Tôi Là Một Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 34: 34: Tôi Nhận Thành Ý Của Chủ Tịch Chu Vậy




Nhưng rất nhanh, sự áy náy chưa kịp chạy ra trong lòng hắn, đã nhanh chóng bị nén xuống, mắng: “Tôi nhổ vào, những lời này, nhữn người phụ nữ từng theo ông đây, có ai chưa từng nghe. Cô cũng không xem lại đức hạnh đó của mình. Tôi chẳng qua là cảm thấy mới mẻ chơi cô đôi ngày, cô thật sự cho rằng mình là tiên nữ sao?”

“Ông đây có tiền có thế, tôi muốn phụ nữ thế nào mà không có, cô xem xem bộ dạng đó của cô, ra ngoài, đi cùng với tôi giống như mẹ tôi vậy, ông đây còn cảm thấy mất mặt...”

Lộ Hướng Đông mắng xong cảm thấy trong lòng lại thoải mái một chút, hét lên với người giúp việc đứng cách đó không xa: “Các người còn ngây ra đó làm gì, kéo người phụ nữ này đi cho tôi. Sau này nhìn thấy người phụ nữ này, thì đuổi đi, đừng để cô ta lại gần cửa lớn nhà họ Lộ.”

Những người giúp việc vội chạy tới, kéo tóc của Dư Mộng Nhân lôi sang bên đường.

Lộ Hướng Đông nói với họ: “Ông đây bỏ tiền thuê các cô, không phải để các cô ăn cơm trắng, giống loại người này, sau này ai ai cũng nhìn đấy cho tôi.”

“Vâng, thưa ông, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta lại gần Lộ gia nữa.”

Những người giúp việc ào ào gật đầu, nói rồi còn dùng lực kéo tóc Dư Mộng Nhân, lôi tuột xuống,

Lộ Hướng Đông không nhìn lấy một cái, Dư Mộng Nhân nhếch nhác liên tục gào thét thảm thiết, quay người chạy bước nhỏ tới nói: “Ba... đều đã... giải quyết xong rồi, chúng ta về nhà...”

Sắc mặt Lộ lão gia vẫn u ám, trông vẫn rất đáng sợ, Lộ Hướng Đông không dám nhìn ông, vội khởi động xe lái vào cửa Lộ gia.

Xe đi qua bên cạnh Dư Mộng Nhân, Lộ Tu Triệt kéo cửa sổ xe xuống một chút, khoé môi cậu nhếch lên một nụ cười nhạt, coi thường nhìn Dư Mộng Nhân.

Dư Mộng Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy nửa bên mặt của Lộ Tu Triệt, kinh ngạc đến mức quên cả khóc.

Lộ Tu Triệt... lại trở về rồi.

Lộ lão gia nhìn thấy nụ cười khinh thường trên mặt Lộ Tu Triệt, đột nhiên cảm thấy đứa cháu trai nàyđúng là... không thể cùng lúc so sánh rồi.

Nhưng, ông rất vui, con trai không ra gì, cháu trai lại rất có tiềm năng, tương lai Lộ gia họ vẫn là rất có hy vọng.

Huống hồ, quan hệ của cháu trai và con trai tổng thống tương lai tốt như thế, sau này chắc chắn khởi điểm rất cao, nếu gia tộc lại ủng hộ thêm, sau này nhất định tiền đồ vô hạn.

Cho nên, chính vì như vậy, Lộ lão gia quyết định, càng phải loại bỏ sạch những thứ bên cạnh Lộ Hướng Đông ngăn cản Lộ Tu Triệt, trở thành hòn đá vướng chân trên con đường tiến lên của cậu.

Xe dừng lại, Lộ Tu Triệt đẩy cửa xe xuống đầu tiên.

Người giúp việc bảo vệ trong này nhìn thấy cậu ào ào vây lại, nhốn nháo nói chuyện với cậu.

“Cậu chủ trở về rồi… những ngày qua cậu sống tốt không?”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ừm, rất tốt.”

“Cậu chủ, cậu gầy đi rồi...”

Lộ Tu Triệt chau mày: “Nói bừa, tôi rõ ràng béo lên 3 cân. <>”

“Cậu chủ, cậu mau vào phòng, bên ngoài lạnh.”

Lộ Tu Triệt bị đám người giúp việc trong nhà vây lấy đi vào phòng khách, họ đều quên mất ông cụ rồi.

Lộ lão gia chống gậy, đi chậm chạp, Lộ Hướng Đông run lẩy bẩy đi theo sau, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.

Vừa vào phòng khách, sự lãnh lẽo bên ngoài nhanh chóng bị chặn lại ngoài cửa.

Lộ Tu Triệt đưa ba lô của cậu cho người giúp việc, ngồi xuống bưng sô cô la nóng vừa bưng lên, đợi xem kịch.

Chỉ thấy Lộ Hướng Đông toàn thân run rẩy đi theo vào, hắn run giọng nói với người giúp việc: “Đi... đi pha ly trà nóng cho ông cụ...”

Ông cụ đi tới trước sô pha ngồi xuống, mặt không biểu cảm nhìn về phía Lộ Hướng Đông, đột nhiên, cây gậy dùng lực đập xuống sàn nhà: “Quỳ xuống cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.