Tôi là Ê-ri

Chương 34




Vườn cây nằm ở phía Đông của Mông Tát. Diện tích của nó phi thường lớn, cơ hồ chiếm 1/3 Mông Tát. Toàn bộ vườn cây đều dùng thủy tinh kiến tạo thành, bên ngoài nhìn vào không thấy gì, nhưng bên trong ngược lại có thể thấy rõ mọi thứ ở bên ngoài.

Carlos mua vé vào cửa rồi đi vào vườn cây. Vì thời tiết rất lạnh nên trừ bọn họ ra không còn vị khách nào khác, hắn cũng không lo Estes sẽ bị phát hiện.

Estes từ trong mũ của Carlos chậm rãi nhô đầu ra tò mò đánh giá xung quanh.

Vườn cây của thú nhân có chút giống với thủy cung ngày xưa, thông đạo thật dài dùng thủy tinh kiến tạo thành, nhưng bên kia thủy tinh không phải các loài sinh vật nơi đáy biển mà là từng phiến từng phiến thực vật.

Từ những loài cỏ cây hoa lá đơn giản nhất cho đến những loài kì hoa dị thảo tựa hồ nơi này đều có. Estes nhìn những cây cối này, có một loại bi ai nảy lên trong lòng.

[Vì cái gì lại dùng thủy tinh giam cầm bọn chúng vậy?]

Cây cối phải trải qua bão táp mưa sa mới có thể chân chính lớn lên, trong vườn cây này chỉ là trồng những đứa nhỏ không biết thế sự mà thôi. Bề ngoài của bọn nó tốt lắm nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng. Estes có thể cảm thấy được chúng đang mãnh liệt khát vọng được rời đi nơi này, khát vọng được ra bên ngoài dầm mưa dãi nắng. Chúng không muốn ở nơi này phơi thứ nắng từ tấm thủy tinh không có độ ấm của thái dương, để cho máy phun nước thay thế cho tác dụng của mưa. Chúng muốn rời đi nhưng lại không thể di động. Càng khát vọng rời đi lại càng hiểu được vô vọng. Nồng đượm bi ai chiếm cứ nội tâm của chúng, đến cuối cùng bi ai bao phủ toàn bộ khát vọng, chỉ còn lại mờ mịt và trống rỗng.

Carlos cảm giác Estes có điểm khác thường nhưng hắn không thể lý giải được cảm xúc này [Những cây này đều là lưu lại từ niên đại trước, nếu chúng ly khai vườn cây thì rất nhanh sẽ bị ngoại giới đồng hóa trở nên nguy hại cho thú nhân, bởi vậy mới cần cách ly như thế này] dừng một chút hắn lại tiếp tục [Hoa quả cung cấp cho á thú nhân trên toàn Mông Tát cơ hồ đều xuất phát từ đây] ngày trước thì đây là việc không thể bởi vì sản lượng hoa quả thật sự rất ít, nhưng kể từ khi số lượng á thú nhân trên diện rộng giảm bớt thì vườn cây sản xuất ra trên cơ bản vẫn có thể duy trì điều này ở mức thấp nhất.

Estes tâm tình không tốt lắm. Bởi vì có thể cùng thực vật câu thông nên cậu có thể nghe tiếng chúng khẩn cầu. Trong đầu cậu bây giờ tất cả đều là thanh âm của chúng, quá nhiều lời khẩn cầu cậu hỗ trợ. Nhưng cậu muốn hỗ trợ cũng bất lực vì thế thanh âm cứ càng ngày càng lớn, cuối cùng cơ hồ đem đầu bạo tạc (nổ tung)

[...Carlos, nơi này không vui chút nào, chúng ta quay về được không?] Estes ôm lỗ tai khẩn cầu nói.

Carlos cũng không hỏi Estes nguyên nhân vì sao nguyên bản chờ mong cuộc hành trình này đến giờ lại đột nhiên không muốn tiếp tục nữa, hắn yên lặng xoay người ra cổng lớn.

Estes ôm lấy cổ Carlos, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên làn da ấm áp, nước mắt tí tách rơi xuống.

Tiểu tinh linh là sứ giả của tự nhiên, giúp những sinh mệnh cần giúp đỡ là sứ mệnh của bọn họ mà hiện tại cậu lại không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, Estes cảm thấy rất khó chịu.

Carlos rất nhanh liền cảm giác được cậu khác thường, động tác đi đường của hắn tạm dừng một chút rồi đột nhiên tăng tốc, tựa như một mũi tên lao đi.

Đột nhiên tăng tốc khiến cho Estes ngồi không vững, ngã về phía sau, cũng may mặt sau là tấm lông thú mềm mại bằng không cậu phỏng chừng cứ thế bị thổi đi rồi.

[Carlos, có chuyện gì vậy?]

[Không có việc gì, em không thích nơi này thì chúng ta nhanh một chút rời khỏi đây]

[Em không sao, anh đừng chạy nhanh như vậy a] Estes bị biến cố đột ngột không kịp phản ứng, hơn nữa thanh âm ở trong đầu cũng xa dần nên không thấy khó chịu nữa, cả người ngồi co ro trong mũ lông, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lớp lông bên trong, cố định chính mình.

Carlos cũng không nghe theo tiểu tinh linh dừng lại , mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi vườn cây sau đó tìm một góc kín đáo đi vào .

Nghiêng tai nghe ngóng, xác định trong phạm vi gần đây không có hơi thở của bất cứ sinh vật sống nào trừ bọn họ, Carlos mới buông đồ ở trong tay ra thật cẩn thận cởi áo khoác.

Hắn xốc lên mũ chùm đầu nhìn tiểu tinh linh ở bên trong. Vì hắn đột nhiên chạy nhanh nên Estes nhìn có chút chật vật, quần áo trên người đầy nếp nhăn, tóc cũng rối loạn. Nhưng cũng may cánh vẫn hoàn hảo không bị thương chút nào.

“Làm sao vậy? Lúc nãy cảm xúc của em không ổn định lắm?” Hắn vươn ngón tay vào trong, nhẹ đụng vào khuôn mặt cậu, cảm xúc ẩm ướt cùng với đôi mắt đỏ hoe vừa nhìn là biết đang khóc.

Estes ôm lấy đầu ngón tay, cọ cọ vào liền cảm thấy an tâm không ít. Cậu ủy khuất nâng lên đôi mắt ngập nước nhìn thú nhân trước mặt [Carlos, em đúng là thực vô dụng ni. Mọi người cố gắng cầu xin em giúp đỡ mà em lại không làm gì được]

Tựa như tiểu tinh linh có thể cảm nhận được tâm tình của cây cối, cây cối cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tiểu tinh linh. Tuy chúng không có nhiều ý thức, nhưng những cảm xúc hỉ nộ ái ố thì vẫn có thể truyền ra được chỉ là đơn giản hơn so với các loài khác mà thôi.

Mà cây cối ở trong vườn cây lại rất nhiều nên khi chúng cùng lúc phát ra khẩn cầu khiến tinh thần Estes suýt chút nữa hỏng mất.

Carlos không quá xác định “mọi người” trong câu nói của cậu là ai, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ đoán được đó là cây cối ở trong vườn cây. Tuy rằng không biết chúng nó muốn Estes làm gì nhưng trực giác nói cho Carlos biết việc kia mà không thành công thì tốt hơn [Mặc kệ bọn họ khẩn cầu cái gì, nếu em làm không được thì cũng không cần đi làm. Anh không hy vọng em sẽ bị tổn thương]

[Nhưng nếu em có thể làm được thì sao?] Estes hỏi, cậu biết kỳ thật chỉ cần phá hủy cái lồng thủy tinh kia đi để cho cây cối tiếp xúc với không khí bên ngoài thì rất nhanh chúng sẽ giống như nhóm đồng bào của chúng ở trong rừng rậm. Tới lúc đó, sẽ không có thú nhân nào đi “giam cầm’ chúng nữa. Như vậy không phải chúng đã được tự do rồi sao?

Tuy rằng tấm kính thủy tinh kia thoạt nhìn thực rắn chắc nhưng trong túi của cậu lại không thiếu các loại mầm móng thần kỳ. Trong đó có một loài hoa tiết ra chất lỏng có thể ăn mòn mọi thứ, chỉ cần một chút là có thể thu phục được tấm thủy tinh này rồi.

[Hãy suy nghĩ cho cả những người khác nữa, mặc kệ chúng đã nói với em cái gì thì vườn cây đối với á thú nhân là rất trọng yếu]

Đúng vậy, rất trọng yếu. Carlos từng nói qua với Estes, nếu á thú nhân khuyết thiếu dinh dưỡng thì thật dễ dàng sinh bệnh, mà chỉ cần sinh bệnh thì chỗ gen thiếu hụt trong cơ thể họ cũng rất dễ bại lộ ra, điều này đồng nghĩa với việc sinh mệnh của họ sẽ bị đe dọa. Có thể nói á thú nhân gần như là dựa vào cây cối ở trong vườn cây để duy trì cuộc sống. Cậu không thể ích kỷ vì giải cứu một sinh mệnh mà lại giết hại một sinh mệnh khác, nhưng cậu cũng không thể mặc kệ mọi thứ.

Nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, lại dễ dàng mềm lòng, Estes hai bên do dự.

Carlos nhìn bộ dạng khó xử của cậu, thở dài [Những cây cối này đều là do á thú nhân vất vả trồng nên, em cứ coi như chúng đang báo đáp lại phần ân tình đó được không?] Hắn không biết cách an ủi người khác, có cố cũng chỉ nói được đến thế này.

Bất quá kết quả cũng không tệ lắm, Estes vừa nghe xong liền chấn động. Đúng vậy, những cái cây này đều là do á thú nhân trồng lên, chúng nó giống như đứa nhỏ của á thú nhân. Á thú nhân thực dụng tâm chiếu cố chúng. Tuy rằng không thể nhìn thấy thiên không nhưng đứa nhỏ hy sinh báo đáp công ơn dưỡng dục của mẫu thân thì có gì không đúng?

Nghĩ như vậy, tâm tình của cậu cũng tốt lên không ít. Cậu lại cọ cọ ngón tay của Carlos, nâng lên đôi mắt đã biến trở về sắc lục trong suốt [Carlos, lần sau đến đây lại dẫn em vào bên trong vườn cây được không? Em muốn hảo hảo gặp mấy nhóc con kia] còn không phải nhóc con sao? Mấy cái cây kia nhiều nhất cũng chỉ có 30 tuổi mà cậu thì đã muốn 80 rồi.

Ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của Estes khiến cho Carlos không mở miệng nói được hắn không có quyền tiến vào bên trong vườn cây, cho nên hắn chỉ gật gật đầu nói [ Được ]

Chỉ cần là nhóc con này muốn, hắn sẽ dùng hết khả năng có thể để thực hiện được điều ấy. Còn chưa nhận ra bản thân càng ngày càng sủng tiểu tinh linh, đã hãm sâu vào vũng bùn không thể tự thoát. Carlos nhìn Estes bởi vì hắn gật đầu đáp ứng mà nở nụ cười tươi, khóe môi bất giác cũng cong lên.

Tinh linh trên vai dã thú

Tác giả: Du Du Tiên

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.