Editor: Hồ ly tinh
Mắt mũi Giang Tuyết ửng hồng, mi mắt ướt nhẹp. Sau khi khóc lớn một trận giọng cũng khàn đi, nghe vào tai rất mềm yếu: “Thật không?”
“Thật.” Hắn xoa đầu Giang Tuyết.
Giang Tuyết đỏ mặt, nắm lấy vạt áo kéo hắn cúi người xuống. Y khóc đến suyễn khí, khẽ nhíu mày, mang theo khuôn mặt loang lổ nước mắt hôn nhẹ lên môi hắn.
Thật nhẹ nhàng, như trực tiếp hôn vào tim người ta.
Lần này đổi thành hai mắt Tả hộ pháp ê ẩm. Hắn không nhịn được ôm Giang Tuyết nức nở vào ngực lần nữa, hôn lên nước mắt trên mặt y: “Tô Tô…”
Lần này hắn không muốn buông ra nữa.
Hắn mang Giang Tuyết về phòng. Dùng khăn ướt thay y lau mặt.
Hữu hộ pháp ở ngoài cửa đi vào. Giang Tuyết ngồi quay lưng với hắn, ngẩng mặt cho Tả hộ pháp lau. Nghe có người vào cũng không phản ứng, vô cùng an tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn.
Hữu hộ pháp hơi kinh ngạc. Hắn thấy Tả hộ pháp, ánh mắt biến thành hoài niệm, nói với hắn: “Mộ công tử, trưởng lão ở phòng lớn chờ ngươi.”
“Được.” Tả hộ pháp tâm tình tốt, ngẩng đầu cười với Hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp đi ra ngoài.
Khăn ướt che trên mặt Giang Tuyết. Cúi đầu, khăn liền rơi vào tay. Đồng tử đen láy của Giang Tuyết nhìn hắn, khóe mắt mang theo điểm hồng: “Mộ công tử?”
Hắn hôn khóe mắt Giang Tuyết, nói: “Ta đổi tên.”
Giang Tuyết chớp mắt, hỏi hắn: “Tên gì?”
“Họ Mộ, Mộ trong ái mộ.” Hắn giặt lại khăn, vải ướt lần nữa phủ lên mắt y: “Tên độc nhất một chữ, Tô.”
Giang Tuyết không nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy trong giọng nói của hắn mang tâm ý mềm mại cực kì. Chẳng trách mọi người đều nói, nhu tình như nước.
Sở trưởng lão nghe bảo hôm nay Giang Tuyết muốn đi, ngoài ý muốn không nói thêm gì khác.
Giang Tuyết để ý thấy mấy vị trưởng lão trong tộc nhìn thấy Mộ công tử thần sắc đều rất phức tạp, nụ cười trên mặt vô cùng chu đáo, chẳng biết vì sao lại có vẻ hơi lúng túng.
Sau đó thì Giang Tuyết cũng hiểu vì sao bọn họ để y đi thoải mái như vậy. Nghe nói Trường Sinh Đường vô duyên vô cớ trở thành mục tiêu của Võ Lâm Minh, dạo này bị đánh rất mạnh. Còn một hơi lại không cho chết, giữ lại tiếp tục đè ép.
Giang Tuyết trên người đeo bao bố nhỏ, khom người chào Sở trưởng lão: “Trưởng lão, ta đi.”
Sở trưởng lão gật gật đầu. Lão liếc qua Mộ công tử bên cạnh rồi mới nói: “Đi đi. “
Giang Tuyết cưỡi ngựa, phía sau theo một đám Võ Lâm Minh. Còn Giáo chúng Tễ Nguyệt Giáo thì ở phía sau nhìn theo hai người rời đi.
Giang Tuyết thẳng tắp ngồi trên yên ngựa, vẻ mặt nhàn nhạt, dọc đường không quay đầu lại.
Mộ Tô trước sau như một chăm sóc Giang Tuyết vô cùng thoả đáng, không cần người khác nhúng tay. Đến lúc ăn cơm, hắn mở bao bố trên người Giang Tuyết, lấy ra một hộp điểm tâm.
Giang Tuyết ăn xong một khối thì đưa tay ra. Hắn ngồi bên cạnh nhận lấy, cầm khăn vuông chuẩn bị kỹ càng sạch sẽ thay y lau tay.
Động tác của hai người thực sự quá mức tự nhiên làm mấy người phía sau chú ý, cảm giác lần này như đang mời thêm một vị chủ nhân về.
“Tô Tô”. Hắn lau mảnh vụn bên miệng Giang Tuyết, “Không hỏi chúng ta đi đâu sao?”
Giang Tuyết nhìn hắn, lắc đầu.
Hắn chiếu cố Giang Tuyết rất nhiều năm, Giang Tuyết chưa bao giờ thiếu người hầu hạ, thế nhưng hắn luôn luôn tự lập tự tin. Đây là lần đầu, Giang Tuyết đem cả tâm lẫn thân đặt trên người hắn.
Mỗi ngày ở Ma giáo đều trôi qua trong căng thẳng. Hắn phong bế mình tại một nơi chật hẹp. Thật vất vả, nơi đó mới lọt vào một tia sáng. Hắn nguyện ý Giang Tuyết ỷ lại hắn, hận không thể làm cho Giang Tuyết mãi mãi ỷ lại hắn như vậy.
Đoàn người đi được nửa đường thì dừng lại nghỉ ngơi.
Hai người ngồi trên tảng đá ngắm hoàng hôn. Tựa đầu vào bả vai người bên cạnh, hơi híp mắt lại nhìn ánh sáng đỏ rực nơi chân trời xa xa. Con ngươi giống như hắc diệu thạch dung nhập lưu quang rạng rỡ, ngũ quan cũng dát lên một tầng nắng chiều nhu hòa.
*Hắc diệu thạch: hay còn gọi là Obsidian, đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Hắn cúi đầu dùng râu cọ cọ mặt Giang Tuyết. Giang Tuyết không nhịn được rụt cổ lại, hoàng hôn cũng không ngắm, vùi đầu chôn mặt vào vai hắn, không cho hắn chạm vào.
Hắn cười tiếp tục đùa Giang Tuyết, đưa tay nâng đầu y lên.
Giang Tuyết trốn tránh không chịu nhìn hắn, phát ra một tiếng cười khẽ. Ngón tay chạm tới mặt Giang Tuyết, Mộ Tô đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Làn da Giang Tuyết giống như sứ, trắng toát nhẵn nhụi. Dưới ngón tay lõm vào một chút, là lúm đồng tiền nho nhỏ. Khéo léo tinh xảo, xúc cảm lại khiến người ta run rẩy trong lòng.
Hắn nói không ra lời.
Gió nhẹ man mát lúc chạng vạng thổi qua hai người. Hắn quay đầu, hôn lên tóc Giang Tuyết. Ngón tay kia vẫn không nỡ lòng dời đi.
Như này đã không thể tốt hơn. Thật sự.
————— Toàn Văn Hoàn —————