Tôi là Ê-ri

Chương 40




Carlos ở hình dạng tiểu tinh linh quả thật rất soái khí (đại khái là vì tiểu tinh linh bình thường đều là kiểu hình đáng yêu?)

Đại đa số tiểu tinh linh đều là dáng người thon dài, lại có thiên hướng gầy, nói đơn giản thì chính là “thân vô 24 thịt” (phép so sánh, tiểu tinh linh mà nặng 24 thì đã bị coi là thừa cân rồi)

Mặc dù bây giờ Carlos biến nhỏ nhưng thân thể vẫn y nguyên bản gốc thu nhỏ lại, mỗi một tấc cơ thể đều rắn chắc hữu lực mà không khoa trương, thân thể đường cong phi thường hoàn mỹ, Estes nhìn mà vô cùng hâm mộ.

Trên người vốn mang đầy khí khái nam nhân, sau khi Carlos nhỏ đi lại tăng thêm một chút đáng yêu đặc trưng của tiểu tinh linh (tạo hình ) và giảm bớt khí chất lạnh như băng của hắn, khiến cả người thiếu vài phân lãnh khốc lại thêm phần soái khí.

“Cái này cũng có thể sử dụng sao?” Carlos phi thường hài lòng với lời ca ngợi của Estes, nhưng hắn đối với đôi cánh phía sau lại càng cảm thấy hứng thú hơn. Một đôi cánh giống hệt của Estes (cánh bướm) nhưng của hắn là màu tím.

Cẩn thận lấy tay sờ sờ đôi cánh thoạt nhìn chỉ cần tùy tiện đụng nhẹ là có thể rách, mà cảm giác truyền vào tay lại khiến hắn không khỏi kinh ngạc, nhìn như yếu ớt lại ngoài ý muốn rắn chắc.

“Hẳn là có thể sử dụng đi?” Estes cũng không quá chắc chắn, đây cũng là lần đầu tiên cậu sử dụng loại quả này ‘Bằng không anh thử xem?”

Carlos nghe vậy liền thử vỗ vỗ đôi cánh phía sau. Hắn còn tưởng sẽ vô cùng khó khăn nhưng trên thực tế đôi cánh cũng tựa như cánh tay của hắn vậy, linh hoạt đến bất khả tư nghị (bất khả tư nghị = không còn gì để bình loạn).

Tâm tính vui đùa của Carlos nổi lên, hắn cố gắng vẫy cánh thêm vài cái sau đó nhìn hai chân của mình dần dần rời khỏi mặt đất.

Loại cảm giác này thật mới mẻ cũng thật kì diệu đến nỗi luôn luôn bình tĩnh như Carlos cũng nhịn không được tâm tình kích động. Estes đứng bên cạnh lại cười híp cả mắt.

“Carlos, đúng rồi, động tác chậm một chút, chú ý giữ cân bằng” Estes hưng trí bừng bừng bay đến bên cạnh Carlos, nắm tay hắn hướng dẫn cách bay lượn. Đối với tiểu tinh linh mà nói, bay là một bản năng cho nên đây cũng là lần đầu tiên cậu có cơ hội dạy người khác bay.

Carlos cẩn thận quan sát cậu làm mẫu, một bên điều chỉnh chính mình. Tuy rằng cảm giác vẫn thực mới lạ nhưng đã có thể từ cảm giác lung lay sắp đổ mà dần vững vàng hơn.

Có thể nói năng lực học tập của Carlos rất mạnh, đi theo Estes bay vài vòng hắn đã bắt đầu bay có bài bản, điều này khiến Estes có cảm giác thành tựu .

Học bay xong, Estes lôi kéo hắn đi dạo khắp nơi cho hắn lĩnh hội một chút thế giới trong mắt tiểu tinh linh.

Loại cảm giác này thực kì lạ, Carlos nhìn những cái cây so với bình thường càng thêm sáng rọi, đột nhiên có suy nghĩ thực hâm mộ tiểu tinh linh.

“Trái cây vừa rồi là gì vậy?” hắn luôn biết Estes thần kì nhưng lại không thể ngờ là cậu có thể làm được cả những việc như thế này – có thể khiến hắn biến thành tiểu tinh linh. Phải chăng hắn cũng có thể làm bạn với cậu lâu hơn một chút? Nghĩ như vậy Carlos thực động tâm.

“Cái kia à, là em dựa theo trong sách tạo ra quả biến tiểu tinh linh, ăn quả màu xanh thì người sẽ biến thành tiểu tinh linh mà ăn quả màu đỏ sẽ lại khôi phục như lúc ban đầu. Bất quá nếu không ăn quả màu đỏ thì sau một ngày cũng sẽ tự động khôi phục hình dạng ban đầu” Estes lôi kéo Carlos đến bên xích đu bằng dây leo của cậu. Chính mình ngồi lên còn Carlos đẩy xích đu cho cậu.

“Nga, em cũng thật lợi hại nha!” Carlos một bên đẩy xích đu một bên thật lòng khích lệ.

Estes đung đưa chân thúc giục Carlos đẩy mạnh hơn một chút “Cũng không có gì, trái cây này chỉ giúp anh thoạt nhìn giống tiểu tinh linh mà thôi, còn đặc hữu năng lực của bọn em thì anh vẫn không có”

“Như vậy cũng đã vô cùng lợi hại rồi” Carlos cũng không quan tâm điều này, hắn để ý là sai biệt (tuổi thọ) giữa bọn họ. Tiếp theo Carlos lại nghĩ tới một vấn đề “Anh lúc này có thể biến thân được không?”

Estes bị vấn đề này khiến cho sửng sốt, đúng lúc đó Carlos dùng lực đẩy mạnh, bởi vì không nắm chặt xích đu nên cậu bị đẩy bay ra xa.

Mà không may bởi vì muốn chơi xích đu vui hơn một chút nên Estes chọn cái cây treo xích đu rất cao – dựa theo chiều cao của tiểu tinh linh mà nói thì cậu rơi xuống bị thương là không cần bàn cãi mà thậm chí còn phải đổi luôn một đôi cánh mới nữa chứ.

“Carlos, cứu mạng a ! ! !” biến cố xảy ra đột ngột khiến Estes chỉ lo nhìn mặt đất cách mình càng ngày càng gần mà hét chói tai chứ không còn biết phải phản ứng như thế nào nữa.

Carlos cũng ngay lập tức lao theo Estes, cuối cùng cũng kịp đỡ lấy cậu trước khi bị rơi xuống đất.

Sợ bóng sợ gió một hồi, Carlos ôm Estes, giọng điệu hiếm có ác liệt ” Tại sao em không bám chắc vào, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ ? !”

“Thực xin lỗi !”Estes sắc mặt trắng bệch chui vào trong lòng Carlos, cậu thật sự bị dọa rồi.

Nhìn sắc mặt hoảng hốt của cậu, Carlos lại nhịn không được mềm lòng, hắn ôm tựa như ôm đứa nhỏ, để Estes tựa cằm vào trên vai mình, mềm nhẹ vỗ lưng cậu ” Lần sau đừng như vậy, nhất định phải chú ý an toàn biết không?”

“Ân” Estes ôm lấy Carlos, cảm thấy thực an tâm, tựa hồ chỉ cần có hắn kề bên dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần phải lo lắng, hắn sẽ an bài tốt tất thảy mọi việc.

Sự thuận theo của Estes khiến cho tức giận của Carlos biến mất vô tung (vô tung = không còn bóng dáng, ảnh), hắn đối với cậu thật sự là không có cách nào cả ”Sao? Còn muốn chơi xích đu nữa không?”

“Muốn !” Estes ngẩng đầu, lấy lòng nói “Anh ngồi, em đẩy cho anh nha”

“Em đó, thật hết cách với em mà“

Carlos tuy không thích cái trò ngây thơ như thế này ( Lynz : ảnh chỉ thích những trò không ngây thơ thôi =)))))))))))))))))))) bất quá nếu Estes thích thì hắn cũng không phản đối.

Vì thế hai người lại trở lại bên xích đu.

Bất quá Estes không có chút kiên nhẫn nào cả, cậu mới đẩy một lát đã kêu mỏi rồi.

“Mệt thì không chơi nữa, đã đói bụng chưa?”

“Ân, em muốn ăn bánh ngọt cơ ” Estes lắc lắc đầu, mềm nhẹ nói.

“Biết em sẽ muốn ăn nên anh đã mang tới để trên bàn cho em rồi” Carlos chỉ chỉ cái bàn tròn hiện tại nhìn phi thường to lớn kia.

Thật ra hắn lấy sẵn một phần chuẩn bị lên đây hống (dỗ) nhóc con này, vừa rồi xảy ra mọi chuyện khiến hắn thiếu chút nữa thì quên mất.

Estes nhìn theo hướng tay Carlos chỉ nhưng không nhìn thấy gì cả, vì cái bàn rất cao nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào. Hoan hô một tiếng cậu liền bay về phía ấy.

Carlos cũng theo sát phía sau.

images

Hạnh phúc là gì? Đối với Estes mà nói thì lúc này hạnh phúc chính là có một khối bánh phết đầy bơ so với cậu còn to hơn đang lẳng lặng nằm trên bàn đợi cậu tới, mà hạnh phúc còn nhân đôi lên khi trên bánh ngọt còn trang trí một trái dâu tây đỏ tươi ~ ~ ~

“Anh có ăn không?” Estes rất lễ phép hỏi Carlos đứng đằng sau.

Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Estes, Carlos quyết đoán lắc đầu.

Estes vừa lòng xoay đầu, nhìn bánh một cách âu yếm “Vậy em ăn nga ~ ~!” phi thân 1 cái, Estes liền trực tiếp ghé vào phần phết bơ của bánh cắn một ngụm lớn.

“A ~ ngô, ngon quá đi~” thật sự là mỹ vị, cậu càng ngày càng bội phục tay nghề của mình.

Carlos đứng bất động ở bên cạnh nhìn Estes gặm gặm cái bánh ngọt thành “cái động”. Đối lập với tốc độ biến mất của cái bánh, cái bụng nhỏ của Estes lại không có chút nào biến hóa, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc những thứ cậu ăn đã đi đâu rồi.

“Ách, no quá a~!” cho đến khi Estes ở trên cái bánh đào một “cái động” đủ để thân thể nhỏ bé của cậu ngồi xổm bên trong, lại còn đem trái dâu cắm bên trên bánh ăn hơn một nửa cậu mới nấc lên, vỗ bụng ngồi ở bên cạnh thở.

“Khẩu vị của em thật tốt….” Carlos nhìn “cái động” thật lớn phía sau cũng không biết nói gì hơn nữa.

“Hì hì” Estes ngây ngô cười ” Bởi vì thích thôi “

Carlos thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu “Bụng khó chịu sao?”

“Vẫn tốt” kì thật cũng không quá thoải mái, ăn nhiều như vậy, dạ dày của cậu đã có chút phản kháng, đau đớn co rút đau đớn co rút, bất quá Estes không dám cho Carlos biết.

Nhưng động tác ấn bụng liên tục của cậu vẫn làm cho Carlos nhận ra.

Dùng sức đem người ôm vào lòng, để tiểu tinh linh ngồi trên đùi hắn, Carlos giúp cậu xoa bụng ” Có muốn uống chút thuốc giúp tiêu hóa không?”

Đột nhiên bị ôm như một tiểu bảo bảo, còn bị xoa bụng, Estes có chút không phản ứng kịp. Đến khi Carlos lặp lại câu vừa rồi 1 lần nữa cậu mới luống cuống tay chân tìm kiếm trong túi đeo, từ bên trong lấy ra một trái cây trợ giúp tiêu hóa.

Lại nhớ tới thú nhân phía sau còn chưa có ăn gì, cậu lại lấy mấy quả ở trong túi ra đưa cho Carlos “Anh ăn đi”

Carlos cũng không đưa tay cằm lấy mà há miệng trực tiếp cắn trái cây trên tay Estes. Quả vừa cắn liền vỡ ra, nước trái cây mỹ vị liền theo vết nứt chảy ra. Không phải mùi vị ê ẩm bình thường mà là có chút hàm vị, như là canh thịt.

Bởi vì không nghĩ trái cây này bên trong toàn là nước nên tuy Carlos phản ứng nhanh hút lấy mấy ngụm nhưng vẫn có không ít nước chảy ra tay của Estes, lại theo một đường chảy xuống phía dưới khiến cho tay cậu đầy nước, chỉ còn kém làm ướt cả tay áo.

” A, dơ tay em rồi !” Estes cau mày bất mãn rút tay về, bất quá còn chưa rút về một nửa đã bị Carlos bắt lấy.

Carlos đem trái cây trong tay Estes đặt sang một bên, hé miệng ngậm lấy tay của cậu, hút mấy cái sau đó một đường hướng về phía trước liếm sạch sẽ nước trái cây trên tay cậu.

“Anh, anh làm gì vậy ?!” Estes y như con thỏ bị chấn kinh, nhịn không được nhảy dựng lên.

Nhưng Carlos giữ lấy cậu, còn thật sự đem toàn bộ nước trái cây liếm sạch sẽ, sau đó mới vừa lòng ngẩng đầu ” Xem đi, như vậy là sạch rồi “

” Làm gì có chuyện đó ! Bây giờ toàn là nước miếng của anh, em muốn đi rửa tay ngay !” Estes đỏ mặt, xoay người bay đi.

Phía sau Carlos cười khẽ rồi cũng bay theo.

Tinh linh trên vai dã thú

Tác giả: Du Du Tiên

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.