Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 3: Cuộc đời lận đận




- Cố ý mưu sát, thuộc về tội hình sự, phải nhờ đến quan tòa -

Tiếng gió xẹt qua vành tai, mang lời của Tô Thiên Thanh truyền vào tai Nguyễn Trữ Khanh. Nghe thấy phía sau có người đang theo dõi bọn họ, Nguyễn Trữ Khanh vội vàng quay đầu lại, muốn nhìn cho rõ.

Con đường này buổi tối tuy vắng vẻ nhưng cũng không phải chỉ có mình chiếc xe này của bọn họ. Quay đầu lại nhìn kỹ, quả thực có mấy chiếc xe đang theo ở phía sau. Nhưng điều này vẫn chưa thể nói rõ lên gì cả.

"Tại sao anh lại cảm thấy những người đó đang đi theo chúng ta?" Nguyễn Trữ Khanh cũng không biết, tối nay bên ngoài nhà hàng có rất nhiều phóng viên mai phục.

Tô Thiên Thanh hơi mỉm cười nói: "Thực ra thì tôi đã sớm biết đám phóng viên kia sẽ chờ ngoài cửa rồi. Có điều, đang đi theo sau chúng ta, trừ bọn họ ra, hình như còn cả những người khác nữa."

"Phóng viên?" Nguyễn Trữ Khanh quả nhiên lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ vừa rồi lúc chúng ta ăn cơm cũng bị bọn họ chụp lại?"

"Cũng chỉ là vài tấm ảnh thôi, cô không phải lo lắng, dù sao chúng ta cũng đâu làm chuyện gì không thể để người khác nhìn thấy được. Bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài chụp, chắc ngay cả mặt cũng không chụp rõ." Tô Thiên Thanh từ tốn an ủi Nguyễn Trữ Khanh.

"Vậy anh nói còn những người khác nữa, là ai chứ?"

"Chuyện này tôi cũng không biết." Tô Thiên Thanh nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc SUV đen sì kia đang tăng tốc lao về phía bọn họ. Mặc dù trong lòng cảm thấy bất an nhưng anh vẫn không nói cho Nguyễn Trữ Khanh. Không muốn cô vì vậy mà nơm nớp lo lắng. Việc anh phải làm giờ phút này là nghĩ cách để cắt đuôi chiếc xe kia.

Bàn chân giẫm trên chân ga rõ ràng dùng sức hơn rất nhiều, Tô Thiên Thanh muốn kiểm tra gã đằng sau, liền cố ý tăng tốc. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, chiếc xe kia vừa thấy anh tăng tốc, lập tức cũng theo sát, cắn chặt không buông.

Tô Thiên Thanh có chút bực dọc, nhìn qua thì tên này hình như cố ý muốn chọc giận anh vậy. Lại nhìn về phía sau, trừ chiếc xe kia, xe của đám phóng viên đã bị bỏ lại tít sau.

Tô Thiên Thanh lách qua hai làn xe, thỉnh thoảng lại vượt lên, định dùng những chiếc xe khác để ngăn cản chiếc SUV màu đen kia lại. Có điều tài lái xe của kẻ kia dường như cũng không tệ, mặc dù không đuổi kịp được anh nhưng trước sau vẫn không bị rớt lại, luôn giữ nguyên khoảng cách chừng năm mươi mét phía sau Tô Thiên Thanh.

"Người kia là ai?" Nguyễn Trữ Khanh có chút bất an, "Cũng là phóng viên sao?"

"Không biết. Có lẽ phải, có lẽ không phải, nhìn hắn lái xe liều mạng như vậy, không giống phóng viên săn tin. Dù sao hai chúng ta cũng không tính là nhân vật lớn gì, không cần phải liều mạng đến mức đó chứ đúng không?"

Nguyễn Trữ Khanh cũng bị chiếc xe kia làm cho tâm thần bất an, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn. Chỉ tiếc, bóng đêm quá dày, đèn đường lại quá mờ ảo, ngoài hình dạng của chiếc xe ra thì không thấy được bất cứ gì khác. Thậm chí ngay cả người lái xe là nam hay nữ cũng không thể phân biệt rõ ràng.

Cứ truy đuổi một trước một sau như vậy nửa ngày, Tô Thiên Thanh đột nhiên quẹo vào lề đường, đạp phanh xe, vững vàng dừng lại. Anh quyết định, nói chuyện tử tế với kẻ kia một lần.

Nhưng ngoài dự liệu của anh, chiếc xe kia không hề táp vào lề đường như anh nghĩ mà lại lướt qua bọn họ, đi về phía giao lộ đằng trước, quẹo sang bên trái.

Chẳng lẽ là mình đã nghĩ nhiều? Tô Thiên Thanh nghi hoặc suy nghĩ trong chốc lát, lại thấy chiếc xe kia không phóng ra từ con đường phía bên trái, nghĩ chắc là đã đi xa rồi. Vậy nên, anh lại nổ máy, lái về phía trước.

Đúng vào lúc bọn họ chạy qua giao lộ, chiếc SUV màu đen kia lại đột nhiên vọt ra từ bên trái. Dường như nó vẫn núp ở con đường nhỏ, chờ bọn họ đến.

Dù cho Tô Thiên Thanh phản ứng rất nhanh, kịp thời đánh tay lái sang bên phải. Nhưng vẫn không tránh thoát khỏi chiếc xe kia. Đầu xe của chiếc xe màu đen mạnh mẽ va phải phần đuôi xe bên trái của Tô Thiên Thanh, đâm hỏng đèn xe, cũng khiến cho xe của anh mất đi trọng tâm.

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủn. Xe của Tô Thiên Thanh vì bị va chạm mạnh, bắt đầu xoay vài vòng giữa đường cái. Chiếc xe giống như bị mất lực ly tâm, vừa xoay quanh, vừa văng về phía con đường bên phải. Cuối cùng đụng phải rào chắn, dừng lại.

Thật may là lúc này trên đường không có nhiều xe, coi như không gây nên sự cố va chạm xe liên hoàn. Chiếc SUV màu đen sau khi đụng phải Tô Thiên Thanh cũng không hề vội vã bỏ đi, trái lại còn đỗ lại phía sau bọn họ, nhích lên, dường như muốn kiểm tra thương thế của hai người.

Nguyễn Trữ Khanh bị nguồn xung lực khổng lồ đụng đến hôn mê, cả người mê man, dáng vẻ tựa như ngủ mà lại không phải ngủ. Cô cố gắng muốn mở mắt ra, kiểm tra thương tích của Tô Thiên Thanh. Nhưng lại cảm thấy đầu rất đau, rất muốn ngủ, mắt không tài nào mở ra được.

Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, dường như cô nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc. Sau đó, cô nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Một người đàn ông bước xuống từ trên chiếc xe màu đen kia, nhìn hai người trong xe một cái, dường như muốn lấy ra một thứ gì đó từ trên người bọn họ. Nhưng mấy chiếc xe của đám phóng viên đang chạy tới đằng sau đã khiến cho kế hoạch của hắn đổ bể. Hắn thấy có xe đã dừng lại, dường như định tiến lên tra xét gì đó, trong lòng thấy rối loạn. Không kịp để ý đến hai người Tô Thiên Thanh nữa, vội vàng nhảy lên xe của mình, hất bụi mà đi.

Tô Thiên Thanh và Nguyễn Trữ Khanh đều bị thương do tai nạn xe cộ. Khi đám phóng viên chạy tới, chủ xe gây tai nạn đã chạy mất. Bọn họ gọi điện thoại cho cứu thương, đưa hai người đến bệnh viện.

Tất cả mọi người đều không ngờ nổi, chỉ đi săn tin mà thôi cũng có thể được làm anh hùng cứu người một lần, lấy được tài liệu trực tiếp.

Khi Phùng Sở Sở nhận được tin tức về vụ tai nạn, cô đang bò lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nghe thấy cuộc hẹn của Tô Thiên Thanh và Nguyễn Trữ Khanh lại dẫn đến tai nạn xe cộ, không nhịn được chửi một câu Tam tự kinh trong lòng, bất đắc dĩ gọi điện cho Dương Quang, đi cùng anh đến bệnh viện thăm hai người kia.

Khi đến bệnh viện, hai người đều đã được đưa vào phòng bệnh. Phùng Sở Sở không muốn đánh thức bọn họ, cũng không vào phòng bệnh, chỉ đứng ngoài cửa nhìn mấy lượt, xác định hai người không bị làm sao xong mới quay về cùng Dương Quang.

Sự việc lại tiến triển thành ra vậy, dường như có chút không thuận lợi. Phùng Sở Sở nghĩ tới nghĩ lui, thấy nhức cả đầu. Trên đường về không nói lấy một câu. Dương Quang thấy cô như vậy cũng không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng đưa cô về nhà, nói chúc ngủ ngon rồi quay người đi về.

Hôm sau đến tòa soạn, tất cả mọi người đều đã biết tin này. Tổng biên tập đỉnh Quang Minh cố ý gọi Phùng Sở Sở qua, lo lắng trùng trùng nói với cô: "Chuyện này sao lại trắc trở như vậy chứ? Đầu tiên là cô bị thương ở chân, giờ đang yên đang lành lại xảy ra tai nạn xe cô. Sở Sở, cô nói xem, tiết mục này có phải khó mà tiếp tục được nữa đúng không?"

Phùng Sở Sở ngáp một cái, hiển nhiên là tối qua ngủ không ngon. Thấy tổng biên tập mặt đầy u sầu, liền mở miệng an ủi nói: "Không phải lo đâu chú, hai người bọn họ chỉ bị thương nhẹ thôi. Dù đã bị phóng viên chụp lại, nhưng còn hơn là im hơi lặng tiếng, một tí tin tức cũng không có. Giờ đã thành thế này, mặc dù có thể có chút ảnh hưởng với tiến độ của cuộc tranh tài, nhưng lòng hiếu kỳ của độc giả sẽ được thu hút hơn. Chú xem, tạp chí của chúng ta mấy kỳ gần đây, so với cùng kỳ mấy năm trước đắt hàng hơn thế nào. Còn có độc giả gửi thư đến, muốn một tuần ra một số thay vì nửa tháng ra một số nữa kìa."

"Vậy cũng không được." Tổng biên tập kêu lên, "Nửa tháng một số đã là cực hạn rồi, giờ nhân lực không đủ, một tháng làm hai số đã là cố hết sức rồi."

"Chuyện này đương nhiên là cháu biết, cháu chỉ muốn nói là, cuộc tranh tài này với chúng ta mà nói, lợi nhiều hơn hại. Bất kể có xảy ra chuyện gì, chỉ cần thu hút được mọi người thì chính là chuyện tốt. Lại nói, vụ tai nạn lần này cũng không phải lỗi của bọn họ, chỉ có thể dẫn tới sự đồng tình của khán giả, sẽ không ai nói gì."

Tổng biên tập nghe Phùng Sở Sở nói vậy, cảm thấy rất có đạo lý, liền bàn giao cho cô vài công việc rồi bảo cô ra ngoài. Phùng Sở Sở quay lại phòng làm việc, trước tiên là gọi điện cho Nguyễn Trữ Khanh, biết cô ấy đã tỉnh liền gọi Đại Chí lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Vụ tai nạn tối hôm qua, cả Nguyễn Trữ Khanh và Tô Thiên Thanh đều bị thương nhẹ. Lúc ấy sở dĩ bị ngất đi cũng chỉ là do xung lực quá lớn làm cho hôn mê, trừ chuyện này ra thì không có tổn thương gì nghiêm trọng.

Bác sĩ chụp X quang não cho bọn họ xong, xác định hết thảy đều ổn thỏa mới bảo bọn họ ở lại viện quan sát một ngày, ngày mai có thể xuất viện.

Khi Phùng Sở Sở chạy tới bệnh viện, Chung Tiền Danh đã tới rồi. Tô Thiên Thanh cảm thấy thân thể cũng không khó chịu, liền nhét phong bì cho bác sĩ, làm thủ tục xuất viện trước.

Phùng Sở Sở và Đại Chí bắt gặp Tô Thiên Thanh đang chuẩn bị xuất viện ở hành lang bệnh viện, vậy nên, cả đám kết bạn, rủ nhau đến phòng bệnh của Nguyễn Trữ Khanh, định làm cho rõ tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Đến phòng bệnh, đã thấy Nguyễn Trữ Khanh đang ngồi trên giường gọi điện thoại. Thấy đám Phùng Sở Sở bước vào, Nguyễn Trữ Khanh mừng rơn cười tươi như hoa, lập tức nhảy xuống giường bệnh, xông lên trước, kéo tay Phùng Sở Sở đung đưa: "Sở Sở à, cậu giúp mình nói với bác sĩ đi, hôm nay mình phải ra viện, trong này chán chết đi được, mình không thích ở đây đâu."

Phùng Sở Sở thấy cô nàng như một đứa trẻ con, chỉ cảm thấy buồn cười. Quay đầu lại nhìn Tô Thiên cũng thấy anh ta đang cười, liền thở dài nói: "Xảy ra chuyện gì? Tô Thiên Thanh xuất viện rồi mà sao cậu vẫn phải ở lại? Cậu trừ ngất đi một lúc ra thì có bị thương ở chỗ nào không?"

"Anh xuất viện rồi?" Nguyễn Trữ Khanh kêu lên nhào tới trước mặt Tô Thiên Thanh, mở to hai mắt hỏi.

Tô Thiên Thanh ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói: "À, tôi là đàn ông, thân thể khỏe mạnh hơn cô, cho nên không cần nằm viện. Nghe nói mai cô cũng xuất viện được rồi, cố chịu đi."

Trừ Chung Tiền Danh ra, những người khác đều không biết chuyện Tô Thiên Thanh đi cửa sau, nghe anh nói, cảm thấy cũng có lý, liền không truy cứu gì nữa. Chỉ có Nguyễn Trữ Khanh vì không ra viện được nên mặt đầy vẻ mất hứng, quay lại giường ngồi xuống tức giận hờn dỗi.

Phùng Sở Sở vung tay, ra hiệu cho Đại Chí đẩy cô đến trước mặt Nguyễn Trữ Khanh, vỗ vỗ vai cô nàng an ủi: "Được rồi, đừng nóng giận, có chuyện gì to tát đâu, không phải chỉ có một đêm thôi sao. Vẫn nên nghĩ cho kỹ xem tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi thì hơn."

Dứt lời, cô lại quay đầu chỉ vào Tô Thiên Thanh nói: "Anh cũng nghĩ đi, xem có phải đụng phải kẻ thù trả thù không?"

"Không thể nào." Nguyễn Trữ Khanh la lên, "Mình thì làm gì có kẻ thù nào chứ."

"Chưa chắc đã là của cậu." Phùng Sở Sở vừa an ủi cô nàng, vừa nhìn về phía Tô Thiên Thanh.

"Cái này à..." Tô Thiên Thanh vuốt vuốt sống mũi, nhíu mày nói, "Cô cũng biết, chúng tôi là người làm ăn, bạn bè nhiều, đương nhiên kẻ địch cũng không ít. Có điều, hận đến mức muốn lấy mạng của tôi thế này, trong ấn tượng của tôi hẳn là không có."

"Vậy mọi người báo cảnh sát chưa?"

"Vẫn chưa." Chung Tiền Danh giành trước nói, "Chuyện này truyền ra chỉ sợ sẽ không xuôi tai, đối với Thanh Nhã đương nhiên là không tốt, e là đối với Định nghĩa phụ nữ cũng không phải chuyện hay ho."

"Vậy cứ thế mà cho qua?" Phùng Sở Sở có chút bất mãn. Chuyện này dù sao cũng liên quan đến an nguy của Nguyễn Trữ Khanh.

"Cô yên tâm, mặc dù không báo án, tôi cũng sẽ tìm người điều tra rõ ràng. Chuyện kiểu này, nếu giong trống khua chiêng, bị đưa lên báo chí, chỉ sợ sẽ đánh rắn động cỏ, lại càng khó bắt được kẻ kia."

Tô Thiên Thanh nói rất có đạo lý. Phùng Sở Sở gật đầu tán thành cách nói của anh ta, lại ở lại an ủi Nguyễn Trữ Khanh nửa ngày mới cùng Đại Chí quay lại tòa soạn.

Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Dương Quang đúng giờ đến đón Phùng Sở Sở tan ca. Hai người vừa gặp mặt, dĩ nhiên là nói ngay về tình hình của Nguyễn Trữ Khanh. Nghe thấy tất cả đều ổn xong, Dương Quang thở phào nhẹ nhõm.

Tâm trạng của hai người cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, cười cười nói nói dọc suốt đường đi, thời gian trôi qua rất nhanh. Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, Phùng Sở Sở tiếp điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói hơi lo lắng của mẹ cô.

"A lô, Sở Sở à? Giờ con đang ở đâu?"

"Con đang trên đường về nhà, Dương Quang đang đưa con về, sao vậy mẹ?" Trong lòng Phùng Sở Sở dâng lên một nỗi bất an.

"Chuyện đó," bà Phùng hiếm khi lại do dự như vậy, chần chờ nửa ngày mới nhỏ giọng nói với con gái, "Chuyện đó, ông Dương Quang đến nhà mình."

"Ông của Dương Quang?" Phùng Sở Sở vừa nói, vừa quay đầu nhìn Dương Quang.

"Ừ, ông ấy tới rồi, nói muốn gặp con đấy, con mau về đây đi." Giọng nói của bà Phùng nghe cũng có vẻ không vui. Bà nói xong liền vội vã cúp điện thoại.

"Có chuyện gì vậy, sao ông anh lại đến nhà em?" Phùng Sở Sở có chút mất hứng, hỏi Dương Quang.

Sắc mặt của Dương Quang rất không ổn, dường như rất khó chịu, lạnh nhạt nói: "Anh cũng không biết, trước khi ông đi cũng không nói gì với anh. Có điều nếu ông đã đến rồi thì anh về cùng với em. Anh cũng muốn nghe xem ông ấy định làm gì."

Dương Quang vừa nói, vừa đạp chân ga, nhanh chóng đi về phía nhà Phùng Sở Sở. Cả đường, hai người không nói thêm gì nữa, không khí bên trong xe dần dần ngưng đọng lại, đơn giản sắp khiến cho Phùng Sở Sở nghẹn đến chết tươi.

Đúng vào lúc cô cảm thấy mình không kiên nhẫn nổi nữa, xe chợt ngừng lại, dừng trước cửa nhà cô. Dương Quang xuống xe, đỡ Phùng Sở Sở ra, hai người cùng nhau lên tầng.

Đây không phải lần đầu tiên Dương Quang đến nhà Phùng Sở Sở, nhưng lại là lần khó quên nhất trong cuộc đời của anh. Ông đột nhiên tới, nằm ngoài dự tính của anh, nhưng trong lòng anh lại có một khái niệm mơ hồ. Với những gì ông định nói, không hẳn là anh không biết gì. Anh vốn hy vọng mình có thể giải quyết, nhưng không ngờ chuyện vẫn dần dần diễn biến theo phương hướng tệ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.