Tôi là Ê-ri

Chương 33




“Có bị ngộp không?” ở trong thang máy, Carlos nhấc áo khoác lên xem xét tình trạng của Estes.

Nhiệt độ trong bệnh viện cũng không quá cao, trong tình huống bình thường cũng chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp thoải mái. Nhưng Estes bị bao trong một lớp áo khoác lông vô cùng dày khiến nhiệt độ có thể đun sôi cả nước mà bên trong cũng không có cách thông gió, cộng thêm áo lông khả năng giữ ấm rất tốt nên dù cậu ở bên trong một thời gian ngắn thì cả người cũng đều là mồ hôi, toàn thân giống như một con tôm hùm chín.

“Carlos, khát” Estes dùng sức quạt cái quạt lấy từ trong túi ra, mở miệng kêu khát. Lỗ tai của thú nhân rất tốt, vừa rồi cậu cũng không dám có bất cứ hành động nào.

Sớm biết vậy đã không tới đây, Estes buồn bực nghĩ.

“Em ăn tạm trái cây giải khát đi” Thang máy xuống tới tầng một, Carlos nhanh nhẹn trùm áo khoác lên tiểu tinh linh, nhanh chóng bước đến máy bán hàng tự động.

Mua một lon nước giải khát , Carlos liền xoay người ra khỏi bệnh viện.

Bất quá đồ uống tạm thời cũng không có tác dụng gì nhưng trái cây của Estes cũng có hiệu quả không tệ.

Hoàn cảnh bốn phía đột nhiên biến đổi, không khí lạnh đánh úp lại khiến cho Estes cảm thấy toàn thân một trận thanh lương (mát mẻ) mà mồ hôi chảy ra lúc nãy bây giờ lại trở lên lạnh lẽo “Carlos, em muốn tắm . Cả người toàn là mồ hôi, không thoải mái chút nào”

“Chờ 1 chút” Carlos biết Estes như vậy sẽ rất dễ sinh bệnh liền lập tức tìm một nơi cho cậu tắm rửa.

“Chào mừng quý khách, xin hỏi ngài cần cái gì ạ?”

“Một phòng nghỉ lại trong nửa giờ” Carlos đưa thẻ ra.

“Vâng, xin mời đi lối này”

Vào phòng, Carlos khóa kỹ cửa lại rồi lập tức đi đến phòng tắm.

“Nhanh lên nhanh lên, tắm tắm” Estes bay ra khỏi áo khoác .

Carlos nhìn vẻ mặt nôn nóng của cậu liền vươn tay mở vòi nước .

Nước ấm theo vòi hoa sen phun ra, Estes nhìn nhưng không cách nào tắm được, lực đạo của dòng nước quá lớn đối với cậu.

Mặt đáng thương hề hề nhìn Carlos.

Carlos lấy một cái cốc đặt trên bồn rửa mặt khách sạn chuẩn bị cho khách nhân dùng để đánh răng. Sau khi rửa sạch qua liền đổ nước ấm vào đấy.

“Cái này cho em” Carlos đổ đầy nước ấm vào cốc rồi để lên đài.

Estes nói câu “cảm ơn” xong liền nhanh chóng cởi quần áo ra.

Chỉ trong chốc lát, tiểu tinh linh đã biến thành một cái bánh bao trắng trẻo tròn tròn.

Ở hình người, Estes tuy cũng có chút nộn nộn trẻ con nhưng thân thể vẫn là tinh tế thon dài. Nhưng ở hình tinh linh thì cậu đúng là một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp.

Carlos nhìn xem buồn cười không thôi nhưng cũng chỉ dám cười trong yên lặng chỉ sợ lại làm ai đó mất hứng giận dỗi.

Estes cởi quần áo xong liền phi thân một cái , nhảy vào cốc nước.

“Tẩy hương hương a~ tắm rửa sạch sẽ a~ thật thoải mái thoải mái~” Estes một bên hát bài hát tắm rửa tự sáng tác, một bên dùng sức tạo bong bóng, chỉ trong chốc lát trong cốc đã tràn ngập bong bóng.

Carlos thấy cậu tắm vô cùng cao hứng, rất có bộ dạng định ngâm luôn ở bên trong, liền mở miệng “Đừng tắm lâu quá, nước sắp nguội rồi”

” Cho thêm nước ấm vào giùm em đi” Estes xoay người, ghé vào thành cốc, hai chân bắt đầu ngoạn đá bọt nước, ý đồ làm ra càng nhiều bong bóng.

“Không phải chúng ta còn đi chơi sao? Hay là em không muốn đi?”

Estes nghiêng đầu “Đi chơi ở đâu? Nếu giống như ở trong bệnh viện thì em không đi đâu”

“Đến vườn cây, em nhất định sẽ thích”

Estes bĩu môi, một bộ không có hứng thú “Toàn là mấy cái cây quái mô quái dạng giống như bên ngoài, có cái gì đẹp chứ”

“Không phải giống như vậy mà là đại thụ anh từng nói lúc trước với em ý” Estes ung dung cầm lấy cái cốc khác đổ đầy nước ấm vào.

Estes nhãn tình liền sáng lên “Thật sao?”

“Ân, hiện tại có thể nhanh lên chưa?” Carlos chỉ chỉ vào cái cốc không sau đó vươn tay đến trước mặt Estes, lòng bàn tay mở ra.

Estes sảng khoái đi ra cái cốc, nhảy vào lòng bàn tay hắn để Carlos đưa cậu chuyển vào cái cốc nước sạch, rửa sạch bong bóng trên người.

Carlos lấy khăn mặt từ trên giá xuống, mở ra phủng đến trước mặt Estes để cậu ngồi lên trên, lại thật cẩn thận lau khô cho cậu.

“Tóc có chút ướt” Estes lắc lắc đầu, lôi kéo sợi tóc sũng nước “Chà xát”

“Ngoan, trước mặt quần áo đã” Carlos cũng liền có cầu tất ứng (đòi gì cho nấy) hắn cũng chú ý thấy Estes nhỏ đi thì tính tình cũng trở nên nhạy cảm hơn nhưng điều này đương nhiên không thể nói ra miệng nếu không cậu lại cáu kỉnh.

Estes mặc áo len và quần dài lên nhưng không thực sẵn lòng khoác lên áo lông gấu “Nếu trong vườn cây cũng nóng thì làm sao bây giờ?”

” Không đâu, hoàn toàn ngược lại, em đi rồi sẽ biết” Carlos lắc đầu “Nhanh mặc đồ vào đi nếu không lại cảm lạnh”

Estes lúc này liền nghe lời rất nhanh liền mặc xong quần áo ” Đi được chưa?”

“Ân” Carlos mặc áo khoác vào, đội mũ chùm lên rồi để Estes chui vào, bên trong mũ tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để cậu trốn vào.

Estes ngồi ở trên cổ áo của Carlos, trong tay còn nắm tóc của hắn. Đây là một vị trí vô cùng tốt, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn ra bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy cậu.

Trả phòng, Carlos đi ra ngoài khách sạn. Hắn muốn cho tiểu tinh linh thoải mái xem xung quanh nên cũng không gọi xe mà đi bộ tới vườn cây.

Estes vụng trộm đánh giá bên ngoài. Nơi này là trung tâm của Mông Tát, so với chỗ ở của Carlos nơi này phồn vinh hơn rất nhiều, mà các cửa hàng ở hai bên đường thật khiến cậu mở rộng tầm mắt.

[Carlos, đây là đâu vậy?] Estes lôi kéo tóc của Carlos ý bảo hắn chú ý một gian hàng ở bên trái. Cửa thật lớn, người cũng rất nhiều (nhiều ở đây là ứng với 5000 dân của Mông Tát)

Carlos nhìn nhìn [Là siêu thị, có muốn vào đi dạo 1 lát không?]

[Ưm, vào đi! vào đi] nơi nào có nhiều người thì hẳn chơi rất tốt ==

Carlos đi vào siêu thị, tiện tay lấy một chiếc xe đẩy ở cửa rồi đi thẳng vào khu đồ ăn vặt – trực giác nói cho hắn Estes hẳn là thích chỗ này.

Ở khu đồ ăn vặt ngoại trừ các loại đồ ăn vặt đóng gói còn có một quầy bánh ngọt, mùi bánh ngọt ngào từ bên trong bay ra, Carlos rõ ràng nghe được tiếng Estes tham ăn nuốt nước miếng.

“Carlos~…” tiếng làm nũng mang theo khát vọng và chờ đợi vang lên, bởi vì phát hiện đồ ăn ngon, Estes quên luôn truyền ý nghĩ mà trực tiếp nói ra miệng.

Carlos hiểu ý đi đến quầy bánh ngọt, sau đó trong một đống mùi vị chọn một cái không thêm thịt lớn cỡ bàn tay.

Hắn còn hỏi riêng thêm chỗ bán nguyên liệu làm bánh, tính đi mua thêm.

[Carlos, một cái không đủ] Estes cắn đầu ngón tay, nước miếng chảy ròng ròng, ánh mắt tham lam nhìn không chuyển mắt các loại bánh ngọt hình thù tinh xảo bên trong tủ kính. Cậu cảm thấy mùi vị thơm như vậy dù có bỏ thêm thịt vào cậu vẫn có thể nuốt trôi.

[Hay chúng ta đi mua nguyên liệu về để em làm hương vị hoa quả được không?]

[Em không có sách dạy làm bánh] Estes có chút ủy khuất, trước giờ cậu vẫn luôn ăn mứt hoa quả chứ chưa bao giờ được ăn bánh ngọt (muốn vào tổ chim trộm trứng thì điểu mụ mụ sẽ đuổi cậu chạy trối chết) mà sách dạy nấu ăn mang theo cũng là món Trung, bên trong không có cách làm bánh ngọt a~

[Chúng ta mua một quyển là được, tiện thể mua luôn nguyên liệu nữa] Carlos tiếp nhận gói bánh ngọt đã được gói lại, xoay người đi về khu sách báo tìm sách dạy làm bánh, trên đường còn thuận tiện chọn thêm một số nguyên vật liệu không phải thịt – giá có chút cao.

Dựa theo hướng dẫn của nhân viên bán hàng, Carlos rất nhanh liền tìm được sách mình cần [chúng ta cần: 150 gram bột mì, 150 gram đường, 100 gram bơ, 50 ml sữa, và 3 quả trứng]

[Em có bột mì ~] Estes thật cao hứng vì không cần mua thứ này.

[Vậy đi mua những thứ còn lại thôi] Carlos lấy sách dạy làm bánh sau đó đẩy xe đi đến khu vực tiếp theo.

[Ở đây mùi hôi quá à! ] Estes bưng mũi, mày nhíu chặt lại.

[Còn muốn ăn bánh ngọt nữa không?] Carlos một bên chọn trứng, một bên nói.

Estes liền không phàn nàn gì nữa.

Mua xong mọi thứ, Carlos liền đi đến quầy thu ngân, thuận tiện lấy thêm một cây kẹo que ở cái giá trước quầy thu ngân .

Trả tiền xong, nhân viên thu ngân giúp hắn bỏ mọi thứ vào túi, Carlos tiếp nhận rồi trong tiếng chào từ biệt của đối phương đi khỏi siêu thị.

[Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì đó không?]

Estes có chút rối rắm, cậu muốn ăn bánh ngọt nhưng cũng muốn đi vườn cây [ Lựa chọn thực khó khăn a]

Carlos cười cười đi vào một góc khuất, lấy kẹo que ra, cắt lấy một mẩu nhỏ đưa vào trong mũ [Ăn cái này trước đi]

[Đây là cái gì?] Estes nhìn cái khối gì đó to bằng bàn tay của cậu lại có mùi thơm, tựa hồ còn có mùi ô mai.

[Kẹo que ô mai, chỗ bọn em không có sao?]

[Không có, bất quá bọn em có kẹo đường tinh linh, còn có hoa quả đường ăn rất ngon nha] Estes cầm khối kẹo que cắn một ngụm, mùi hương ngọt ngào tản ra trong không khí, ánh mắt lập tức mị thành khe nhỏ [Cái này ăn cũng rất ngon!]

[Thích thì ăn nhiều một chút !]

Tinh linh trên vai dã thú

Tác giả: Du Du Tiên

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.