Tôi là Ê-ri

Chương 1




Diệp Vĩ Gia không biết có phải do hôm đó cậu than vãn với Cao Nam xong, Cao Nam về tìm Mộ Phi nói chuyện, thế nên Mộ Phi mới đi làm trở lại, khiến cho lượng công việc của Mộ Hàn giảm đi rất nhiều.

Mộ Hàn tan tầm về nhà thường kể chuyện hành vi của Mộ Phi cho cậu nghe, tất cả mọi người đều nhận ra, tổng giám đốc dạo này tinh thần rất tốt, giống như một làn gió xuân ấm áp thổi vào công ty, làm cho mọi người cũng ấm áp theo.

Diệp Vĩ Gia lơ đãng nói: “Mộ Phi sắp kết hôn, đương nhiên là tâm tình tốt rồi, mà tâm tình tốt, tự nhiên sẽ nhẹ nhàng với cấp dưới, cái này có gì phải tò mò.”

Mộ Hàn ôn nhu cười: “Nhiều năm vất vả như vậy, xem ra là đã tu thành chính quả.”

“Khi nào thì bọn họ kết hôn?”

“Cuối năm nay.”

Diệp Vĩ Gia gật đầu, nằm xuống sô pha, gối đầu lên đùi Mộ Hàn, nhớ tới chuyện Mộ Phi cầu hôn Cao Nam, trong lòng có chút buồn bực, cậu nhắm mắt, không nói gì.

Mộ Hàn cũng không nói gì, âm nhạc nhẹ nhàng vây quanh, tràn ngập căn phòng, ánh đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp, y khẽ mỉm cười, tựa vào sô pha, nhìn Diệp Vĩ Gia đang nằm trên đùi mình, nụ cười càng ôn nhu hơn.

Cuối năm, công việc của Diệp Vĩ Gia lại giảm bớt, vì mấy hạng mục quan trọng đều đã hoàn thành, quản lý quyết định thưởng cho cả phòng, ra ngoài liên hoan hát hò.

Chả mấy khi quản lý hào phóng một lần, đến nhà hàng ngon nhất ở S thị, mọi người đều hưng phấn không thôi. Mà đã ăn thì không thể không uống, Diệp Vĩ Gia cũng uống không ít, nên đi WC cũng lảo đảo, liêu xiêu.

Trong WC, cậu ghé vào bồn rửa nôn, cảm giác thoải mái hơn một chút, lại rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo được một phần, sau đó chậm rãi tiến đến bồn cầu kéo khóa quần.

Cậu liếc sang người đứng bên cạnh mình, nhìn có điểm quen mắt, nhìn kỹ, đúng là Tề Phong, cậu không ngờ là, khi cậu quay sang, khiến cho nước tiểu văng lên đùi phải của Tề Phong, cậu ngây người, lúc này thì hoàn toàn tỉnh táo.

Diệp Vĩ Gia cười mỉa: “Xin lỗi, uống hơi nhiều, không cố ý.”

Tề Phong nhíu mày, nhìn bộ tây trang màu đen điểm vài giọt nước, lông mày gần như thành một đường thẳng, cắn răng nói: “Cậu cố ý?”

Diệp Vĩ Gia vừa chỉnh thắt lưng vừa nói: “Sao lại thế được? Chỉ là lâu lắm rồi không gặp anh, không nghĩ lại gặp anh ở đây, kinh ngạc quá, nên mới bắn trật.”

Tề Phong run rẩy, xoay người lấy khăn lau quần, gã có cảm giác muốn phát điên đến nơi rồi, chỉ muốn đem bộ quần áo này cởi ngay xuống.

Tề Phong hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu có vẻ rất thoải mái, trả thù sao?”

Diệp Vĩ Gia đến bên cạnh gã rửa tay: “Phiền anh lo lắng, hôm nay tôi rất thoải mái.”

Tề Phong nhìn cậu, tỏ vẻ đánh giá: “Thật không hiểu nổi Tiểu Hàn sao lại thích cậu!”

Diệp Vĩ Gia nổi giận: “Thế thì sao? Anh muốn đánh nhau à? Thích tôi thì sao, còn hơn là thích người như anh!”

Ngay từ đầu, Diệp Vĩ Gia đã không ưa Tề Phong, vẫn thấy gã không vừa mắt, rất muốn đấm cho hắn một cái, hôm nay quả là trời cho cơ hội.

Trong người Diệp Vĩ Gia có chút men, lại bị tình địch khiêu khích, tiềm năng bạo lực trong cơ thể hoàn toàn được khơi dậy, một đấm hướng về Tề Phong, dùng cả hai tay, sau đó đến cả chân cũng dùng.

Mộ Hàn đến WC liền thấy Diệp Vĩ Gia với Tề Phong đang đánh nhau, hai người mặt mũi đỏ bừng, Tề Phong nằm trên đất, Diệp Vĩ Gia ngồi trên người gã, một tai tóm cổ áo gã, một tay đè Tề Phong xuống, Tề Phong thì đang liều mạng giãy dụa.

“Hai người đang làm gì vậy?” – Mộ Hàn quát.

Diệp Vĩ Gia nghe tiếng, quay đầu nhìn thấy Mộ Hàn đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận.

Tề Phong giành nói trước: “Không có gì, chỉ là chúng ta đang trao đổi, chỉ là trao đổi thôi.”

Mộ Hàn đi tới, một tay túm lấy Diệp Vĩ Gia đứng lên, Diệp Vĩ Gia gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta chỉ là trao đổi thôi!”

“Trao đổi cái gì?” – Mộ Hàn lạnh giọng hỏi.

Tề Phong chậm rãi đứng lên, phủi phủi bụi, chỉnh lại quần áo, cười nói: “Trao đổi một vấn đề rất tâm đắc!”

Mộ Hàn nhíu mày: “Có cần thiết phải đánh nhau không?”

Tề Phong chỉnh quần áo cho cẩn thận, cười đến sáng lạn: “Đàn ông mà, có vấn đề cần dùng đến vũ lực để giải quyết.”

“Thắng thế nào mà thua thì thế nào?” – Mộ Hàn hỏi.

Tề Phong giảo hoạt cười: “Đánh thắng thì được em, còn nếu thua thì vĩnh viễn không gặp lại em nữa.”

Mặt Mộ Hàn trầm xuống, tức giận nói: “Hai người dám lấy tôi đánh đố?”

Tề Phong tiêu sái cười đi ra, Diệp Vĩ Gia tức giận, cái đồ bại hoại, đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi, cư nhiên lại chơi cậu một vố. Đợi cho Tề Phong đi khuất, cửa đóng lại, Diệp Vĩ Gia quay đầu nhìn Mộ Hàn, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

“Mộ Hàn, anh đừng tin lời hắn ta, anh nghe em giải thích đã.”

Mộ Hàn cười lạnh: “Tốt, anh xem em giải thích thế nào.”

“Em uống rượu, thấy Tề Phong đứng bên cạnh, không nghĩ là nước tiểu của em bắn lên quần hắn ta, hắn tức giận khiêu khích em, còn động thủ đánh em, em liền đánh hắn.” – Diệp Vĩ Gia chậm rãi giải thích với Mộ Hàn.

“Chỉ thế thôi?” – Mộ Hàn vẻ mặt lạnh nhạt.

Diệp Vĩ Gia nhu thuận gật đầu.

“Không lấy anh ra cá cược.”

Diệp Vĩ Gia sống chết lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, sao em có thể làm chuyện như thế này, anh là của em, sao em có thể đem anh cho hắn được.”

Cũng muốn đánh đố, nhưng có thua cũng không cho! Diệp Vĩ Gia âm thầm nghĩ.

Mộ Hàn mỉm cười, theo thói quen sờ đầu Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia cao hứng nở nụ cười, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thất kinh hỏi: “Anh nói buổi tối có hẹn, chính là đi ăn cơm với tên kia?”

Mộ Hàn không phủ nhận: “Đúng thế.”

Mặt Diệp Vĩ Gia lập tức lạnh xuống: “Vì sao?”

“Cũng không có gì, anh ấy phải đi, nên anh đi tiễn.”

Diệp Vĩ Gia đầu tiên là giật mình, nhưng lại mừng như điên, tên chướng mắt này cuối cùng cũng đi, cậu cố gắng kiềm chế nội tâm đang vô cùng sung sướng đấy lại, hỏi tiếp: “Anh chỉ đến tiến hắn thôi?”

Mộ Hàn gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì anh có chuyện gì để gặp anh ta đâu.”

Diệp Vĩ Gia cao hứng tiến đến ôm Mộ Hàn, vươn người lên hôn y, Mộ Hàn hôn lại cậu, hai người hôn nhau nồng nàn, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, Diệp Vĩ Gia cả kinh, quay đầu nhìn, may là người quen, nhẹ nhàng thở phào.

Cao Nam cười nói: “Mọi người còn tưởng ngươi bị làm sao, bắt ta tới xem, hóa ra là rơi vào vòng tay của Mộ Hàn.”

Diệp Vĩ Gia đỏ mặt.

Mộ Hàn cúi đầu cười.

Tết Nguyên Đán, Diệp Vĩ Gia một mình về nhà. Ngày ngày vẫn gọi điện cho Mộ Hàn, nhưng không hiểu vì sao, mỗi ngày nói chuyện mà vẫn thấy nhớ. Hồi tưởng lại Tết năm ngoái, Mộ Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cậu vẫn có chút gì đó chờ mong, nếu Mộ Hàn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu thì tốt biết bao.

Bất quá, Mộ Hàn không thể xuất hiện như mong muốn của cậu. Mùng một Tết, sáng sớm Mộ Hàn đã gọi điện chúc tết, buổi tối hai người cũng gọi điện nói chuyện phiếm hồi lâu, cuối cùng, Mộ Hàn nói: “Tiểu Diệp Tử, anh rất rất nhớ em.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vĩ Gia lăn qua lăn lại ở trên giường mà không ngủ được, liền đứng lên đặt vé máy bay, mua vé mai bay đi S thị.

Xuống máy bay, lấy hành lý, trong lòng cậu như có lửa đốt nhanh chóng về nhà của hai người. Mở cửa, cả nhà trống vắng, không thấy có ai. Cậu buồn bực vứt hành lý ngồi xuống sô pha, cậu muốn cho Mộ Hàn ngạc nhiên, không nghĩ là lại thất bại.

Tối hôm qua, khi trò chuyện, Mộ Hàn còn nói là ở nhà một mình, mà sao giờ chả thấy ai vậy? Cậu đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, cậu vội hào hứng hẳn lên, lòng tràn đầy chờ mong nhìn ra cửa, vừa thấy bóng dáng của Mộ Hàn, cậu liền nhanh chóng chạy đến ôm lấy y.

“Em đã về rồi!” – Mộ Hàn cười khẽ hôn lên trán cậu.

Diệp Vĩ Gia sửng sốt, buông Mộ Hàn ra: “Anh biết em sẽ về sao?”

“Đương nhiên biết, nếu hôm nay em không về thì anh sẽ đến đó tìm em.” – Mộ Hàn ôn nhu nói.

Diệp Vĩ Gia cao hứng: “Thật thế chứ?”

“Đúng vậy, em không về thì ai đi Hà Lan đăng kí kết hôn với anh?”

Diệp Vĩ Gia cảm thấy có chút gì đó không thật, thế nên khi hai người làm xong thủ tục kết hôn, cậu vẫn lơ mơ như đang trên mây vậy.

“Anh véo em một cái xem, em thấy như mình đang nằm mơ vậy.” – Diệp Vĩ Gia thì thào nói.

Mộ Phi không khách khí vươn tay véo cậu một cái, Diệp Vĩ Gia la oai oái: “Sao anh lại véo mạnh thế hả? Mà ai cho anh véo tôi?”

Mộ Phi cười toe toét: “Tôi làm cho cậu tỉnh táo một chút thôi!”

Diệp Vĩ Gia hung hăng trừng mắt liếc hắn, thật không hiểu nổi sao cậu lại phải kết hôn cùng ngày với hắn chứ!!!!

Nơi cử hành hôn lễ là một giáo đường ở ngoại ô.

Cối xay gió cùng với những bông hoa tulip.

Hai người đứng trước mặt cha xứ, Tần Hương Lan với Mộ Văn Hải đứng một bên nhìn hai người, ánh mắt ấm áp.

Diệp Vĩ Gia nhìn Mộ Hàn nhu tình đeo nhẫn cho cậu, chiếc nhẫn bạc nhỏ nhắn được khảm kim cương, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Kết hôn! Cuối cùng thì hai người cũng kết hôn!

Nghi thức đơn giản xong xuôi, sáu người theo trình tự đi ra ngoài.

Diệp Vĩ Gia thỉnh thoảng lại vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón áp út, khuôn mặt rạng rỡ, cậu vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Vậy là cậu đã kết hôn với Mộ Hàn rồi sao?

“Không đúng! Anh còn chưa cầu hôn em, sao em lại gả cho anh được?” – Diệp Vĩ Gia đang nằm trên giường bỗng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.

Mộ Hàn từ trong phòng tắm đi ra: “Đã kết hôn rồi, em còn muốn cầu hôn sao?”

“Nhưng như thế này không đúng. Sao anh có thể không cầu hôn em? Anh phải cầu hôn trước chứ?” – Diệp Vĩ Gia tiếp tục ồn ào.

“Chúng ta đã kết hôn rồi.” – Mộ Hàn đưa tay lên, trên ngón áp út là chiếc nhẫn giống của Diệp Vĩ Gia.

Diệp Vĩ Gia buồn bực nhìn y, sao lúc đấy lại bị y dắt mũi đi chứ, có ý tốt về thăm, lại bị y dụ dỗ đến Hà Lan đăng ký kết hôn. Tất cả tiến triển thật mau, khiến cho cậu không còn thời gian để tự hỏi bản thân nữa, đến khi phản ứng lại thì đã kết hôn rồi, nhẫn cũng đã đeo rồi.

Mộ Hàn đến gần cậu, ôm lấy cậu, ôn nhu nói: “Loại chuyện kết hôn này không phải nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn sao?”

Diệp Vĩ Gia hừ lạnh.

Mộ Hàn thành thật nói: “Kỳ thật, trước kia em đã cầu hôn anh rồi, anh cũng đã sớm đáp ứng cưới em rồi, em không nhớ sao?”

Diệp Vĩ Gia sửng sốt: “Khi nào?”

Mộ Hàn cười: “Lâu lắm rồi, chắc em cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.”

Diệp Vĩ Gia nghĩ nghĩ, mãi mà không thể nhớ ra.

Mộ Hàn cũng không để cho cậu nghĩ nhiều, trực tiếp hôn cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Diệp Tử, anh yêu em.”

Diệp Vĩ Gia trong lòng run lên, ánh mắt sáng rực rỡ: “Em cũng yêu anh.”

Sau đó, vào một ngày nào đó, Diệp Vĩ Gia cũng nhớ ra, khi đó cả hai người còn rất nhỏ.

Khi đó hai người mới tầm sáu bảy tuổi, cùng mấy đứa trẻ trong khu hay chơi trò gia đình, trong đó có một cô bé rất xinh tên là Đình Đình, bộ dáng rất xinh đẹp, dễ thương. Cô bé đó rất thích Mộ Hàn, mỗi lần chơi trò gia đình đều muốn làm cô dâu của Mộ Hàn.

Mà Diệp Vĩ Gia lại cực kỳ ghét cô bé đó, mỗi lần đều đến quấy rối, phá hỏng hôn lễ, người ta cướp tân nương, còn cậu thì cướp tân lang rồi chạy. Có một lần, khi kéo Mộ Hàn bỏ chạy, Mộ Hàn cười hỏi cậu: “Em kéo anh làm gì, phải kéo Đình Đình đi chứ?”

Diệp Vĩ Gia thở phì phì nói: “Người em muốn kéo là anh, sao em có thể nhầm được!”

Mộ Hàn vừa giận vừa buồn cười: “Sao em lại kéo anh đi?”

Khi đó Diệp Vĩ Gia nhỏ hơn Mộ Hàn, bộ dáng trắng trẻo mũm mĩm, vì chạy một đoạn đường dài mà mặt đỏ lên, cậu nói: “Em ghét Đình Đình, bộ dạng khó coi chết đi được, anh muốn cưới cậu ấy thì không bằng cưới em đi!”

Mộ Hàn khi đó nhịn không được, cười ra tiếng.

Hóa ra, rất nhiều chuyện là do có mục tiêu từ bé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.