Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 4: Phân cảnh 63




- Tiền như là máu, ruồi ngửi thấy mùi sẽ bâu đến -

Phùng Sở Sở dưới sự dìu đỡ của Dương Quang, bước vào cửa nhà. Vừa vào phòng khách, hai người lập tức cảm thấy một bầu không khí lạnh lẽo. Giờ đã vào thu, trong nhà cũng không mở điều hòa, nhưng sự lạnh lẽo kia vẫn không ngừng xâm nhập hai người. Dường như không phải gió lạnh thổi qua từ cửa sổ, mà là từ bên trong, chậm rãi len lỏi qua vậy.

Trên sofa phòng khách, ông của Dương Quang đang ngồi đó, từ từ uống trà, biểu cảm trên mặt thực bình tĩnh, không nhìn ra chút dao động nào.

Phùng Sở Sở vì có thương tích trong người cho nên cũng được đỡ đến sofa, chậm rãi ngồi xuống. Sắc mặt Dương Quang rất xấu, vẫn nhìn chằm chằm vào ông mình.

Nhưng ông anh lại giống như không nhìn thấy cháu mình vậy, chỉ quay đầu, cười tít mắt nhìn Phùng Sở Sở, mở miệng nói: "Tiểu Phùng à, cháu với Dương Quang nhà chúng ta, định bao giờ thì kết hôn?"

"Ách, chuyện này..." Phùng Sở Sở bị hỏi cho nghẹn cứng, dạo này quá bận rộn, chân lại bị thương, cô thực sự là không tỉ mỉ suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Mặc dù Dương Quang đã mua nhà rồi, chỉ chờ cô gật đầu, có điều, muốn gật đầu, cô lại cần phải hạ quyết tâm rất lớn.

"Ông à, chuyện này cháu sẽ bàn với Sở Sở, ông đừng quan tâm." Dương Quang nghiêm mặt, có vẻ rất không hài lòng.

Nụ cười trên mặt ông anh chợt lạnh, đột nhiên giơ chén trà trên tay lên, đặt mạnh lên khay trà, mắng: "Thằng thối tha nhà cháu, rõ ràng ngày kết hôn còn chưa chọn, đã gạt ông bảo là sắp kết hôn ngay."

"Ông à, chuyện này, Dương Quang thực sự đã đề cập với cháu." Phùng Sở Sở thấy ông anh tức giận, vội vàng mở miệng giải thích, "Anh ấy đã mua nhà rồi, đang chuẩn bị tu sửa lại. Cháu định chờ nhà sửa xong mới bàn lại chuyện kết hôn."

"Nói vậy, hai đứa còn chưa định ngày kết hôn đúng không?" Ông Dương Quang chợt trở nên hớn hở.

Phản ứng của ông Dương Quang, những người đang có mặt ở đây, trừ Dương Quang ra đều cảm thấy rất ngoài ý muốn. Ông anh lại chỉ biết mình vui vẻ, kéo tay Phùng Sở Sở nói: "Thật ra thì ấy, Sở Sở, hôm nay ông tới, chính là để thương lượng với cháu chuyện nhà cửa. Cháu cũng biết rồi đấy, Dương Quang có đứa em họ, là con trai của chú nó, năm nay chuẩn bị kết hôn. Nhưng mà giờ, tiền trong tay không đủ, cho nên muốn, muốn mượn nhà của Dương Quang dùng một chút."

"Vậy là ý gì?" Bà Phùng mất kiên nhẫn trước tiên, hỏi.

"Ý ông là, muốn em họ Dương Quang dùng nhà của anh ấy để kết hôn, đúng không?" Phùng Sở Sở đã nghe rõ ý tứ của ông ta, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi một câu. Cô muốn để ông ấy chính miệng nói ra, một chuyện hoang đường lại khoa trương như vậy mà lại rơi xuống đầu mình, thực đúng là buồn cười.

Ông Dương Quang lại khoát tay, lắc đầu nói: "Không phải không phải, đây không phải là mượn, là mua. Em họ Dương Quang muốn mua lại căn nhà của Dương Quang, phải trả tiền chứ, không phải lấy không đâu, cháu yên tâm."

Nói vậy, Phùng Sở Sở lại thấy có chút choáng váng, cô ngẩng đầu, hỏi dò: "Nếu đã tốn tiền mua, tại sao phải mua nhà của Dương Quang ạ? Giờ thị trường bất động sản bên ngoài rất náo nhiệt, có thể chọn được một căn nhà không tệ."

"Thực ra thì, chuyện là thế này..." Ông Dương Quang vừa mới há miệng định giải thích, đã bị Dương Quang thô lỗ ngắt lời.

"Đủ rồi ông à, ông không cần nói nữa, căn nhà kia cháu sẽ không bán."

"Thằng thối tha này." Ông Dương Quang giận dữ bắn lên từ trên ghế salon, giơ tay định đánh Dương Quang, vừa đánh vừa mắng, "Mày cũng đã kết hôn đâu, giữ khư khư cái nhà kia thì có ích lợi gì. A Huy năm nay vội kết hôn, có phải mày muốn cho nó khỏi cưới vợ nữa không hả?"

Dương Quang vừa tránh khỏi tay của ông mình, vừa kêu lên: "Nó muốn kết hôn thì tự mua nhà bằng bản lĩnh của chính mình đi, việc gì phải giành của cháu."

"Mày là anh nó, cho dù có cho nó cái nhà thì thế nào? Bây giờ chẳng qua mới bảo mày bán lại cho nó thôi mà mày còn chối đây đẩy thế, có phải mày định làm cho ông tức chết không hả." Ông Dương Quang càng nói càng kích động, vuốt ngực không ngừng thở dốc.

Ông Phùng vừa thấy tình hình này đã vội vàng tiến lên đỡ ông Dương Quang, vừa khuyên ông ta ngồi xuống, vừa mềm giọng nói với ông ta: "Ông Dương Quang này, ông đừng nóng giận, uống ngụm trà đã, có gì từ từ thương lượng. Lại nói, em họ Dương Quang sao lại nhất quyết phải mua nhà của Dương Quang chứ, có phải là cảm thấy nhà ở khu đó tốt đúng không? Dương Quang này, nếu không cháu với em họ lại đến chỗ khu nhà đó chọn một căn tương tự, bác nghĩ chắc là không thành vấn đề đâu."

Dương Quang lại đen mặt, không nói gì, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ông mình một cái. Sau khi ông ta ngồi xuống, uống một hớp trà, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, bắt đầu kể khổ với ba của Phùng Sở Sở: "Ba của Sở Sở à, nói thật tôi cũng không dối gạt gì anh, nhưng sự thật là thế này. Thằng A Huy em họ của Dương Quang, nó làm bạn gái to bụng. Giờ chẳng còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng kết hôn. Nhưng mà nó còn chưa tích đủ tiền, giờ trong chốc lát khó mà mua được nhà. Cho nên mới muốn mua lại nhà của Dương Quang, còn tiền nong thì sau này nó sẽ trả dần dần, mấy khoản tiền nhà sau này nó cũng sẽ tự chi."

"Nói vậy chính là để Dương Quang mượn tiền mua nhà cho A Huy?" Phùng Sở Sở đứng một bên nghe, chen miệng nói.

"Nói vậy cũng không sai, có điều, A Huy sẽ trả tiền lại cho nó mà. Chẳng qua là nhất thời cấp cứu mà thôi, người một nhà, có chút việc này phải giúp nhau chứ đúng không." Ông của Dương Quang nói đến là tình chân ý thiết, thực khiến cho người ta không nỡ cự tuyệt.

Nhưng Dương Quang lại hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Bảo cháu bán nhà cho nó, chẳng khác nào là đem cọc tiền cho nó. Chưa nói đến tiền của cháu, chỉ riêng mua nhà xong, tiền nhà mỗi tháng sau đó nó cũng không trả nổi. Giao nhà cho nó thì có khác gì trả lại nhà cho ngân hàng, chỉ là sớm muộn mà thôi."

"Cái này mày không cần quan tâm, chỉ cần mày bán nhà cho nó, chuyện trả tiền, nó sẽ tự nghĩ cách."

"Nghĩ cách? Nó thì có cách gì, một đứa ngay cả một công việc nghiêm chỉnh cũng không có, mỗi tháng tiêu mấy nghìn đồng cũng phải vay. Nói cho cùng chẳng phải là do mọi người giúp nó trả sao. Một thằng phá của, phá của nhà mình còn chưa đủ, còn phá sang cả của cháu."

"Mày, thối tha, nó phá của mày cái gì, nó tiêu của mày xu nào chưa?" Ông Dương Quang giận đến mức lại định nhảy dựng lên, bị ông Phùng dùng sức kéo lại.

"Cháu nói sai sao? Giờ cháu bán nhà cho nó, còn trông mong nó có thể trả tiền lại cho cháu sao? Ông thử nói xem, nó lấy gì ra trả, trong vòng bao nhiêu năm thì trả hết?" Dương Quang càng nói càng tức giận, giọng nói không tự chủ cũng cất cao.

"Cháu yên tâm, thím cháu đã nhờ người tìm việc cho nó rồi, ở nhà máy Nhiệt điện, một tháng thu nhập không tệ, hơn nữa, bạn gái nó cũng có công ăn việc làm, hai người cùng nuôi một cái nhà, không thành vấn đề." Ông Dương Quang hạ giọng an ủi Dương Quang.

"Hừ, công việc của nó? Nó tốt nghiệp cũng năm sáu năm rồi, đã làm bao nhiêu việc rồi? Đếm cũng không hết. Có việc nào là nó làm được quá nửa năm. Một năm thì có đến nửa năm rảnh rỗi, trông chờ nó kiếm tiền trả cháu, chẳng thà cháu sớm hết hy vọng, coi như tiền bị chó ăn rồi còn hơn."

"Dương Quang, đừng nói lung tung." Phùng Sở Sở có chút không nghe nổi nữa, kéo tay áo Dương Quang, ý bảo thái độ của anh nên kiềm chế hơn một chút.

Dương Quang lại đẩy tay Phùng Sở Sở ra, thở dài nói: "Sở Sở, nếu em biết thằng em họ kia của anh thì sẽ hiểu, nếu anh giao nhà cho nó thì mười mấy vạn tiền đặt cọc kia coi như là quẳng xuống nước, không lấy lại được nữa. Người khác không suy tính cho tương lai của chúng ta thì thôi, em thì không thể không suy tính được. Không có khoản tiền đặt cọc ấy, anh biết đi đâu để mua nhà đây?"

Dương Quang nói rất có đạo lý, Phùng Sở Sở nghe xong cũng im lặng không nói gì, tỏ vẻ đồng ý. Mặc dù cô còn chưa định ngày kết hôn với Dương Quang nhưng sớm muộn gì cũng phải lấy anh. Nếu giờ không có nhà, cuộc sống sau này sẽ ra sao, thực đúng là một chuyện nan giải.

"Cháu không giúp nó được một lần hay sao?" Trong lòng ông Dương Quang chỉ có đứa cháu tên A Huy kia, tiếp tục tận tình khuyên nhủ Dương Quang, "Nói sao thì nó cũng là em cháu, cháu không thể nhìn nó thuê nhà mà sống qua ngày được đúng không?"

"Cháu mà bán nhà cho nó thì sau này người phải thuê nhà mà sống chính là cháu và Sở Sở. Huống chi, cháu cũng không thể nhoáng cái đã mua ngay được nhà mới, giá nhà bây giờ ông cũng biết rồi đấy, mỗi ngày lại tăng lên một ít, đợi đến khi cháu tích đủ tiền mua nhà, giá nhà chắc cũng đã tăng gấp đôi. Cùng là cháu trai, ông không muốn nó thuê nhà sống qua ngày nhưng lại có thể nhìn cháu thuê nhà cưới vợ được?"

"Không phải là cháu còn chưa định ngày kết hôn sao." Ông Dương Quang có chút chột dạ, nhìn Sở Sở một chút, lại nhìn Dương Quang, vẻ mặt u sầu.

"Không được." Dương Quang vẫn không chịu buông lỏng, "Chuyện này không thể thương lượng. Sau này ông cũng đừng tùy tiện chạy đến tìm Sở Sở gây phiền phức cho cô ấy nữa. A Huy kết hôn là chuyện tốt, cháu nhất định sẽ giúp nó, có điều muốn cháu bán nhà cho nó thì không có khả năng."

"Thằng thối tha này, mày thực sự tuyệt tình như vậy?" Ông Dương Quang đã tức đến mức gần như sắp khóc.

Dương Quang quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt ông mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người tuyệt tình là ông, ông ạ, vì cháu nhỏ mà đi cướp nhà của cháu lớn. Ông thiên vị như vậy mà còn nói ra được sao?"

Ông Dương Quang bị nói đến mức nghẹn không nên lời, hai mắt trợn ngược, gần như sắp té xỉu. Ông Phùng lại vỗ vai rồi bưng trà cho ông ta, khuyên cái này rồi khuyên cái kia, vẫn không thể thuyết phục được hai người. Vở hài kịch này của hai ông cháu cuối cùng vẫn khép lại trong sự khó chịu. Ông cụ mắng Dương Quang, vỗ bàn, cuối cùng giận dữ phất tay áo bỏ đi. Dương Quang thì vẫn nghiến răng không nhả miệng, chỉ một câu, không thể bán nhà.

Sau khi ông mình đi rồi, Dương Quang cũng tức đến mức không nói câu nào, quay người muốn đi. Bà Phùng lại kéo anh lại, nhất quyết muốn giữ Dương Quang ở lại ăn cơm tối. Dương Quang cảm thấy rất ngượng ngùng, lại không từ chối được, đành phải ở lại ăn cơm.

Ông Phùng lấy cớ đến nhà bếp giúp vợ nấu cơm, để cặp vợ chồng son lại trong phòng khách nói chuyện tử tế một phen.

Phùng Sở Sở kéo tay Dương Quang, ánh mắt dịu dàng nói: "Có phải anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?"

Dương Quang gật đầu, vươn tay ôm lấy Phùng Sở Sở: "Anh chỉ cần em ủng hộ anh thôi là được rồi. Bên phía ông, anh sẽ đi bù đắp lại quan hệ, em không phải lo. Căn nhà kia là ngôi nhà tương lai của chúng ta, anh sẽ không bán nó đi."

"Ông nhắc chuyện này với anh từ khi nào vậy?"

"Em có nhớ không? Cái hôm em với Tô Thiên Thanh ra ngoài ăn cơm, anh có gọi điện cho em, thực ra chính là vì ông đưa ra yêu cầu vô lý này. Lúc ấy tâm trạng của anh rất tệ nên mới định tìm em ra ngoài ăn cơm. Đáng tiếc là.."

Phùng Sở Sở bị anh nói đỏ cả mặt, dán vào trong ngực anh cười nói: "Cho nên sau đó anh mới đi uống rượu giải sầu một mình, rồi tự dưng lại gọi Trữ Khanh ra, còn nôn hết lên người cô ấy?"

Dương Quang nghe cô nhắc đến chuyện này, có vẻ không vui lắm: "Được rồi, chuyện đó không phải nhắc nữa, anh đã xin lỗi Trữ Khanh rồi, anh muốn đền cô ấy bộ đồ, có điều cô ấy không cần, cho qua đi. Cùng lắm thì sau này cô ấy kết hôn, anh sẽ mừng phong bì dày một chút là được chứ gì."

"Trữ Khanh mà lấy Tô Thiên Thanh, cái phong bì đấy của anh có dày hơn nữa, chỉ sợ người ta cũng chẳng bỏ vào mắt đâu." Phùng Sở Sở đùa cợt nói.

"Cô ấy thực sự sẽ lấy Tô Thiên Thanh à?" Dương Quang có chút lăn tăn. Cuộc hôn nhân bắt đầu vì tiền, quả thực khiến cho người ta cảm thấy không an tâm.

"Ai mà biết được." Phùng Sở Sở khoát khoát tay nói, "Chuyện của hai người bọn họ rốt cuộc thế nào, không ai nói rõ được. Quyền quyết định bây giờ không nằm trong tay Nguyễn Trữ Khanh mà là ở phía Tô Thiên Thanh kia. Có điều, em có thể nhìn ra, Tô Thiên Thanh cũng có chút ý tứ với Nguyễn Trữ Khanh."

"Chẳng qua là anh ta nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp của Nguyễn Trữ Khanh thôi." Dương Quang khinh thường nói: "Nếu dáng dấp Nguyễn Trữ Khanh khó coi, chỉ sợ ngay vòng đầu tiên cũng chẳng qua nổi đã bị đá ra rồi."

"Xinh đẹp cũng là một loại tài phú mà. Hơn nữa là do trời cho." Phùng Sở Sở đẩy bàn tay đang véo má cô của Dương Quang ra, kháng nghị nói, "Đừng véo nữa, sắp thành mặt bánh nướng rồi."

Hai người đùa giỡn một lát rồi vào ăn cơm. Không khí cuối cùng cũng hài hòa trở lại, mọi người đều rất thông minh, không nhắc đến chuyện của ông Dương Quang, điều này khiến cho Dương Quang cảm thấy rất vui vẻ. Ít nhất là vào giờ phút này, anh có thể đặt những chuyện phiền lòng này xuống.

Sau chuyện lần đó, Phùng Sở Sở cũng không hỏi thêm nữa, cô tin Dương Quang có khả năng xử lý tốt. Mà từ sau lần đó, ông của Dương Quang cũng không đến tìm cô nữa. Thực ra thì, cô và Dương Quang yêu đương được mấy năm rồi nhưng cũng chỉ gặp ông anh được đúng một lần, lần đó cũng là tình cờ gặp ở nhà anh. Lúc đó Phùng Sở Sở cũng đã cảm thấy ông ta cũng không nhiệt tình lắm với cô. Cô vốn cho là vì ông ấy không thích mình, giờ mới hiểu, thì ra người ông ta không thích là Dương Quang chứ không phải cô.

Rũ hết những chuyện phiền não này, Phùng Sở Sở lại đặt hết tâm tư vào công việc. Chuyện hẹn hò của Tô Thiên Thanh, quá trình tiến hành không tính là thuận lợi. May mà chuyện tai nạn xe cộ báo chí truyền thông coi như cũng ngay thẳng, không có gièm pha gì. Chẳng qua là kẻ gây họa kia vẫn chưa bắt được, chuyện này không khỏi khiến cho người ta lo lắng trong lòng.

Cho nên lần này, Phùng Sở Sở quyết định tự mình xuất mã, quan sát cuộc hẹn của bọn họ, bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra. Cô còn phải dựa vào chuyện hẹn hò của Tô Thiên Thanh mà viết bài nữa, nếu lại xảy ra phiền phức gì, chỉ sợ tiết mục này coi như hỏng bét.

Bước đầu tiên của cuộc hẹn vẫn là ăn cơm. Thực ra thì Phùng Sở Sở đã sắp xếp rất nhiều tiết mục cho Tô Thiên Thanh, ví dụ như sau khi ăn cơm xong, nếu cảm thấy đối phương không tệ, có thể đi dạo, cũng có thể đi xem phim, thậm chí sắp xếp cả những hạng mục vui chơi khác nữa. Có điều, quan trọng nhất vẫn là ăn cơm. Đây là cửa ải tất cả các thí sinh đều phải tham gia, để cho công bằng, cũng là để hiểu biết lẫn nhau hơn.

Hai lần trước đã xảy ra không ít vấn đề. Cô gái đầu tiên quá cởi mở, dọa Tô Thiên Thanh chạy mất, Nguyễn Trữ Khanh lần thứ hai thì sao, mặc dù không tệ, nhưng một trận tai nạn xe cộ lại dọa cô nàng chạy mất. Cho dù Tô Thiên Thanh có muốn hẹn lại thì cũng phải suy tính chu toàn.

Có điều, tính đi tính lại, cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề, sau khi chuyện xảy ra rồi, Phùng Sở Sở uất đến nỗi thiếu chút nữa muốn tự bóp chết mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.