Tôi Là Một Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 160




“Ngươi hỏi cô gia muốn cái gì sao?” Thái Thúc Lan hỏi lại.

Thường Tú gật đầu: “Bệ hạ quá nóng vội khi đối mặt với Bùi công tử rồi. Vội vàng như vậy rất dễ khiến đầu đuôi rối tung hết cả. Cho nên nô tài muốn hỏi bệ hạ một câu, ngài khăng khăng muốn Bùi công tử từ bỏ ý định hòa ly với ngài, đến tột cùng là muốn có được điều gì?” Hắn đương nhiên biết Bùi Thanh Hoàng chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng chủ tử mình.

Đồng thời, Thường Tú cũng là người thấy rõ nhất sự thay đổi của Thái thượng hoàng. Ban đầu y an bài ảnh vệ bên cạnh Bùi Thanh Hoằng đơn thuần là để theo dõi, sau này ảnh vệ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là bảo vệ. Từ khi chủ tử hắn dùng thân phận Lan Mân để gả vào Bùi gia, ảnh vệ được y an bài cạnh Bùi Thanh Hoằng đã đổi hết nhóm này đến nhóm khác. Điều này cho thấy rất rõ ràng, rốt cuộc Thái thượng hoàng đã tốn bao nhiêu tâm tư trên người Bùi Thanh Hoằng.

Thường Tú đã sớm đoán được sẽ có ngày hai người phải tách ra, nhưng khi ngày ấy thật sự đến hắn chỉ hy vọng chủ tử mình có thể hòa giải với đối phương càng nhanh càng tốt. Thái thượng hoàng tuyệt đối không cho phép bên cạnh Bùi Thanh Hoằng xuất hiện một nam nhân hoặc nữ nhân khác, để Bùi đại nhân cô đơn suốt phần đời lại thì quá không hợp tình không hợp lý. Về phần Thái thượng hoàng, dù có ly biệt y cũng không thể tìm được người giống Bùi Thanh Hoằng. Sau khi hưởng thụ tình cảm chân thành toàn tâm toàn ý, không kẻ nào nguyện ý lựa chọn thứ tình cảm tạp nham đi kèm mưu cầu lợi ích.

“Cô gia…” Thái Thúc Lan im lặng nửa ngày mới nói: “Cô gia đương nhiên muốn khôi phục dáng vẻ ban đầu.” Trên triều đình và chiến trường y sát phạt quyết đoán là vậy, nhưng với chuyện tình cảm Thái Thúc Lan lại không được dứt khoát như thế, thậm chí có thể nói là dây dưa lằng nhằng.

Đương nhiên điều này có liên quan mật thiết với vị trí của Thái Thúc Lan, với những gì y từng làm với Bùi Thanh Hoằng. Nếu đổi lại thành Bùi Thanh Hoằng dám lừa gạt y trước, nói không chừng y sẽ càng tàn nhẫn càng tuyệt tình hơn hắn.

“Bệ hạ nói muốn khôi phục dáng vẻ ban đầu, tức không đơn giản là chỉ khiến Bùi đại nhân từ bỏ ý định hòa ly rồi. Dù không hòa ly với bệ hạ, ngài ấy vẫn có quyền được nạp thiếp.” Lan Mân là thê tử của Bùi Thanh Hoằng, nếu trượng phu khăng khăng muốn nạp thiếp, y hoàn toàn không có quyền được can thiệp.

Coi như Bùi Thanh Hoằng có thể giữ trọn lời thề, cả đời chỉ cưới một mình Lan Mân, nhưng nếu hắn một mực tương kính như tân, bằng mặt không bằng lòng thì Thái Thúc Lan vẫn không hề cảm thấy vui vẻ.

Thái Thúc Lan cao giọng: “Hắn dám! Nếu hắn dám nạp nam thiếp, ta liền cho người thiến tên nam thiếp kia!”

Vừa nhắc đến chữ ‘thiến’, Thường Tú dù đã làm hoạn quan nhiều năm nhưng vẫn nhịn không nổi run lẩy bẩy: “Chỗ đó của nam thiếp thực ra cũng không cần dùng tới… Với lại, sao Bùi đại nhân lại không cưới nữ tử chứ? Bệ hạ là nam tử, Bùi đại nhân cũng là nam tử, nói tóm lại bệ hạ không có cách nào khiến Bùi đại nhân dùng thân thể nam nhân để sinh con.”

Thường Tú không rõ ràng lắm về chuyện kia của chủ tử mình và Bùi Thanh Hoằng. Tuy người ngoài đều cho rằng Lan Mân là phu nhân đương nhiên phải dưới Bùi Thanh Hoằng, nhưng nghĩ đến cảnh Thái thượng hoàng cao cao tại thượng nằm dưới thân Bùi Thanh Hoằng rên rỉ nỉ non… hình ảnh kia thực sự quá đẹp Thường Tú tưởng tuợng không nổi. Lúc nói chuyện hắn chắc chắn không dám có ý nói Thái Thúc Lan nằm dưới, nhưng nam thiếp thì khác, dù thế nào Bùi đại nhân cũng không nguyện ý lấy nam thiếp về để bị đè.

Nhắc đến chuyện dòng dõi, mặt Thái Thúc Lan hơi biến sắc. Y không mở miệng nói muốn thiến người nữa mà hơi ngập ngừng: “Nhưng Mộc Chi nói hắn không có hứng thú với nữ tử.” Đây là chínhh miệng Bùi Thanh Hoằng nói, vì vậy chẳng có đạo lý nào bắt y phải giả bộ hiền lương hào phóng nạp một tiểu thiếp cho hắn. Nếu không sinh con thì tiểu thiếp kia chính là cái gai trong mắt hai người, nếu sinh thì y lại không có quyền được tức giận.

Ánh mắt Thái Thúc Lan nhìn Thường Tú vừa khinh thường lại vừa bất mãn: “Cô gia không hào phóng đến mức muốn chia sẻ vật của mình với người khác.” Đừng nói là thật sự để tiểu thiếp vào cửa, mới nghĩ thôi đã khiến y cảm thấy buồn nôn.

“Ngươi đừng nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao. Cô gia nói muốn giống như ban đầu, chính là ý trên chữ.” Thứ y muốn rất đơn giản, chính là Bùi Thanh Hoằng tốt với y như trước đây, hơn nữa cả đời này cũng không được có suy nghĩ muốn hòa ly.

Trán Thường Tú nổi lên gân xanh nhàn nhạt, có điều hắn đến đây là để giải quyết khó khăn cho chủ tử chứ không phải để chủ tử nhìn mặt mình. Dù trong tim tiều tụy nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, mười phần khổ sở đáp: “Lúc trước chính bệ hạ nói con người không giống đồ vật, con người có tình cảm. Nô tài không phải thần tiên, ký ức của Bùi công tử thuộc về ngài ấy, nô tài không thể tùy tiện can thiệp, không phải sao.”

Thấy chủ đề càng kéo càng đi xa, cuối cùng Thái Thúc Lan đưa cuộc trò chuyện về vấn đề chính: “Đừng nói mấy điều vô dụng nữa. Ban nãy ngươi nói sẽ cùng cô gia nghĩ kế, vậy thì nói thẳng ra đi. Cô gia miễn tội cho ngươi.” Y không cho rằng Thuờng Tú có gan dám để cuộc đối thoại hôm nay lọt ra ngoài.

Có câu “Cô gia miễn tội cho ngươi”, lúc này Thường Tú mới ổn định lại tâm lý. Hắn không nói bóng nói gió để ước lượng tầm quan trọng của ông lớn Bùi Thanh Hoằng trong lòng chủ tử nữa, châm chước từ ngữ rồi nói: “Tâm tư của bệ hạ, nô tài coi như đã hiểu. Chỉ là, Bùi đại nhân không giống người ngoài. Bốn biển đều là đất của vua, dưới gầm trời đều là thần dân của vua. Bá quan văn võ đều tôn kính bệ hạ vì mưu cầu danh cầu lợi hoặc tiền tài, nhưng Bùi đại nhân thì không. Bùi đại nhân đã có được danh lợi, dù bệ hạ có cách chức cũng không thay đổi được địa vị của ngài ấy trong lòng dân chúng, mà tài sản Diệp thị kiếm được hoàn toàn đủ để Bùi đại nhân không cần cầu tài từ bệ hạ.”

Thái Thúc Lan thở dài: “Nếu những vật ngoài thân ấy có thể khiến hắn vui thì cô gia nào phải khó xử như vậy.” Sau khi thân phận bị vạch trần, phản ứng của Bùi Thanh Hoằng với chuyện này dữ dội hơn y dự liệu. Ban đầu y nghĩ có thể đền bù bằng cách khác khiến Bùi Thanh Hoằng vui vẻ, ai ngờ nghĩ nửa ngày liền phát hiện, tình cảnh hiện tại của Bùi Thanh Hoằng có thể nói là vô dục vô cầu.

Sau một thời gian dài chung sống với Bùi Thanh Hoằng, Thái Thúc Lan phát hiện kỳ thực phu quân nhà mình không có tham vọng ở nhiều phương diện, cho dù có cũng chỉ là về mặt thanh danh. Ví dụ như Bùi Thanh Dật muốn xây dựng tên tuổi bằng cách biên soạn sách sử, còn tham vọng của Bùi Thanh Hoằng là địa vị cực cao, trở thành nhân vật lưu danh sách sử.

Loại tham vọng này dù đối với y hay đối với Đại Lam đều là trăm lợi mà không có một hại. Nhưng trước kia bất kể Thái Thúc Lan thăng chức hay phong hầu cho Bùi Thanh Hoằng, dù đối phương đúng là có vui vẻ nhưng cảm xúc chưa từng dao động quá dữ dội. Thậm chí hắn còn chẳng kích động bằng lúc y “khai báo” về chuyện hạ dược ngày ấy.

Thái Thúc Lan cảm thấy y thật sự không thể dùng quyền lực tạo ra bất ngờ lớn đến mức có thể di dời sự chú ý của Bùi Thanh Hoằng. Hắn là Thượng thư bộ Công, đồng thời còn là Thái phó cho Hoàng đế Thái Thúc Việt, mới đây còn được ban tước vị. Với tình huống này, dù có đặc biệt phong vương khác họ cho đối phương thì cũng chưa chắc Bùi Thanh Hoằng đã chịu không tính toán với y nữa.

Nói về của cải, tiền thuế Diệp thị nộp mỗi năm chiếm tới một phần tư thu nhập hàng năm của quốc khố. Vàng bạc châu báu và đồ cổ quý hiếm y ban thưởng, Bùi Thanh Hoằng chỉ liếc qua một cái rồi đưa toàn bộ tới khố phòng, ngay cả chìa khóa của khố phòng cũng đưa cho y quản lý. Muốn dùng mấy vật ngoài thân để đả động Bùi Thanh Hoằng? Một chút khả năng cũng không có. Y vốn tưởng rằng chỉ cần đền bù cho Bùi Thanh Hoằng nhiều một chút hắn sẽ bớt giận, chỉ cần hai người ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, Thái Thúc Lan tin rằng với năng lực của y chắc chắn có thể dỗ người ta về. Hai bọn họ còn rất nhiều thời gian, chỉ cần có hy vọng thì y có thể kiên trì. Nhưng hiện tại y không có cách nào để bù đắp, Bùi Thanh Hoằng lại cực kỳ khó chơi, thái độ kiên quyết lạnh lẽo cứng rắn, một hai đòi hòa ly với y. Vì vậy Thái Thúc Lan mới kìm nén không nổi, nhất thời xúc động ra luôn độc chiêu.

Thường Tú nói tiếp: “Kỳ thật bệ hạ muốn Bùi công tử trở về như trước, chân tâm thật ý đối đãi với ngài, nói khó thì cũng không hẳn là khó.” Hắn dừng một chút, không dám kéo dài giọng khiến Thái thượng hoàng mất kiên nhẫn, duỗi hai ngón tay ra nói: “Phương pháp, kỳ thật chỉ có hai chữ! Một là hủy, hai là nhường.”

Hắn lạnh mặt, thần sắc mang theo mấy phần u ám: “Bùi công tử cái gì cũng có, nếu hủy diệt hết thảy, sau đó bệ hạ lại ra tay cứu giúp, ngài ấy đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo bệ hạ. Đừng nói là trở về như ban đầu, đến lúc đó bệ hạ muốn cái gì ngài ấy sẽ thành thành thật thật cho cái ấy, tuyệt đối là chân tâm thật ý, không có nửa lời oán hận.”

Thái Thúc Lan không hề do dự: “Nhường thế nào?”

Kinh ngạc với tốc độ bác bỏ của y, Thường Tú nghi hoặc hỏi lại: “Cái này khó hơn hủy rất nhiều, càng khiến bệ hạ mất công hơn. Bệ hạ thật sự không muốn cân nhắc hủy sao?”

“Ngươi nói nhảm nhiều vậy làm gì. Cứ nói theo yêu cầu của cô gia đi.” Nếu y thật sự cam lòng hủy thì đã hủy lâu rồi, việc gì phải ở đây lôi lôi kéo kéo với Bùi Thanh Hoằng.

Huống chi, người mà Thái Thúc Lan hủy đi theo phương pháp của Thường Tú rồi tự tay đắp nặn lại không phải Bùi Thanh Hoằng mà y yêu thích.

Dựa vào tính cách của Bùi Thanh Hoằng, nếu y chọn hủy có khả năng người cũng không còn. Y không nỡ, lại càng không dám đánh cược, mạo hiểm mất đi Bùi Thanh Hoằng.

Thấy thái độ kiên định của Thái Thúc Lan, Thường Tú âm thầm xúc động trong lòng rồi nói tiếp: “Chữ nhường này chính là ý trên mặt chữ. Lúc trước nô tài nói ngài mềm mỏng, nhưng bệ hạ quá nóng vội nên vẫn dùng biện pháp hủy. Nô tài biết, ngài chỉ là đã quen dùng biện pháp này. Ngài và Bùi đại nhân đã căng thẳng đến bực này, đập đi xây lại thì bệ hạ lại không nỡ. Nô tài nghĩ thế này, nếu bệ hạ muốn Bùi đại nhân tách biệt hoàn toàn công tử nhà họ Lan và thân phận Thái thượng hoàng thì không thực tế lắm, vậy ngài chỉ cần khiến Bùi đại nhân chấp nhận thân phận này là được rồi.”

Thường Tú thở ra một hơi thật dài: “Bùi đại nhân hoàn toàn không có cách nào tiếp tục chung sống với ngài, không phải chỉ vì cảm thấy từng việc ngài làm đều là lừa gạt ngài ấy. Bùi đại nhân muốn thấy tấm chân tâm của ngài, vậy ngài chỉ cần đưa chân tâm cho Bùi đại nhân nhìn là được rồi. Có điều ngài phải thật sự quyết tâm.”

Thái Thúc Lan chỉ cho hắn một chữ: “Nói!”

“Đường Minh Uy phản loạn, nô tài mới phát hiện ra trận chiến này là một cơ hội tuyệt vời. Nếu bệ hạ thấy ngu ý của nô tài có thể có chút tác dụng, chúng ta hãy làm thế này…” Thường Tú nhìn cửa một chút rồi nhón chân ghé vào tai của người thanh niên, nhỏ giọng thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.