Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 50: Gặp chó




Dịch giả: Tiểu Băng

Thấy Bạch Tiểu Thuần cho đội tuần tra rời đi, lão giả thở phào, lão biết làm như vậy, chứng tỏ Bạch Tiểu Thuần cũng đã bắt đầu đồng ý nói chuyện vào lão.

"Không dám nói là bất cứ chuyện gì cũng biết, chỉ có thể nói đa số mà thôi, nhưng hầu như chuyện gì Man Hoang chúng ta cũng biết, vì ám tử của chúng ta phân tán khắp cả Thông Thiên đại lục, dù ở đầu nguồn, trung du, hay hạ du, đều có người của chúng ta!" lão giả ngần ngừ một lúc rồi mới trả lời. Đây là câu hỏi đầu tiên của Bạch Tiểu Thuần, lão phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới đáp, trong câu trả lời của lão có chứa đựng sự ngạo nghễ và tự hào, rõ ràng rất tự tin về phương diện tình báo của mình.

"Tốt, ta muốn hỏi một người!" Bạch Tiểu Thuần nói.

"Tu vi gì?" Lão giả lập tức hỏi.

"Hẳn là Trúc Cơ!" Bạch Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, đáp.

"Trúc Cơ? Việc này đơn giản, đây là lần đầu chúng ta thành lập liên hệ, như vậy đi, lần này miễn phí, không thu phí của ngươi. Nói đi, người đó tên gì, và ngươi muốn biết điều gì? "

Lão giả thở phào, đối với mạng lưới thông tin khắp cả Thông Thiên đại lục, tìm tin tức một tu sĩ trúc cơ không hề có nguy hiểm gì, rất là đơn giản.

Bạch Tiểu Thuần hồi hộp, thấy lão giả tự tin như thế, trong lòng cũng thấp thỏm hy vọng.

"Người này tên là Đỗ Lăng Phỉ, cô ấy... hồi trước lúc còn ở Linh Khê Tông, cô ấy đã dùng cái tên này, sau đó trong Huyết Khê Tông Huyết Tử thí luyện lại từng xuất hiện, ta muốn biết thân phận thật sự của cô ấy!"

"Tìm thân phận? Dù ngươi chỉ biết có nhiêu đó thông tin, nhưng nếu từng có một người như thế tồn tại, đương nhiên chúng ta sẽ tìm ra, ngươi chờ một chút!" lão giả cười khẽ, sau đó biến mất, có lẽ là trở về Man Hoang để ra lệnh tìm người.

Trần Mạn Dao nhắm mắt im lặng, giống như từ lúc lão giả xuất hiện, thì cô cũng bị phong ấn, để giúp cô không bị sự nghịch chuyển mà thương tổn tới linh hồn.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua, đã qua nửa canh giờ, đối phương vẫn chưa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu thấy lo lắng.

Qua nửa nén hương nữa, chỉ đen lại tuôn ra khỏi mi tâm Trần Mạn Dao, ngưng tụ thành thân ảnh lão giả.

Mặt lão tái nhợt, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy kỳ quái và phức tạp.

"Sao, có kết quả không? " Bạch Tiểu Thuần vội vàng hỏi.

"Chuyện này… ngươi đổi câu hỏi khác đi." Lão giả ngần ngừ.

"A?Không phải ngươi bảo vấn đề này rất đơn giản sao, không phải chỉ là tra tìm một cá nhân thôi sao, sao thế, không tìm ra à?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, thấy giận.

Lão giả cười khổ, trong mắt thoáng một tia sợ hãi, im lặng một lúc, lắc đầu.

"Thật sự là tìm không ra."

Bạch Tiểu Thuần híp mắt nhìn lão, đột ngột rút túi trữ vật để sang bên.

"Tiểu ô quy đang ở bên trong, ta không tìm thấy nó, nhưng ta biết nó vẫn còn trong đó, ta bắt nó cho các ngươi, ngươi tra cho ta thân phận Đỗ Lăng Phỉ!"

"Ngươi đổi vấn đề khác đi hay hơn, cô gái này… lão phu thật sự ta không tìm được, vừa rồi ta về truyền lệnh đi tìm, kết quả cả châu đều chấn động, thậm chí trời đất cũng biến đổi, rất là khủng bố... ám tử của chúng ta ngay lúc đó cũng bị nhiều người vô cớ chết bất đắc kỳ tử!

Ngươi nói, ta còn nên tìm nữa hay không, người này, hoặc là thân phận cực kỳ thần bí, hoặc là địa vị rất là to lớn, không cách nào tưởng tượng, ngươi... Tốt nhất không nên chọc vào người ta, sau này đừng bao giờ gặp lại thì tốt hơn." Lão giả nhìn Bạch Tiểu Thuần, cười khổ, lão không hề lừa gạt Bạch Tiểu Thuần, đích thật là vừa rồi lúc ra lệnh điều tra, đã làm cho trời đất biến hóa kinh thiên động địa, trong lòng lão phiền muộn, một câu hỏi tùy ý của Bạch Tiểu Thuần thế mà làm dẫn đến kịch biến như thế, khiến lão cảm thấy con người Bạch Tiểu Thuần càng có thêm cảm giác thần bí.

Bạch Tiểu Thuần im lặng. Hắn có thể nhìn ra đối phương hình như không nói dối, im lặng cả nửa ngày, hắn mới ngẩng đầu lên.

"Một chút manh mối cũng không có?"

Thấy Bạch Tiểu Thuần chấp nhất, lão giả chần chừ, lão muốn giữ mối quan hệ với Bạch Tiểu Thuần nên quyết định nghiến răng, tiết lộ.

"Manh mối chỉ có một, chính là trong số những ám tử bị chết bất đắc kỳ tử vừa rồi, có hơn phân nửa... đều là chết bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông! Chuyện này chứng tỏ điều gì, thì ngươi nên tự nghĩ!"

"Nếu ngươi muốn liên hệ với ta, lúc nào cũng có thể, chỉ cần dùng mặt nạ là được, nếu cẩn thận, cũng có thể thông qua Dao nhi, Dao nhi tuy là ám tử, nhưng không hề có ác ý với Nghịch Hà Tông, rất mong đạo hữu hạ thủ lưu tình..." Lão giả hóa thành một sợi chỉ đen, bay vào trong mi tâm Trần Man Dao.

Trần Man Dao rùng mình mở mắt ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, khẽ cúi chào, trở vào trong động phủ.

Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lên trời ngắm trăng, trong lòng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

"Chết nhiều nhất là ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông, ừm, vậy có phải, muốn tìm Đỗ Lăng Phỉ, phải vào trong Tinh Không Đạo Cực Tông hay không."

"Đỗ Lăng Phỉ, ngươi rốt cuộc là ai..."

"Tìm kiếm này, ta mệt lắm..." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, không hiểu sao Đỗ Lăng Phỉ này cứ mãi ám ảnh trong lòng hắn, xóa mãi không được.

Bạch Tiểu Thuần quay người đi tìm chưởng môn Trịnh Viễn Đông.

Chuyện liên quan tới Trần Man Dao, chuyện Man Hoang, chuyện mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần biết mình không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, ám tử đối phương đã xuất hiện, nên việc này phải báo cho tông môn biết.

Mãi đến sáng sớm, Bạch Tiểu Thuần mới rời đi, hắn đã kể tất cả mọi chuyện cho chưởng môn sư huynh Trịnh Viễn Đông, chuyện sau đó như thế nào, hắn không muốn tham dự, xử lý như thế nào, hắn để tự tông môn quyết định.

Việc này quá lớn, Trịnh Viễn Đông cũng không dám tự tiện làm chủ, nên tới bái kiến lão tổ tứ mạch, lão tổ tứ mạch gọi Trần Man Dao tới, nhưng sau đó không hề xảy ra chuyện gì to lớn, mọi thứ vẫn êm đềm như cũ.

Trần Man Dao vẫn là đệ tử Nghịch Hà Tông, vẫn là tiên tử trong lòng nam đệ tử, vẫn là thiên kiêu, chỉ có Bạch Tiểu Thuần biết, nhất định là lão tổ tứ mạch đã đạt thành hiệp nghị gì đó với thế lực sau lưng Trần Man Dao.

Bạch Tiểu Thuần mặc kệ, tiếp tục tu hành, Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, và Bất Tử Cân đều có tiến triển, linh lực tại khu vực trung du vượt xa hạ du, giúp tốc độ tu hành của hắn tăng lên rất nhiều.

Đám Chu Tâm Kỳ cũng không kém, lục tục bước vào Trúc Cơ Đại viên mãn.

Họ đều sắp kết đan, song không còn ai dám có ý bắt chước Bạch Tiểu Thuần lập tức đi Kết Đan, họ đều cần phải chuẩn bị ít nhất là ba mươi năm mới dám đột phá.

Mọi hiềm khích mâu thuẫn, họ đều đồng lòng hẹn nhau đến sau khi kết đan sẽ giải quyết.

Duy chỉ có Tống Quân Uyển sớm đã là Đại viên mãn mới dám rút ngắn lại thời gian chuẩn bị còn chừng mấy năm mà thôi.

Đám Trương Đại Bàn Hứa Bảo Tài, Hầu tiểu muội, Hắc Tam Bàn cũng đều tu vi tăng tiến, nhất là Trương Đại Bàn, hắn là người có tốc độ nhanh nhất, trở thành Trúc Cơ trung kỳ.

Mỗi người đều tiến bộ, cả Nghịch Hà Tông đều là như thế, thậm chí trong khoảng thời gian này, còn có mấy đám tu sĩ Ngưng Khí được đưa tới các khu địa mạch để tiến hành thí luyện trúc cơ.

Tông môn khu trung du đều có Trúc Cơ Thánh Địa, điểm này, ở hạ du không cách nào bằng được.

Thiết Đản sau một thời gian mất tích, lại đột ngột xuất hiện ngoài động phủ của Bạch Tiểu Thuần.

Trên người nó đầy dẫy vết thương, nhiều vết vô cùng nghiêm trọng, gần như là xuyên thủng cả cơ thể nó.

Nhưng tinh thần của nó lại rất tốt, đôi mắt sáng ngời lóng lánh, nhất là trên cơ thể nó đang tản mát một cỗ khí tức sắp sửa đột phá!!

Từ khi tông môn tu kiến xong, thì Thiết Đản mất tích, thông qua mối liên hệ riêng, Bạch Tiểu Thuần biết nó không sao, hắn tưởng nó lại là đi tìm thú mái để chơi, giờ mới biết không phải là như thế.

Nhìn vào mắt nó, hắn bỗng hiểu vì sao nó lại liều mạng.

Chính là vì mấy lần nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần gặp nguy hiểm, nhưng nó lại không giúp được gì, cảm thấy bản thân vô dụng, không bảo vệ được Bạch Tiểu Thuần, nên nó liều mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.