Tôi là Ê-ri

Chương 17




Càng đến gần bìa rừng, năng lượng tự nhiên ngày càng ít, điều này đối với Estes cũng không tốt.

Lấy thực vật làm cơ sở xây dựng năng lực tự nhiên tràn ngập trong thiên nhiên, đây cũng là nền tảng sự sống của tiểu tinh linh.

Có thể nói cuộc sống của bọn họ không thể ly khai thực vật. Nếu ở xa cây cối, tiểu tinh linh sẽ cảm thấy không thoải mái. Mặc kệ là về tâm lý hay sinh lý.

Hơn nữa khí hậu ở ngoài rừng rậm rất tồi tệ.

Bên ngoài rừng rậm là một màu vàng óng ánh, đó hoàn toàn không phải màu ruộng lúa mùa thu hoạch mà là đầy đất cát vàng. Tựa như sa mạc, là một vùng đất chết.

Nhưng hiện tại sa mạc cũng không nóng bức như trước đây. Ngược lại, nơi này gió lạnh thổi vù vù, trong tầm mắt là đầy trời tuyết trắng phiêu đãng trong không trung. Trừ bỏ màu vàng thì chính là màu trắng của bông tuyết. Từng đợt tuyết rơi xuống nhân gian, che lấp đi cát vàng khiến cho cả vùng sa mạc nhiễm thượng màu sắc của chúng.

Cho nên khi ngân lang đem Estes ra khỏi rừng rậm, không có gì bất ngờ là bệnh tình của cậu càng trầm trọng.

Ngân lang thực lo lắng nên ngay khi đem Estes ra khỏi rừng rậm hắn đã biến thành hình người vì như vậy có vẻ dễ chăm sóc cho cậu hơn. Nhưng tình trạng của Estes không tốt lắm, sốt cao không ngừng, thậm chí còn có triệu chứng bị sốc.

“Xe của ta đang đỗ ở phụ cận. Bên trong có một ít đồ sơ cứu đơn giản, ngươi thử xem có dùng được không” đồng dạng biến thành hình người cự hùng là một đại hán đầu bóng lưỡng (bị rụng lông oy) nhìn ngân lang đang cầm tấm da thú mềm mại, ấm áp bao bọc Estes đang mê man tràn ngập xin lỗi.

Hiện tại cũng chỉ có thể cố gắng biến ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.

Chiếm được sự đồng ý của ngân lang, cự hùng dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy xe của hắn.

Ngay khi cự hùng lấy được xe, ngân lang liền lập tức bế tiểu tinh linh lên xe, đóng cửa lại ngăn cách gió lạnh bên ngoài.

“Đồ sơ cứu đâu?”

“Đây, chai màu đỏ là thuốc hạ sốt” cự hùng đưa bộ đồ sơ cứu cho ngân lang, còn lấy ra vài chai thuốc “Màu xanh lá cây là thuốc dinh dưỡng, tiểu tử kia ắt hẳn cũng cần dùng”

Carlos lấy ra chai thuốc hạ sốt, đọc kĩ hướng dẫn, giảm tận 10 lần liều lượng dành cho trẻ em, hắn mới dám cho Estes dùng.

Nhưng lúc này, cái đầu của cậu trở thành một đại phiền toái.

Estes thực sự rất nhỏ, còn không bằng một ngón tay của Carlos. Mà ngay cả thuốc cũng to hơn cái miệng của cậu. Carlos không thể trực tiếp cho thuốc vào miệng cậu được, việc này phỏng chừng sẽ khiến cậu ngạt thở chết luôn.

Carlos đành pha thuốc thành chất lỏng rồi dùng tăm bông y tế nhỏ vào bên ngoài miệng của Estes, hy vọng cậu có thể uống vào.

Estes uống vào. Trong mê man cậu thật sự rất khát nên ngay khi đôi môi cảm nhận sự ấm áp liền hút lấy chất lỏng đó. Nhưng đáng thương là thuốc thật sự rất đắng. Chỉ uống một lát sau, vị đắng chát của thuốc khiến mặt cậu nhăn nhó thành bánh bao.

“Khó…khó uống” Estes nói một câu. Sau hai ngày hôn mê, cậu cuối cùng cũng mở mắt.

“Nhóc, ngươi cảm thấy thế nào?” nhìn thấy Estes tỉnh lại, Carlos nhẹ nhõm hẳn.

Estes không có trả lời Carlos, sốt cao chưa lui không đốt cậu trở thành ngu ngốc đã là tốt lắm rồi. Bây giờ tuy tỉnh nhưng cả người đều mơ mơ màng màng. Câu nói lúc trước cũng chỉ là phản ứng bản năng mà thôi.

Carlos thấy Estes như vậy cũng hiểu cậu vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nên lại tiếp tục uy dược thủy (nước thuốc)

Estes cảm thấy thực khó chịu, sốt cao khiến cơ thể rất không thoải mái mà lại có người cạnh bên cứ bắt cậu uống thứ nước đắng chát nào đó, người này thực đáng ghét! Thân thể và tâm trạng đều không thoải mái, Estes cảm thấy mũi mình chua xót, nước mắt liền nhanh chóng tuôn ra ào ào, đáng thương hề hề.

“Cậu ta làm sao vậy?” cự hùng vẫn luôn quan sát tình huống phía sau qua gương chiếu hậu, hắn nhãn lực hảo, một chốc đã nhìn thấy nước mắt của Estes. Hơn nữa, mặc dù đang hôn mê nhưng khi cậu khóc lên vẫn có thanh âm tinh tế vang vọng bên tai.

“Hảo hảo lái xe của ngươi đi!” ngân lang cảnh cáo nhìn cự hùng một cái rồi lại quay đầu chiếu cố tiểu tinh linh.

Không dám tái uy dược thủy. Ngân lang thận trọng dùng tăm bông y tế chạm vào khuôn mặt Estes, thay cậu lau khô nước mắt.

Việc này vô cùng khó khăn, hắn phải hết sức tập trung khống chế lực đạo mới không làm Estes bị thương.

Nhưng rất may là thuốc hạ sốt cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Sau khi trời dần tối, Estes cũng bắt đầu chậm rãi hạ sốt.

Thấy vậy, Carlos dần an tâm lại, quay đầu nhìn bên ngoài cửa.

Là bạn thân từ nhỏ, cự hùng nhìn qua là biết hắn đang nghĩ cái gì. Vội vàng dừng xe, nói với ngân lang ngồi phía sau “Này uy, ngươi đừng có mà qua sông đoạn cầu nha. Đã đến tận đây rồi, nếu ngươi còn trở về ta liền, ta liền…” liền nửa ngày, Aggreko cũng không biết phải uy hiếp hắn như thế nào nữa.

Carlos nhìn khuôn mặt lo lắng của cự hùng, nhíu mày “Ta sẽ trở về, nhưng không phải là bây giờ” tình trạng của Estes chưa ổn định, hắn không thể mạo hiểm.

Cự hùng lúc này mới yên tâm lại, tiếp tục lái xe về phía trước.

đến nơi?” ngân lang nhìn màn đêm bên ngoài và những bông tuyết rơi xuống từ thiên không, chỉ sợ sẽ còn rơi như thế thật lâu.

“Dựa theo tốc độ bình thường thì đến trước hừng đông là chúng ta có thể quay về bộ lạc, nhưng loại thời tiết này thì không thể. Mặc dù tuyết không lớn lắm nhưng tình trạng mặt đường không tốt, xe không dễ đi. Không cẩn thận một chút có thể xảy ra chuyện không may . Chúng ta dừng ở phía trước nghỉ ngơi một chút ” cự hùng cũng chẳng trông mong một tên nhiều năm không quay về bộ lạc sẽ nhớ đường nên chỉ giải thích đơn giản.

Ngân lang nghe xong cũng không thèm nhắc lại nữa.

Xe đi được khoảng 20 phút thì trước mắt họ xuất hiện một quần thể kiến trúc. Đó là mấy căn nhà xi măng dột nát, cao bốn tầng. Nó nằm giữa vùng sa mạc ngoài cát vẫn chỉ là cát nên trông đặc biệt thu hút.

Bên ngoài toà nhà được vây trong những bức tường cao quấn dây thép gai. Bên trong một mảnh tối đen cũng không rõ là có người ở trong không.

Cự hùng dừng lại, xuống xe mở cửa tường vây rồi quay lại lái xe vào, một bên nói “Nơi này là hồi trước vốn trạm tiếp tế, không biết vì cái gì mà giờ bỏ hoang chỉ thỉnh thoảng có người đi ngang qua trú tạm. Chúng ta vừa lúc có thể dùng để nghỉ ngơi một chút”

Cự hùng đỗ xe lại, lấy đèn pin từ cốp xe rồi dẫn đầu đi vào nhà. Ngân lang thấy vậy cũng không đi theo vào nhà. So sánh với bên ngoài, ở trong xe ấm áp càng thích hợp với Estes hơn.

Một lát sau khi cự hùng vào nhà thì đèn bật sáng. Xem ra nơi này tuy bị bỏ hoang đã lâu nhưng hệ thống chiếu sáng vẫn còn rất tốt.

“Sau vẫn còn chưa vào?” cự hùng từ trong phòng đi ra, thấy ngân lang vẫn còn ở trong xe liền hỏi.

“Ta ở đây nghỉ ngơi là được rồi”

“Tùy ngươi” cự hùng nhún nhún vai, lấy đồ ăn – các loại thịt tươi ở trong xe tự phục vụ bản thân. Tùy tay lấy một cái chân động vật đưa cho ngân lang “Đói thì ăn tạm đi, có việc gì cứ gọi ta”

“Ân” ngân lang đặt cái chân ở một bên, đối cự hùng gật gật đầu. Chờ sau khi cự hùng rời đi mới biến về hình thú đem cái chân đã sắp đông thành băng kia ăn sạch sẽ. Ăn uống no đủ xong lại cho tiểu tinh linh uống thuốc hạ sốt và thuốc dinh dưỡng. Sau đó mới ghé vào bên người cậu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Estes giãy dụa tỉnh lại.

Khi nhìn thấy ngân lang, ánh mắt cậu lại đỏ lên “Car…los…” cậu biết rằng bản thân sinh bệnh, cũng biết có người vẫn luôn kề bên chiếu cố cậu. Cho nên tại thời điểm mở mắt ra nhìn thấy đối phương, cậu nhịn không được xúc động.

Carlos sao có thể tốt đến như vậy chứ!!!

Bởi vì kích động, Estes nhịn không được ho khan vài tiếng.

Ngân lang vốn chỉ là ngủ mơ màng, ngay lúc Estes gọi thì hắn đã tỉnh rồi. Đang định hỏi một chút tình huống của Estes lại bị tiếng ho của cậu làm cho cả kinh, đứng bật dậy biến về hình người.

Mà biến hình xong hắn mới chán nản nhớ ra kể cả ở hình dạng này thì hắn cũng vẫn như cũ không thể làm gì được. Kể cả chỉ đơn giản là giúp cậu thuận khí đi chăng nữa. Hắn đành bất đắc dĩ hỏi “Thế nào, không sao chứ?”

Estes giật mình nhìn Carlos từ sói biến thành hình người đến ngay cả ho cũng quên thì làm sao nghe được vấn đề của đối phương.

Một lát sau Estes mới hồi phục tinh thần, khoé miệng nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc, râu trên đầu giật giật âm thanh liền truyền thẳng vào lỗ tai ngân lang [Đây là hình người của ngươi sao?]

Carlos thấy cậu không còn ho khan mà còn nở nụ cười biết không có vấn đề gì liền nở nụ cười theo [Ân!]

[Thật khá nga!] Estes nhiệt tình ca ngợi. Mặc dù ngũ quan của ngân lang không phải phi thường soái khí, tương phản với vẻ xinh đẹp của các chủng tộc trong vương quốc Đồng Thoại nhưng lại rất có cá tính. Khuôn mặt cương nghị xứng với mày kiếm mắt sâu, mũi cao, nhìn thoáng qua đã thấy có khí khái nam tử hán. Estes cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “nam nhân vị”

Mày kiếm nhíu lại, ngân lang giọng điệu không tốt “Bây giờ còn có sức nói này nọ? Đã bảo ngươi không cần tắm nước lạnh, giờ thì tốt lắm, đã sinh bệnh rồi! Để xem lần sau ngươi còn dám không nghe lời không!” tiểu hài tử không dạy sẽ không ngoan! Ngân lang cảm thấy mình cần phải hảo hảo giáo huấn nhóc con này một chút.

Estes bất mãn bĩu môi [Cũng đâu phải ta muốn thế! Tất cả là lỗi của tên gấu béo kia! Ta đã ốm đến thế này ngươi còn nói ta] nói xong cái mũi khịt một cái, sắp khóc.

Ngân lang thấy thế cũng hết cách đành đầu hàng “Hảo, hảo là lỗi của tên gấu kia, ngươi đừng khóc được không? Nếu không lại phát sốt”

[Ta khó chịu]

Ngân lang vừa nghe cậu nói thân thể khó chịu vội vàng hỏi “Khó chịu như thế nào?”

[Đầu hảo choáng, miệng lại đắng. Không phải ngươi thừa dịp ta hôn mê bắt ta uống khổ dược (thuốc đắng) sao?] hương vị đắng chát đấy Estes đương nhiên biết là cái gì, chỉ kì lạ là lấy năng lực của cậu mà lại phân không rõ thành phần thực vật trong đó [Thuốc còn không phân rõ được thành phần] nhưng tóm lại công hiệu cũng không tệ.

“Không uống thuốc ngươi bây giờ có thể tỉnh sao?”

[Trong túi của ta có mấy khỏa trái cây, ăn vào là tốt rồi] Estes bĩu môi. Chút sốt này vốn không làm khó được cậu. Tiểu tinh linh tinh thông thực vật đến ngay cả phụ thần cũng phải khen ngợi.

“Túi của ngươi nhỏ như vậy ta làm sao có thể lấy trái cây cho ngươi đây?” Carlos thấy thật vô lực, nếu không phải tiểu tinh linh mãi không tỉnh thì hiện tại hắn cũng sẽ chẳng ngốc ở đây “Nhóc con vô lương tâm, vì ngươi ta thế nhưng còn đang quay về bộ lạc xin cứu trợ đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.