Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 41: Đánh mắng Tống Minh Mặc




Mình đưa em vào trong nhà tắm trên phòng Linh, cả hai đứa cùng vào. Có mấy bước thôi mà mình cứ hôn hết cái này đến cái khác lên má em.

- Nào, em không thích nữa đâu. - Linh cười.

Đưa Linh trước cửa nhà tắm rồi nhưng mình vẫn không cho em đóng cửa. Bây giờ mới để ý là mình đang nhìn Linh mặc những gì từ trong ra ngoài. Mình chỉ buồn cười khi so sánh là tại sao em lại mang áo lót màu xanh chứ không phải màu hồng. Đã vậy hai quai còn vắt chéo nữa chứ.

- Nhìn cái gì mà nhìn. - Linh gằn giọng. - Ra lấy quần áo cho em đi. Đồ lót em để trong ngăn kéo ấy.

- Em mặc màu anh thích được không?

- Em sắp xếp sẵn rồi. Cứ lấy thôi. - Linh đỏ mặt.

- Nhưng anh muốn tắm chung cơ.

- Như thế là khép vào quan hệ tình dục chưa được phép đấy, nói thẳng ra hiếp dâm phải đi tù đấy biết không? - Linh ra giọng của cô giáo giảng giải cho mình.

- Thế đi tù bao nhiêu năm đây?

- Thì tùy vào mức độ anh làm với nạn nhân.

- Thế chỉ đứng nhìn em tắm chắc cũng không phải đếm lịch nhiều đâu nhỉ

- Đừng, cái tội đấy là đi tù đến chết thì thôi đấy

- Nếu thế thì không nhìn nữa, làm đủ thứ thì thôi, ờ.

Linh im lặng một lúc rồi nhún vai đáp

- Tùy anh, nếu thế thì đây là lần cuối cùng bọn mình gặp nhau. Em cởi áo đây.

Linh quay lưng lại và làm thật. Nụ cười đắc thắng trên môi mình lên bị em thổi bay mất. Chưa bao giờ mình thấy Linh trong tình trạng chỉ còn coóc xê thế này. Tim mình đập loạn cả lên, tay chân thì run run thế thì làm ăn được gì nữa. Chỉ mới đây thôi em còn ra sức đuổi mình ra ngoài mà bây giờ lại làm thế nhỉ.

- Bây giờ em sẽ cởi nốt áo lót, anh sẽ nhìn phải không. - Linh quay lại, tay cùng vòng ra sau lưng.

- Anh ra ngoài đây. Nếu cần cởi gì thì gọi anh nhé. - Mình lắp bắp nói rồi chuồn ra ngoài.

Lúc Linh nói mình thấy ánh mắt em có gì đó kiên quyết lắm. Mình nhận ra rằng nếu mình đứng lại nhìn Linh thì cũng là lúc em chấm dứt toàn bộ câu chuyện. Tất cả nên có một điểm để dừng và suýt nữa mình đã vượt qua nếu như em không tìm cách ngăn cản. Mình hơn Linh 2 tuổi, biết nấu mì và phơi quần áo nhưng trong những chuyện cần một cái gì đó trưởng thành thì Linh lại hơn mình. Mình nghe đứa bạn nói rằng con gái trong chuyện tình cảm sẽ dùng đến cái đầu nhiều hơn là lũ đàn ông như mình.

Mình mở tủ lấy bộ đồ ở nhà mà Linh hay mặc, rồi áo khoác, nhưng khi thò tay xuống ngăn kéo thì cứ cười khúc khích. Linh có bộ đồ lót hình Pucca như trẻ con mà bây giờ mình biết. Bộ em nói tới thì ở ngay ngoài, còn bộ Pucca thì ở bên trong. Sau một lúc ngắm nhìn, mình chọn bộ in hình Pucca.

Mình bảo Linh mở cửa để đưa đồ vào, em bắt mình nhắm mắt, để vào cái giỏ ngay bên ngoài. Hơi nước nóng lẫn ý nghĩ Linh chẳng mặc gì làm mình đỏ mặt. Mình hơi hé mắt nhưng chỉ thấy hai bàn chân đẫm nước của em.

- Nhanh lên. Em chết rét bây giờ.

15 phút sau Linh mới tắm xong thì mới phát hiện ra sự thay đổi trong việc chọn đồ lót của mình.

- Hưng! đồ bệnh tật! đi chết đi! Tại sao tôi lại yêu anh chứ! - Linh hét lên liên tục

- Nhưng anh thấy đẹp và hợp với em mà. - Mình cười muốn bay cả mái nhà luôn

Đến khi mình tắm thì mới khốn khổ, khốn nạn. Quần áo thì không có để thay nên gọi thằng Dũng qua nhà kiếm cố lấy hộ, lúc gọi thì nó cũng lớn tiếng hỏi

- Sao, đã quất rồi à? Thật là quất chưa đấy, hay là như thế nào.

- Như nào cũng được. Qua đưa tao quần áo luôn nhé.

- Quên đi, tao sẽ để mày vui vẻ thêm một lát nữa.

Và thằng bạn mình nó làm thế thật. Trong khi tắm thì Linh liên tục đập cửa, rồi tắt đèn làm những trò khác.

- Em mà không thôi ngay đi anh mở cửa xông ra đấy!

- Có gì thì làm đi!

- Này thì thách này!

Mình mở toang cửa ra, chưa bước được bước nào thì Linh đã rú lên chạy một mạch xuống nhà.

- Hưng bệnh hoạn, em ghét anh, em ghét anh!

Tắm xong thì chưa có quần áo để thay, gọi cho Dũng thì nó không nghe, gọi cho Hòa lấy bộ khác thì nó bảo đang game với Ly Ly nên cũng để tí nữa. Ban đầu mình lấy khăn tắm cuốn quanh người nhưng vẫn rét run, thế là tiện tay lấy chăn của Linh choàng tạm. Linh không dám đi lên nữa, nên mình lò dò đi xuống, mấy lần dẫm lên chăn suýt nữa ngã chổng vó.

- Sao anh lấy chăn của em làm cái giẻ như thế. Linh mếu máo.

- Không thế thì anh chết rét mất, em muốn anh chết không.

- Thì mặc tạm quần áo của em cũng được

- Dở hơi, như thế chết rét còn hơn.

Linh ngẫm nghĩ một lát rồi mắt sáng lên.

- Phòng bố em có bộ đồ ngủ thì phải, để em lên lấy.

- Mặc đồ của bố em thì mặc của em còn hơn

Linh chạy tót lên rồi lôi xuống bộ áo ngủ hoàng đế đồng bóng của bố. Nó kiểu áo Tàu, màu chóe thêu rồng phượng. Mặc vào cũng ra gì phết, nhưng nói chung là mình không thích.

- Bây giờ thì thế nào đây, lỡ may bố em đến thì anh nát xác

- Kệ đi, khi bố em đến thì cứ nói là vui quá nên lỡ rồi, bố cho cưới luôn cũng được.

- Không, em vẫn muốn đi chơi nhiều nữa cơ. Cưới xin chán lắm

- Vậy thì đừng mong bố em đến nữa.

Bây giờ thì hai đứa chẳng còn chuyện gì để nói, mình với Linh mỗi đứa một góc, đứa thì xem ti vi, đứa thì chơi game trên iphone. Một lúc sau thì Dũng đến nhưng chẳng đứa nào chịu ra mở cửa cả. Linh sợ Dũng nghĩ này nọ, chẳng lẽ mình ra ngoài với cái chăn thế này thì nó còn cười vỡ bụng hơn. Sau cùng thì mình lại phải mặc quần áo ướt ra lấy đồ vào.

Dũng nhìn xung quanh sân cười bảo rằng nó với Hà còn chưa bao giờ nghịch nước với nhau như mình với Linh.

- Nhất mày nhé, lần đầu lãng mạn như trong phim cải lương thế này là không quên được đâu.

- Ừ, quên sao được, nghịch nước dưới mùa đông mà.

- Thế sao không bật bài " Mùa đông không lạnh" lên cho bớt lạnh

- Tâm trí đâu mà nhạc với nhẽo nữa.

- Thế bây giờ có lạnh không

- Rét chết cha

- Mày vào tu ít nước mắm đi, đảm bảo ấm đấy

- Tao không điên.

- Thật đấy, thế nhé, có gì kể cho tao sau nhé. - Dũng cười khúc khích

Chào nó xong, mình mang đồ vào thay, lại phải tráng qua nước lần nữa mới mặc đồ. Khi ra thì Linh đã mang chăn lên phòng rồi. Một mình ngồi dưới phòng cách nhớ lại những gì đã xảy ra mà cứ tủm tỉm cười. Vui quá, nhưng chẳng biết mai sau mình với Linh sẽ thế nào. Nhưng thôi, hãy cứ tận hưởng những gì trong lúc này đã.

Linh đi xuống, ngồi bên cạnh nắm lấy tay mình nói:

- Em sẽ đợi anh nên anh cũng sẽ phải đợi em nhé. Anh có hiểu không?

Mình gật đầu, im lặng một lát rồi kéo em ngồi vào lòng. Linh ngồi im và chăm chú nhìn mình. Mặt vênh lên chờ đợi. Không hiểu sao cứ nhìn vào mắt em là tim mình lại nóng ran và cảm thấy hơi đau. Chỉ muốn ai có thể định nghĩa về em cho mình hiểu được, em là gì và em đến từ đâu? Tự nhiên nhảy vào game chửi mình rồi hẹn gặp, bắt mình qua nấu mì rồi rửa bát dọn nhà, rồi đùng một cái xuất hiện ở cái ngõ nhà mình với con Bin nhà hàng xóm và lại bắt mình lôi về, bắt mình chăm sóc, bắt mình lo lắng... Kỉ niệm trải qua cùng em đã quá nhiều và có những thứ mình không thể nhớ hết. Chẳng lẽ bây giờ mình vẫn hoài nghi về tình cảm của mình à?

- Anh nhìn gì em thế Hưng?

- Anh cũng không biết?

- Thế thì buông em ra đi.

- Không!

Mình hít thật sâu, rồi đặt môi lên môi em. Mềm và ấm. Ngọt ngào và ướt át. Mình muốn gần hơn, gần nữa. Linh run run, hai bàn tay chờn vờn trên lưng mình. Mình cũng run không kém, nhưng vẫn cố ngồi vững để ôm lấy em vào lòng. Cứ hôn em như thế thôi. Muốn hôn em như vậy mãi. Chẳng chờ đợi gì phía trước cả. Giá như thời gian ngừng trôi, chỉ một lát thôi.

- Linh đừng sợ, anh sẽ đợi em, mãi mãi ngốc ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.