Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 72: Một Viên Đường




Tiêu Thanh thấy thế thì giận tím mặt, định ra tay dạy dỗ anh chàng kia, mặt Bạch Tố Trinh cũng sa sầm xuống. Không đợi hai người ra tay, Hứa Tiên đã hành động ngay. Cô cầm cây sào trúc, nhắm ngay vào "chỗ kín" của anh chàng đang khom người trên thuyền kia, chọc thẳng vào không chút nể nang.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, anh chàng ăn mặc bảnh bao kia rơi tõm xuống sông, làm nước văng lên tung tóe.

Xung quanh bỗng trở nên im lặng như tờ. Mấy anh chàng đứng bên sông với Hứa Tiên đều vô thức ôm mông của mình, rồi lặng lẽ bước đi, cách Hứa Tiên thật xa. Tất cả mọi người đều ý thức được chàng thiếu niên trong có vẻ gầy gò này chắn chắc không phải là kẻ lương thiện gì.

Bờ bên kia, Tiêu Thanh và Bạch Tố Trinh thấy hành động của Hứa Tiên thì lập tức hóa đá. Môi Tiêu Thanh giật giật, thầm nghĩ quả nhiên Hứa Tiên không phải là người mà ta có thể lý giải theo cách bình thường. Mắt Bạch Tố Trinh tối sầm lại. Tuy bây giờ, trong mắt người ngoài Hứa Tiên là nam tử nhưng dù sao cô cũng là nữ nhi, thế mà lại làm ra cử chỉ như thế.

"Để các huynh chứng kiến thế nào là bạo cúc[1]!" Hứa Tiên hung hăng quơ cây sào trúc, nghiến răng phun ra câu này.

"Thế... ác quá..." Một anh chàng bên cạnh nói nhỏ. Tuy không biết bạo cúc là có ý gì nhưng hành động vừa rồi của Hứa Tiên đã thể hiện một cách hình tượng hàm nghĩa của hai từ trên.

Hứa Tiên hung dữ quay đầu lại nhìn người kia, anh ta nuốt nước miếng, lùi ra sau mấy bước.

"Ác gì mà ác, cư nhiên dám giành đèn của nương tử ta, ta chọc thế là đã nhẹ lắm rồi."

Nghe Hứa Tiên nói thế, mọi người đều có vẻ bừng tỉnh. Sau đó, những ánh mắt hâm mộ bao quanh Hứa Tiên. Một tuyệt sắc mỹ nữ như thế lại là thê tử của chàng thiếu niên này.

"Đã thành thân rồi thì còn đến đây chơi đăng chơi đèn cái gì?" Đột nhiên, một giọng nói có vẻ rất chua vang lên.

"Phải đó, làm người ta hiểu lầm." Một giọng nói phẫn nộ khác lại vang lên, giọng điệu cũng chua gần chết.

"Đáng thương nhất là anh chàng còn đang ở dưới sông kia." Có người bắt đầu thấy thương hại anh chàng rớt xuống sông, có điều thương hại thật hay giả vờ thương hại thì còn chưa biết.

"Đúng thế, đúng thế. Đúng là ác quá mà, còn đánh người ta nữa." Giọng của mọi người bắt đầu dâng trào sự căm phẫn.

"Phải, đúng là ác mà!" Cùng với những câu này, có không ít những ánh mắt ác ý nhằm vào Hứa Tiên.

————————

Âm thanh ầm ĩ huyên náo vang lên, ngôn từ dần trở nên sắc bén. Hứa Tiên nắm cây gậy trúc, môi giần giật, cảm thấy không khí xung quanh có vẻ khác thường rồi. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, mình đã rước lấy thù hận của đám người này. Bây giờ chỉ có nước nhanh chóng rời khỏi đây mới an toàn. Hứa Tiên ném cây gậy trúc, nhanh nhẹn lủi khỏi đó, hướng về phía cầu vòm, chuẩn bị sang bờ bên kia tụ họp với Bạch Tố Trinh.

"Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, nhanh đi ~ mau ~" Hứa Tiên chen qua, hét lên, vội vã dắt Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh rời khỏi đó, để lại một đám người với ánh mắt dữ dằn.

"Cô là nữ nhi, không nên có hành vi như vậy." Gương mặt anh tuấn của Bạch Tố Trinh lại đóng băng.

Hứa Tiên bĩu môi, định nói gì đó thì Bạch Tố Trinh lại nói: "Có ra tay thì cũng để bọn ta."

Hứa Tiên nghe thế thì nhếch miệng cười: "Sau này ta sẽ không thế nữa."

"Vậy thì tốt," Mặt Bạch Tố Trinh vẫn không có cảm xúc gì, không nhìn ra được y đang vui hay giận.

Chạy khá xa, Hứa Tiên mới dừng lại. Nhìn hai dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh, thầm cảm thán đúng là hồng nhan họa thủy.

"Trên người cô có mùi máu, thế là thế nào?" Bạch Tố Trinh bỗng hỏi nhỏ, giọng có vẻ lạnh và dữ dằn.

"Hả? Thế mà huynh cũng nghe ra sao?" Hứa Tiên ngửi ngửi ống tay áo mình, cô không nghe ra được mùi máu hay gì cả.

"Thật đấy, sao trên người cô lại có mùi máu?" Tiêu Thanh cũng ngửi thấy.

"Nói ra thì dài lắm." Hứa Tiên hít sâu một hơi, rồi lại thở ra. Lặp lại vài lần mới trầm giọng nói: "Thật ra...’

Tiêu Thanh tròn mắt chờ nghe Hứa Tiên trả lời, Bạch Tố Trinh cũng nhìn Hứa Tiên.

Hứa Tiên cười ha hả: "Thật ra, cũng không có gì để nói."

Nói xong câu này, Hứa Tiên gian xảo không để ý đến vẻ mặt của hai người, đi thẳng về phía trước.

"Hứa Tiên, cô muốn ăn đập phải không?" Cơn giận của Tiêu Thanh được khơi lên mà không dập xuống được, khỏi phải nói trong lòng khó chịu cỡ nào.

"Tiểu Bạch, huynh nhìn xem, Tiểu Thanh định ăn hiếp ta." Hứa Tiên lập tức mách Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh liếc nhìn vẻ mặt uất ức của Hứa Tiên, ném cho cô hai chữ: "Đáng đời!" Nói xong, không để ý đến cô, một mình bước về phía trước.

Hứa Tiên bĩu môi, chạy theo sau, lòng thầm khoái trá. Nói một nửa sẽ làm người ta tò mò nhất. Hôm nay, cô đã làm Tiểu Bạch và Tiểu Thanh tò mò một chút, ha ha.

Mấy ngày sau đó, Hứa Tiên đều an phận ở nhà. Tiêu Thanh vẫn nấu cơm mỗi ngày, Bạch Tố Trinh thì phần lớn thời gian đều ở thư phòng đọc sách làm Hứa Tiên rất buồn chán.

"Cứ tiếp tục thế này thì sẽ mốc meo mất, phải tìm chuyện gì làm mới được." Hứa Tiên thở dài, việc này giống như ngày xưa cô đi làm vậy. Đi làm lâu thì rất muốn được nghỉ phép, nhưng nghỉ lâu quá thì lại cảm thấy nhàm chán, lại muốn đi làm. Con người đúng là động vật mâu thuẫn mà.

Từ sau khi đến Cô Tô, Hứa Tiên không còn ngủ chung phòng với Bạch Tố Trinh nữa.

Hứa Tiên ngồi xổm, cằm gác lên gối nhìn mấy con thỏ đang ăn cỏ trong chuồng đến nỗi thất thần. Thời gian ở chung với Bạch Tố Trinh đã làm lòng cô có chút thay đổi rất kỳ lạ. Cô ngày càng quen với sự tồn tại của Bạch Tố Trinh, hơn nữa...

Hứa Tiên nhớ lại hành động của mình trong hội hoa đăng, sao mình lại quan tâm đến chuyện đèn của Bạch Tố Trinh bị người khác vớt mất dến vậy chứ?

Hứa Tiên vò đầu bức tóc, cào đến nỗi rối cả lên, lòng thì không bực bội không thôi. Cô không hiểu rốt cuộc thì mình muốn thế nào?

Ngay lúc Hứa Tiên đang bối rối, một cơn gió lớn thổi qua, trước mắt cô bỗng xuất hiện ánh kiếm sáng ngời, đang chỉa thẳng vào mặt cô.

Hứa Tiên thét lên, ngã ngửa ra sau, tránh được một nhát trí mệnh.

Là ai? Hứa Tiên cả kinh, thần trí lên mây, nhìn về phía người đánh lén cô. Vừa nhìn rõ, Hứa Tiên ngẩn ra. Trước mặt là một cô gái hết sức xa lạ. Cô gái này rất đẹp, nhưng mặt đầy sát khí, ăn mặc rất gợi cảm, váy bó sát, ngực lộ ra một mảng trắng ngần, cánh tay cũng lộ gần hết. Ở thời đại này, mặc như thế thì đúng là làm người ta kinh hãi. Cô gái đánh lén kia không ngờ là Hứa Tiên có thể tránh được kiếm của mình nên cũng sững ra.

"Cô là ai?" Hứa Tiên cả kinh. Ban ngày ban mặt, thế mà lại có người xông vào nhà mình, đánh lén mình. Mà hình như cô cũng đâu có quen biết cô ta? Không thù không oán, sao tự nhiên lại muốn lấy mạng cô? Hơn nữa có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện trong này, cô ta đúng là không đơn giản. Hứa Tiên lập tức kết luận.

"Tiện nhân, chịu chết đi." Ai ngờ cô gái gợi cảm kia hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Hứa Tiên, vung kiếm lên định xông tới.

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, cứu mạng!" Hứa Tiên hoảng hốt chạy về phía thư phòng, vừa chạy vừa hét to. Mới chạy được vài bước thì phát hiện chân mình không động đậy được nữa. Vì thế, Hứa Tiên mất thăng bằng, sắp sửa ngã đập mặt xuống đất. Xong rồi, đối phương không phải là người, Hứa Tiên lập tức phát giác ra điều này.

Không phải chịu đau đớn như trong tưởng tượng, lần này, Hứa Tiên lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc kia. Cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy được gương mặt anh tuấn của Bạch Tố Trinh. Chỉ có điều lúc này, mặt y lạnh như băng, đang nhìn về phía cô gái đang cầm kiếm kia.

"Bạch Tố Trinh, huynh, huynh cư nhiên thành thân với loài người hèn mọn!" Cô gái gợi cảm thấy Bạch Tố Trinh xuất hiện, rồi thấy Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên thì lửa giận ngút trời, gương mặt xinh đẹp gần như nhăn nhó.

"Cút!" Bạch Tố Trinh chỉ lạnh lùng nói ra hai từ này.

"Huynh, huynh cư nhiên đối xử với muội như thế?" Cô gái gợi cảm kia cắn môi, nhìn Bạch Tố Trinh với vẻ không cam tâm, trong mắt là vẻ đau đớn và phẫn nộ.

"Đừng để ta phải nói lần thứ hai!" Giọng Bạch Tố Trinh lạnh như băng ngàn năm, không có chút ấm áp.

"Bạch Tố Trinh, muội..." Cô gái gợi cảm không cam tâm, gọi tên y lần nữa. Nhưng lời còn chưa dứt, Bạch Tố Trinh đã ra tay.

Hứa Tiên tựa vào lòng y, nhìn y đưa một tay bắt quyết, đánh về phía cô gái kia không chút nể tình. Một tiếng hét thảm thương vang lên, cô gái kia bị đánh đến nỗi ngã nhào xuống đất, miệng ói ra máu.

"Nếu cô dám ra tay với Hứa Tiên lần nữa thì ta nhất định sẽ khiến cô hồn phi phách tán." Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn cô ta, gằn từng tiếng.

"Huynh, huynh cư nhiên đối với loài người..." Cô gái kia lại ói ra một búng máu, giọng tràn ngập vẻ không dám tin, cộng thêm không cam tâm. Khi nhìn về phía Hứa Tiên đang ở trong lòng Bạch Tố Trinh, ánh mắt lại đầy vẻ thù hận. Bạch Tố Trinh – kẻ vẫn luôn luôn kiêu ngạo – bây giờ lại ôm một con người, cư nhiên đi bảo vệ một con người! Thế bảo cô ta làm sao chấp nhận được?

Mà lúc này, Hứa Tiên đang ngây người nhìn một bên mặt của Bạch Tố Trinh, cứ nhìn như vậy...

Trong lòng đang có thứ gì đó dâng lên?

Ánh mắt thù hằn của cô gái gợi cảm kia đã bị Bạch Tố Trinh nhìn thấy, ánh mắt lạnh và hung của y bắn thẳng vào cô ta, rồi bỗng vung tay lên, vô số luồng sáng trắng phát ra từ tay y, hệt như những thanh phi đao nhỏ bắn thẳng vào cô ta.

Cô gái gợi cảm cả kinh, biết là Bạch Tố Trinh đã có ý giết mình, vội vàng nhặt kiếm lên, bối rối ngăn chặn. Mặc dù đã chặn được phần lớn phi đao nhưng trên người cô ta vẫn trúng không ít. Cô ta nghiến răng, móc ra một vật gì đó, ném xuống đất. trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên, xung quanh lập tức ngập trong khói mù.

"Khụ khụ..." Khói bụi mù mịt làm Hứa Tiên bị sặc, ho lên, cổ họng như bị bỏng rát. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, một bàn tay nhẹ nhàng che miệng và mũi của cô lại. Hứa Tiên biết đó là tay của Bạch Tố Trinh.

Trong vườn lại trở nên yên tĩnh, cô gái gợi cảm cũng không thấy bóng dáng nữa.

Hứa Tiên cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh.

Khói tan đi. Thật ra cũng không lâu lắm, nhưng Hứa Tiên lại cảm thấy lâu như thể đã trải qua ngàn đời.

"Cô không sao chứ?" Bạch Tố Trinh buông tay ra, cúi đầu nhìn Hứa Tiên, nhẹ nhàng hỏi.

"Không, không sao. Tiểu Bạch, cô ta là ai vậy?" Hứa Tiên lắp bắp trả lời, cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?" Bỗng nhiên, giọng Tiêu Thanh lại vang lên. Hắn nghe thấy tiếng nổ trong vườn nên cũng chạy qua.

"Không có gì, một con cóc mà thôi." Bạch Tố Trinh nói bâng quơ.

Hứa Tiên nghe Bạch Tố Trinh nói mà lòng kinh ngạc không thôi. Con cóc? lẽ nào.. lẽ nào là Cóc tinh Vương Đạo Linh? Cô gái gợi cảm kia là Vương Đạo Linh? Hơn nữa, trông ánh mắt ai oán của cô ta, rõ ràng là yêu Bạch Tố Trinh thắm thiết. Đáng tiếc, hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình. Bạch Tố Trinh không hề có chút tình ý nào với cô ta, hơn nữa phải nói là hết sức bực bội.

"Con cóc?" Tiêu Thanh nhíu mày, nghi hoặc, ánh mắt lại rơi vào người Hứa Tiên đang ở trong vòng tay của Bạch Tố Trinh: "Hứa Tiên làm sao vậy?"

"Hả? Ta, ta không sao." Hứa Tiên giãy khỏi tay Bạch Tố Trinh, định chạy ra xa nhưng không ngờ phép thuật trên chân còn chưa được giải trừ, vừa rời khỏi lòng Bạch Tố Trinh là cả người đã chuẩn bị ngã nhào xuống đất.

Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng vươn tay ra, ôm cô vào lại trong lòng.

Mặt Hứa Tiên lập tức đỏ như tôm luộc, đầu óc bỗng trở nên trống không.

"Là Cóc tinh Vương Đạo Linh sao?" Tiêu Thanh nhìn luồng sáng xanh lục đang trói chân Hứa Tiên, mặt cũng sa sầm lại. "Cô ta còn đến quấy rầy như âm hồn không tan sao?"

Đúng là Vương Đạo Linh! Hứa Tiên thầm run lên. Gã đàn ông trung niên để ria mép rất bỉ ổi trong TV kia không cách nào so sánh với cô gái gợi cảm vừa rồi, chỉ có một điểm giống nhau chính là Vương Đạo Linh có tình ý với Bạch Tố Trinh.

"Ừ." Bạch Tố Trinh khẽ trả lời, vung tay lên giải trừ trói buộc dưới chân Hứa Tiên, thế mới chiệu thả Hứa Tiên ra. "Vừa nãy suýt nữa là giết Hứa Tiên."

"Đệ cảm thấy cô ta sẽ không chịu thôi như vậy." Tiêu Thanh nghe Bạch Tố Trinh nói, đầu tiên là lo lắng nhìn Hứa Tiên, xác định Hứa Tiên không sao thì mới nhíu mày, mắt hiện lên sát khí. "Chi bằng để đệ đi giết cô ta là xong mọi chuyện, để cô ta khỏi tới quấy rầy nữa."

Bạch Tố Trinh không lên tiếng, hiển nhiên là đồng ý với lời của Tiêu Thanh.

———————————————————————–

[1] E hèm, mấy hủ nữ chắc rành vụ này lắm, khỏi giải thích nha *đỏ mặt*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.