Tôi là Ê-ri

Chương 22




Nếm qua đồ ăn lão thú nhân tỉ mỉ chuẩn bị, ngân lang thật muốn quay về phòng xem tình hình của tiểu tinh linh thế nào nhưng bất đắc dĩ là lão thú nhân bởi vì nhiều năm không gặp hắn nên có rất nhiều việc muốn nói. Vì vậy hắn cũng chỉ có thể tĩnh hạ tâm cùng ông nói chuyện phiếm.

Lão thú nhân bảo Aggreko đi thu thập phòng ở cho ngân lang rồi mới lôi kéo ngân lang ngồi xuống.

“Năm đó ngươi rời đi ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa” lão thú nhân bưng ly rượu cười nói. Trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui mừng. Carlos là ông tận mắt nhìn lớn lên, năm đó Carlos rời đi cũng là do ông một tay thúc đẩy vậy mà cuối cùng cũng là ông ép hắn phải trở về

Lão thú nhân vẫn luôn coi Carlos như con của mình. Trong quan điểm của ông, hắn cũng không thích hợp trở thành trưởng tộc. Hắn quá mức quái gở đến mức trừ bỏ những người hắn nhận định còn lại đều không thèm giao tiếp với ai. Hắn như vậy sao có thể trở thành nhân vật trọng yếu chịu trách nhiệm cho tương lai của Mông Tát đây?

Carlos không muốn làm tộc trưởng, ông liền tôn trọng quyết định của hắn, để hắn rời đi nơi này tìm cho mình cuộc sống mà hắn muốn. Dù sao tộc trưởng vẫn còn tráng niên, giữ chức vụ tộc trưởng này thêm 10 năm nữa cũng không có vấn đề gì.

Mà trong 10 năm này, hẳn cũng sẽ xuất hiện người thừa kế mới?

Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa, từ khi tộc trưởng gặp nạn, bệnh nặng không dậy nổi, quyền thống trị của Mông Tát dần dần do đệ đệ của tộc trưởng nắm trong tay, kẻ kia là trưởng lão đứng đầu. Cái tên ngu xuẩn lại tham lam này căn bản sẽ không thật sự quan tâm tới tương lai của Mông Tát, bọn họ sẽ chỉ biết lợi dụng tất cả thủ đoạn thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi.

Thân là một trưởng lão, ông đã nhiều lần nhận thức được ý đồ của những kẻ đó khi phái Aggreko đi tìm Carlos quay về -bọn họ cần một con rối.

Mà bọn họ cũng đã thương thảo tốt nếu con rối này không chịu nghe lời thì bước tiếp theo phải làm là gì. Lão thú nhân đã phát hiện được những tin tức bọn họ liên lạc với các bộ lạc gần đây. Rõ ràng họ đã quyết định nếu Carlos tiếp tục không chịu nghe lời thì bọn họ sẽ tìm một người thừa kế từ nơi khác đến tiếp tục thống trị nơi này.

“Ta cũng không nghĩ lão sư sẽ cho Aggreko đến tìm ta” ngân lang cũng rất rõ ràng nếu không có sự ngầm đồng ý của lão sư, Aggreko căn bản sẽ không đi tìm hắn.

Lão thú nhân cười khổ “Nếu có thể ta cũng không muốn trận chiến này phiền tới ngươi” Mỗi một thú nhân đều có quyền lựa chọn tương lai cho bản thân mình, mặc dù Carlos hơi lập dị một chút – muốn cả đời làm dã thú bình thường, nhưng đây là việc người ngoài không nên đi can thiệp.

“Bộ lạc đã xảy ra chuyện gì?” ngân lang hỏi. Nếu không phải vì chuyện này, lão thú nhân đã không làm như vậy.

“Ngươi hẳn đã nghe Aggreko nói tộc trưởng sắp chống đỡ không được đi?” lão thú nhân mở đầu.

“Ân” bất quá hắn cũng chỉ biết tộc trưởng sắp chống đỡ không được chứ cũng không biết nguyên nhân. Lúc trước còn tưởng rằng ngài ấy là vì tuổi già, dù sao ngài ấy cũng đã hơn 40 tuổi rồi nhưng xem chừng không phải là như vậy.

Vẻ mặt lão thú nhân hơn vài phần nghiêm trọng “Ngay từ đầu để Aggreko đi tìm ngươi là ý tứ của tộc trưởng. Dù sao ngươi cũng là người thừa kế duy nhất trong bộ lạc chúng ta được thần lựa chọn. Đầu mùa đông năm nay tộc trưởng bị ám hại, thụ thương rất nặng. Mặc dù năng lực hồi phục của thú nhân rất mạnh nhưng chúng ta cũng không dám chắc ngài ấy có thể vượt qua được mùa đông năm nay không”

Nếu là mùa khác thì tốt nhưng cố tình lại là mùa đông. Đây là mùa khắc nghiệt nhất đối với á thú nhân mà chức nghiệp bác sĩ lại đều do á thú nhân đảm nhiệm. Khuyết thiếu sự chăm sóc cẩn thận của á thú nhân, tình huống của tộc trưởng thực sự không tốt lắm.

“Tình cảnh của Mông Tát hiện nay thật không tốt, tộc trưởng thì vẫn hôn mê sâu, chúng ta không biết là do ai hạ thủ, người khả nghi thật sự nhiều lắm” những bộ lạc phụ cận đối với Mông Tát vẫn luôn giống như hổ rình mồi, ai bảo vị trí của Mông Tát thực sự quá tốt đây. Khu vực gần đây chỉ có mỗi một con sông mà khởi nguồn lại là ở Mông Tát, nếu bọn họ muốn khu vực quanh đây mùa đông không có nước thì thật sự cũng không phải chuyện khó khăn gì.

“Tộc trưởng trọng thương, bộ lạc không có người thừa kế quá nguy hiểm, lòng người hoảng sợ. Hiện tại Mông Tát cần có một cái trụ cột, ta chỉ có thể lựa chọn ngươi, Carlos” Lão thú nhân lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Ngân lang trầm mặc, một lúc lâu sau mới trả lời “Ta không muốn bị cuốn vào chuyện này” ý tứ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.

Sự chờ mong trên khuôn mặt lão thú nhân ảm đạm xuống.

Nhưng chung quy Carlos cũng không khiến ông phải thất vọng.

“Ta sẽ chờ mùa xuân tới rồi mới rời đi”

Lúc ấy tộc trưởng sống hay chết hẳn sẽ có kết quả.

Lão thú nhân nở nụ cười

tải xuống (2)

Bên này ngân lang và lão thú nhân đang thảo luận các vấn đề của Mông Tát, Estes lại ở trong phòng cầm trái cây mình yêu thích nhất, trong khi cái miệng nhỏ gặm cắn, cậu đồng thời tránh ở sau bức màn vụng trộm quan sát bên ngoài.

Nhà của lão thú nhân và nhà của ngân lang cách nhau rất gần. Ở giữa ngoại trừ khu vườn trước nhà cũng chỉ còn một con đường nhỏ. Mà cửa sổ phòng Aggreko và phòng Ngân lang lại đối diện nhau cho nên cậu có thể nhìn xem nhất thanh nhị sở (xem rõ ràng).

Lúc này ở căn phòng từ lâu không có người ỏ, có một bóng dáng cao lớn khôi ngô cầm các loại dụng cụ vệ sinh. Cái tên to con kia cầm cái chổi tỉ lệ hoàn toàn không thích hợp với hắn một bên vừa quét nhà một bên vừa phối hợp đánh hắt xì do bụi bặm quá nhiều. Cái đầu bóng lưỡng (tại ai a~) phủ không ít bụi bặm, thoạt nhìn trông chật vật cực kì.

Estes một bên xem một bên cười khanh khách không ngừng, cảm thấy thật tức giận . Cho cái tên không hay ho khi dễ cậu, giờ lại còn khiến cậu không thể quay về rừng rậm ấy đáng đời!

Estes có lẽ hơi đơn thuần, nhưng cậu cũng không phải ngu ngốc. Nhìn thấy bộ dạng do dự của ngân lang lúc trước phỏng chừng cậu còn phải ngốc ở đây một đoạn thời gian. (cái chữ “ngốc” ý là một đoạn thời gian không có ích lợi gì, hiểu là free time cũng đúng mà tốn thời gian cũng không sai, nói chung là tùy ngữ cảnh)

Bất quá rừng rậm cũng không phải nhà của cậu, nhất thời tâm tình của Estes lại hạ xuống.

Không biết lúc nào mọi người mới tìm thấy cậu đây? Cậu thật sự rất nhớ nhà!

Nơi này không tốt một chút nào, đến lúc đó cậu cũng đem ngân lang đóng gói đem về Vương Quốc đi! (kiếp ở rể của con sói nào đó đã được định đoạt =)))))))))))))))) Bọn họ có thể cùng nhau đi đến thành dưới đáy biển, nghe nhân ngư ca hát hoặc là đi xem mê cung dưới lòng đất của người lùn không thì đến núi Vĩnh Hằng tìm yêu tinh chơi đùa cũng được. Nghĩ như thế, Estes nhịn không được cười, một chút cũng không nghĩ xem đối phương có nguyện ý đi cùng cậu hay không.

“Suy nghĩ cái gì mà cười đến là vui vẻ vậy?” một đôi bàn tay to đột nhiên sờ sờ đỉnh đầu Estes.

Sợi râu mẫn cảm bị đụng phải, Estes oa oa kêu ôm lấy đầu, ai oán nhìn ngân lang đột nhiên xuất hiện “Carlos, anh làm gì a!”

Ngân lang thú vị nhìn tiểu tinh linh đang ôm đầu. Hắn từ trước nhìn sợi râu nho nhỏ tinh tế của cậu luôn lo lắng không cẩn thận sẽ lộng đứt cho nên cho tới bây giờ luôn cố gắng tránh đi. Hôm nay không cẩn thận đụng phải lại mới biết sợi râu kia tuy tinh tế nhưng ngoài ý muốn rắn chắc hơn nữa tựa hồ còn thực mẫn cảm, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ mấy việc này “Khụ, không phải cố ý, em vừa suy nghĩ cái gì vậy? Cười đến ngốc …vui vẻ như vậy?”

“Đó đó, anh xem!” Estes nhanh chóng bị hắn dời đi lực chú ý, lôi kéo ngón tay của ngân lang, mặt mày hớn hở chỉ ra ngoài cửa sổ “Cái tên vô lại kia đang quét nhà kìa, hắn thật ngốc nha, lại khiến mình bẩn hề hề thành như vậy”

Ngân lang nhìn theo hướng cậu chỉ, lại nhìn thấy Aggreko đứng sát cửa sổ, đối phương tựa hồ cũng thấy được hắn liền mỉm cười hướng hắn vẫy vẫy tay. Động tác này khiến cho cái khăn ướt sũng nước hắn cầm trong tay văng tung tóe lên cả mặt hắn. Bàn tay to vuốt qua mặt, tạo thêm vài đạo vết nhọ trông thật buồn cười kết hợp với nụ cười trên mặt lại càng thêm ngu ngốc hơn.

Nhìn tên kia bối rối, Estes lại cười.

Ngân lang chọn mi, khóe miệng cũng cong lên “Đúng là thực ngốc!”

Vừa cười trong chốc lát, Estes lại nhớ đến vấn đề lúc trước “Này, này Carlos, anh lúc nào thì định quay về rừng rậm?”

Ngân lang nghe vậy lộ ra ý tứ xin lỗi ”Sợ rằng chúng ta phải chờ cho hết mùa đông mới có thể quay về”

Estes nghe vậy nho nhỏ “nga” một tiếng, sợi râu trên đầu cũng hạ thấp xuống, vẻ mặt thất vọng. Tuy rằng cậu cũng biết ngân lang không thể quay về ngay được nhưng nghe vậy vẫn thấy thật thất vọng “Vậy lúc nào mùa đông mới kết thúc vậy?”

“Đại khái khoảng hơn một tháng nữa” mùa đông ở nơi này chiếm 1/4 thời gian, không lâu cũng không ngắn nhưng lại phi thường gian nan “Khi nào bức tường phòng ngự trên không của bộ lạc đóng lại thì cũng là lúc mùa đông chấm dứt”

Vì thế, tiểu tinh linh bắt đầu chờ đợi bức tường phòng ngự màu trắng trên không đóng lại sớm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.