Tôi Là Một Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 49: 49: Chủ Tịch Ngài… Sao Ngài Lại Nói Như Vậy




Editor: Hồ ly tinh

Hữu hộ pháp gõ cửa phòng: “Giáo chủ, có khách quý đến.”

Vị khách quý kia lai lịch không nhỏ, chưa thấy người nhưng mới lễ vật ra mắt thôi đã mênh mông cuồn cuộn đến mấy chục người khiêng, lụa hồng buộc quanh rương, làm như sợ người khác không hiểu ý đồ của người tới vậy.

Trong phòng không có âm thanh. Hữu hộ pháp đẩy nhẹ cửa tạo ra một cái khe xem: “Giáo chủ?”

Vẫn không có người đáp. Hắn không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đẩy cửa vào: “Giáo chủ?”

Trong gian phòng to lớn yên tĩnh trống không, làm gì có bóng dáng Giáo chủ. Hữu hộ pháp nghi hoặc, giáo chủ rõ ràng vừa mới ở trong phòng, cũng không thấy người xuất môn, chẳng lẽ y đi nơi khác rồi?

Đột nhiên có người vỗ vai hắn một cái.

Hữu hộ pháp giật mình, thấy người đến là ai, mắng: “Ngươi bước đi không phát ra tiếng à?!”

Người kế nhiệm Tả hộ pháp là một người cao to rắn chắc, bốn chữ trung thành tin cậy đều viết rõ trên mặt. Thấy Hữu hộ pháp buồn bực, hắn khéo léo gọi một tiếng: “Đại ca.” rồi nói tiếp “Trưởng lão đang tìm giáo chủ.”

Hữu hộ pháp bất đắc dĩ: “Giáo chủ trốn rồi.”

Giang Tuyết vốn đã trầm mặc ít nói, giờ lại thường xuyên trốn đi, không cho bất kì ai tới gần. Bình thường lại càng yên lặng, cũng không tiếp xúc với ai, đem mình giấu trong kén dày đặc kín mít. Nhưng nếu là việc Giáo chủ nên làm, y vẫn không mặc kệ. Y thẫn thờ hoàn thành công việc, giữ nguyên bộ dáng Giáo chủ trong mắt bọn họ.

Rõ ràng bên cạnh Giang Tuyết có rất nhiều người, thế nhưng ngoại trừ Tả hộ pháp trước đây, y đều trầm mặc một người ăn cơm, một người ngủ, một người làm việc… Còn giữ một bộ không thích không buồn, giống bất kể người khác làm cái gì y cũng sẽ không có phản ứng nào.

Một tháng trước, Hữu hộ pháp dẫn Tả hộ pháp mới nhậm chức đến gặp Giang Tuyết.

Hữu hộ pháp cúi thấp đầu chờ Giang Tuyết cho ý kiến, một trái tim sốt sắng treo lơ lửng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Hắn chờ thật lâu, Giang Tuyết lại không phản ứng từ đầu đến cuối.

Đặc biệt yên tĩnh. Chờ càng lâu, trong lòng càng không chắc chắn. Nơm nớp lo sợ nâng mắt lên nhìn mới phát hiện Giang Tuyết đã không ngồi ở đó nữa.

Hắn đứng thẳng eo, thở dài.

Tả hộ pháp mới nhậm chức cứ thế coi như từng gặp Giáo chủ, cùng Hữu hộ pháp ở cạnh y. Mà giáo chủ tựa hồ rất không thích nhìn thấy hắn, vừa thấy hắn liền trốn.

Lúc này Tả hộ pháp thấy trong phòng không có ai, hỏi: “Ta đi thư phòng tìm xem nhé?”

Hữu hộ pháp gặp khó, Giáo chủ quấy rối không khả quan, cũng không thể nói với Sở trưởng lão là Giáo chủ không muốn gặp khách nên trốn mất rồi. Hắn cau mày suy nghĩ nên làm gì, vừa đi ra ngoài, vừa hỏi Tả hộ pháp: “Người kia lai lịch thế nào?”

Người trong Ma giáo đã qua rất nhiều năm mới lại thấy tràng diện long trọng như vậy. Lễ nghi dầy trùng, thanh thế cuồn cuộn, tình cảnh khí phái, mặc dù là lần đầu tiên đến nhà, Sở trưởng lão còn tự thân xuất mã, mời mấy vị trưởng lão thoái ẩn xuống núi, lúc này đang ở phòng lớn tiếp khách quý.

Tả hộ pháp đi cạnh hắn, ngoan ngoãn trả lời: “Chỉ nghe nói là người của Võ Lâm Minh, một vị công tử họ Mộ. Từ đại hội Phong Châu mấy tháng trước vừa gặp đã thương Giáo chủ. Vì khi đó giáo chủ che giấu thân phận, hắn tìm rất lâu, hôm nay mới tìm đến được đến đây.”

Hữu hộ pháp không rõ: “Họ Mộ?”

Phía trước phái người đến thúc, hắn đau đầu nói: “Trưởng lão còn đang chờ, ngươi đi thư phòng tìm đi, ta đi chỗ khác xem thế nào, tay chân nhanh chút.”

Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lúc này trên nóc nhà, Giang Tuyết mà tất cả mọi người đang tìm kiếm một thân một mình ngồi đó. Một tay y chống đầu, mặt không đổi sắc nhìn cây đào xa xa trong vườn hoa, không nhúc nhích, như đang ngẩn người. Y nghe mấy người ở phía dưới tìm y, vờ như không nghe thấy mà tiếp tục phát ngốc.

Không lâu lắm, tiếng bước chân tìm kiếm rời khỏi phòng y.

Ánh mặt trời rực rỡ. Ngũ quan Giang Tuyết hờ hững lạnh nhạt bị phủ thêm một tầng mỏng ánh sáng, dưới ánh mặt trời cũng hóa không ra băng.

Y có thể ngồi yên như này một ngày. Cái gì cũng không làm là tốt nhất.

Dưới chân lần thứ hai truyền đến cửa phòng bị đẩy vào.

Những người kia không tìm được y, đại khái cũng chỉ có thể tản ra kiểm tra xung quanh. Giang Tuyết một lần nữa thay đổi tư thế, nghĩ xem có nên đổi chỗ không. Đột nhiên tiếng bước chân trong phòng đi tới trước cửa sổ, tới gần mặt tường Giang Tuyết đang ngồi.

Giang Tuyết vừa muốn đứng dậy, cửa sổ bị người mở ra. Y nhíu nhíu mày, những người này sao có thể tìm tới đây, lần sau không trốn chỗ này nữa.

Người kia mở cửa sổ, như sớm có kinh nghiệm trèo qua cửa sổ nhảy lên. Tuy hắn thân thủ gọn gàng nhưng hai chân vừa chạm nóc nhà, cũng chỉ kịp nhìn thấy một vệt góc áo màu trắng từ mái hiên lượn xuống, nhanh đến mức như ảo giác giữa ban ngày.

Nếu không nhìn kỹ, sẽ không chú ý tới.

Giang Tuyết nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, trong lòng kinh ngạc, người kia thật giống như đã sớm biết vị trí của y. Y tránh được mấy kẻ đang tìm y, định quay về phòng mình nhưng lại thấy không phù hợp lắm, chắc chắn sẽ còn có người đến đó tìm y.

Chân khựng lại, chọn một con đường không ai chọn, đến một gian phòng trống đã lâu trong sân.

Đây là nơi ở trước đây của Tả hộ pháp. Bị bỏ trống mấy ngày nay, ngày thường bốn phía yên lặng, là nơi có ít người tới.

Giang Tuyết có chút thất vọng. Y vừa mới đóng cửa lại, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân tán loạn của Hữu hộ pháp: “Giáo chủ, đi ra đi! Trưởng lão không tìm người nữa!”

Lừa y đây mà, không tìm y còn tới chỗ này làm chi. Giang Tuyết cảm thấy rất phiền. Thanh âm Hữu hộ pháp đã đến cửa. Còn phải đi tìm một chỗ trốn hắn.

Y đứng ở sau cửa yên tĩnh chờ Hữu hộ pháp đi ra. Lúc này từ chỗ tối đột nhiên duỗi ra một cánh tay nhẹ nhàng che miệng y, sau lưng bị một thân thể dựa vào.

Có người!

Giang Tuyết lạnh sống lưng, lập tức giằng co. Người này vẫn luôn trốn ở chỗ này, vậy mà y không phát hiện! Một loại sợ hãi không biết nguyên nhân nháy mắt chiếm lấy tim, Giang Tuyết dùng hết khí lực muốn thoát khỏi kiềm chế phía sau. Hoặc là, chỉ cần đụng tới cánh cửa kia, phát ra một tiếng vang, Hữu hộ pháp ngoài cửa sẽ phát hiện…

“Tô Tô.”

Người sau lưng đột nhiên lên tiếng.

Trong yên tĩnh, chất giọng trầm thấp ôn nhu vang lên, Giang Tuyết mới rồi còn kịch liệt giãy dụa ổn định lại ngay lập tức.

Thanh âm này thực sự quá quen thuộc. Y tưởng nhớ nó trong lòng rất nhiều lần, nhớ đến đau đớn, không dừng được. Không biết có phải là thật hay không, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nghe vào trong tai, trong lòng Giang Tuyết chua xót như mơ xanh tháng ba.

“Tô Tô…” Hắn lại gọi một tiếng, hai mắt Giang Tuyết ê ẩm, nước mắt lập tức dâng lên.

Hữu hộ pháp mới vừa đi tới cửa, lại bị người gọi trở lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Người sau lưng xoay Giang Tuyết đông cứng tại chỗ lại. Giang Tuyết vẫn chưa chuẩn bị xong, nước mắt chảy dài. Y cau mày, đưa tay liều mạng lau, nức nở hỏi hắn: “Ngươi đi đâu?”

Một bàn tay lớn ấm áp giúp Giang Tuyết lau hết nước mắt, Giang Tuyết biết như này rất không tiền đồ, nhưng y càng khóc càng không ngừng được. Hốc mắt khóc đến đỏ bừng, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt.

Hắn luống cuống lau nước mắt cho Giang Tuyết, sau đó phát hiện Giang Tuyết càng khóc càng to, không thể làm gì khác hơn là ôm cả người y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, sợ y khóc mệt.

Giang Tuyết cách một tầng nước mắt nhìn mặt hắn, càng khóc càng không nín được. Vừa khóc vừa hỏi hắn: “Sao râu lại dài ra rồi…”

Mấy tháng không gặp, cả người hắn thay đổi rất nhiều. Thoạt nhìn có vẻ vai rộng hơn trước, khí chất trở nên anh khí trầm ổn, thêm vài sợi râu mép, nhiều thêm mấy phần nghiêm nghị.

“Tô Tô không thích thì cạo nó.” Từng chữ đều ôn nhu, yên lòng phục tùng.

Sau đó, Giang Tuyết khóc ra tiếng. Cả người khóc thút tha thút thít như muốn uất ức mấy tháng qua khóc hết ra.

Hắn ôm Giang Tuyết chặt hơn, trong thanh âm mang theo dung túng: “Khóc đi, khóc đi.”

“Sau đó Tô Tô muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể quản ngươi”. Hắn động viên xoa lưng Giang Tuyết, động tác mềm nhẹ “Chúng ta không làm Giáo chủ, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.