Tôi Là Chị Gái Bệnh Tật Của Nữ Chính NP Văn

Chương 20: Cầu người không bằng cầu mình




Nhìn Linh ăn trong tư thế co một chân lên vắt ngang cũng đủ biết trong game luôn sẵn sàng là một đồng đội sẵn sàng đì đọt những đồng chí khác nếu có cơ hội. Nhưng Cách Linh cầm đũa đánh chén mì gói với trứng trần cứ như là đang xử trí một miếng bít tết dai hơn lốp xe tải thì đúng kiểu con gái được dạy dỗ đầy đủ, đỏng đảnh một cách vừa dễ thương nhưng cũng đáng ghét kinh khủng. Một cảm giác nửa muốn ngắm hoài ngắm mái nhưng cũng rất thích đập bàn mà hét vào tai con nhỏ "Ăn nhanh lên hộ cái bà nội, mì trương đến nơi rồi!"

- Anh làm sao thế, vừa húp mì nuốt luôn cả cặp vợ chồng ruồi hay sao mà mặt lại vậy hả.

- Ừ, vì quá mòn mỏi khi chờ đợi một lời xin lỗi của em đấy. - Minh ưỡn ngực ngân vàng từng câu nói.

- Xin lỗi. Xong nhé, có cần nhắc lại không? - Linh nói nhanh và khẽ chẳng khác gì không nói. Câu xin lỗi mình nhận được chẳng khác gì cây kẹo mút dở nham nhở khi cho một đứa trẻ con.

- Tạm chấp nhận. - Mình hì hụp húp đáp. - Bây giờ thì em làm gì?

- Nhắn tin và gửi ảnh khoe giò cho thằng khác. Tí nữa thì bảo đứa khác sang làm món gì đấy ngon hơn.

Chút mì cuối cùng trong bát suýt làm mình nghẹn khi nghe Linh nói vậy. Tự ái quá nhưng chẳng biết phải làm thế nào cả. Chẳng lẽ lại gầm lên và liều thêm một lần nữa.

- Làm sao, ghen à, anh cũng thích tôi chứ gì. - Linh ném nụ cười nửa miệng đến mình kh thấy biểu hiện kia.

- Ảo tưởng về bản thân kinh khủng thế! Đây chỉ sang đòi lại sự công bằng cho người đàn ông còn... độc thân thôi.

- À hóa ra là anh ế, ế mãi mãi, ế cho đến tận thế chứ gì! - Linh cười ngất. - Nếu đã đòi lại được công bằng rồi thì xin mời ông độc thân ra về.

- Khoan, đã uống cà phề đâu mà về, ờ.

Nói rồi mình đứng dậy xách theo túi quà mua trong cửa hàng tiến về phía bàn bếp, mở túi trút 2 chiếc cốc nhựa trút vào cái cốc thủy tinh to trong bếp rồi bình thản tu một hơi dài

- Không được!Đó là cà phê của tôi cơ mà.

Linh cắn môi lật đật đứng dậy tiến về chỗ mình đứng.Đáp lại lời ngăn của Linh là một ợ rõ to khi cà phê trôi xuống dạ dày của mình cùng với bánh kem.

- Lại còn thế nữa, tôi thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu. - Linh hét toáng lên, giật chiếc bánh đang ngoan ngoãn nằm trong túi.

Mình cười thật đấy nhưng thật sự Linh đã khiến mình tự ái chỉ biết trút xuống đầu một đứa nào đó, tốt hơn hết là vào cái bị cát của lão Thanh hàng xóm nổi tiếng với đức tính "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành" ở cùng khu. Mình cũng muốn có ảnh khoe giò của Linh lắm, nhưng đâu phải muốn là được, nhất là vừa cầm cả cái gậy chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.

- Mà anh về đi để tôi còn trò chuyện với trai. Vào rửa bát đi rồi về, không thì tôi thề sẽ nghĩ ra cách nào đó bắt anh viết bản kiểm điểm ở phòng bảo vệ đấy. Có bác lại thích viết kiểm điểm như kiểu chép phạt nhé

Rõ ràng vừa nãy Linh đã ăn sạch bát mì 2 gói rưỡi cùng 4 quả trứng trần mà vẫn nhón gần hết cái bánh kem nữa. Chẳng lẽ vừa đi phẫu thuật dạ dày để có thể tống cả con bò vào bụng?

- Trước khi về thì vào rửa hết bát cho tôi rồi lướt đâu thì lướt. Đúng là cái đồ vô duyên, dụ dỗ người ta ăn, mượn cả chỗ ăn rồi còn bày bừa nữa.

- Sao mà đanh đá giống mụ bán cá ngoài chợ thế không biết? - Mình càu nhàu trong miệng. Một lần thiếu có hai nghìn lẻ mà mụ qua nhà mình chủi lên chửi xuống

Mình lảng lặng thu dọn bát đũa trên bàn rồi đem ra bồn rửa thì tá hỏa nhìn thấy đống bán đĩa chất đống cứ như là có một tiểu đội binh mã vừa đi ngang qua đây đánh chén.

- Lại bị chơi rồi. Giờ thì mình hiểu đã hiểu vì sao Linh nó lại gọi mình qua đây chứ có phải tốt đẹp gì đâu. Hức, trông xinh xắn là thế mà thủ đoạn đầy mình, mà lúc nào mình cũng là chuột bạch của nó.

- Rửa hết đi nghe không, từ khi tôi bị đau chân mà nhà lại đi vắng suốt nên thành ra thế đấy. Nhanh tay đi, tôi ghét bẩn lắm. Có gì thì tối chơi game cho đăng kí làm chân dự bị.

Nhưng lần này thì đã khác, nếu như Linh không quá đáng với mình, nếu như Linh đối xử tốt với mình thì đống bát đũa này chẳng là gì cả, dù mỗi lần ở nhà mình rửa thì một vài cái phải vỡ. Mình chợt nghĩ đến bố Gấu to nếu nghe thấy Linh nói với mình thế thì hẳn bố thất vọng lắm, sau đó sẽ tát cho mình vài cái vì mê gái mà quên mất sĩ diện. Mẹ Gấu con cũng vậy, chắc hẳn mẹ sẽ cho mình bài ca không quên trong khi mắt ngấn lệ vì việc làm trâu bò cho người ta. Mẹ sẽ cạo đầu mình rồi khóc òa lên mất.

Mình thất vọng về Linh.

- Không, chỉ có chỗ này thôi, còn đâu em tự làm đi. Mình nhún vai đáp

- Vậy thì anh đến đây làm gì? Nếu như không phải giúp tôi.

- Đó mà là giúp à. Em đang thừa cơ trả thủ và hạ thấp anh đấy. Còn nếu nhờ thì hãy tỏ ra tử tế hơn đi.

- Như thế nào là không tử tế. Chẳng lẽ mặc quần short tiếp khách là không tử tế?

Nói đến đây mình chợt nhìn xuống đôi chân trần của Linh. Đỏ mặt rồi. Linh quắc mắt thụi vào ngực mình mấy cái.

- Đừng lẫn lộn hai thứ có được không. Quyến rũ không đứng cạnh tôn trọng đâu. Tốt hơn hết là em hãy gọi cho đứa nào mà vừa nhận được của em hay chuẩn bị làm món gì ngon hơn ấy.

- Ừ đấy, tôi sẽ làm như thế chẳng cần anh phải nhắc đâu.

- Anh không còn muốn bận tâm đến chuyện của ai đó chẳng coi mình ra gì nữa.

Linh im lặng không nói gì. Mình nhìn Linh mỉm cười, không phải là vì Linh á khẩu vì lời mình nói mà là mình cảm thấy bản thân ngu quá. Bị cái mặt xinh đẹp đó lừa mãi mới khôn ra được.

Mình mở vòi máy rửa bát của mình và Linh rồi lần lượt đến những thứ mà Linh đã ném vào bồn từ trước đó. Có những cái vết bẩn đóng khô lại, phải dùng móng tay cào mới chịu bong. Cứ thế cứ thế, dần dần đống bát đĩa vơi đi, chúng sạch sẽ và nằm ngay ngắn trên giá inox. Mình không biết mình mất bao nhiêu thời gian để rửa sạch, nhưng bên ngoài từ khi mình đến vẫn còn thấy ánh mặt trời heo hắt thì bây giờ đã nhá nhem tối. Mình quay lại thì vẫn thấy Linh đứng ở đấy. Linh im lặng nhìn mình.

- Chào em, chúc em vui vẻ khi anh đã đi ra khỏi đây và cả tối nay nữa.

Mình đi qua Linh, nhặt nhanh cốc nhựa, túi nilong bọc bánh cho vào thùng rác rồi hướng về phía lối ra.

- Đồ ngốc! Tôi chưa gửi cho ai ảnh chân của mình cả. Linh vẫn nhìn mình nói.

- Điều này đối với anh không còn quan trọng nữa. Đó quyền tự do cá nhân.

- Anh dễ bị khiêu khích thật đấy. Tối nay tôi muốn chơi với anh và anh nhất định phải chơi cùng tôi.

- Thiếu mất dự bị thì cũng chẳng làm cuộc chơi bớt thú vị đâu.

Mình chào Linh theo thói lịch sự rồi sải chân bước nhanh qua hành lang, nắm chặt nắm đấm cái cửa vĩ đại để giải thoát ra cho chiếc Wave đã bị trói chặt với cột đèn quá lâu. Mọi thứ đang bắt đầu bỗng chốc bị khép lại nhanh và bất ngờ không kịp bẻ cong lại như cách nó đến. Linh trong mình đã nhòe đi lắm rồi.

Buổi tối, mình không chơi game nên không biết Linh có gọi không nữa. Giá như mình với Linh cứ gặp nhau, chơi cùng nhau và chửi nhau trong thế giới ảo thì tốt biết mấy. Ít nhất nó không làm mình cảm thấy như bị thất tình, bị từ chối, bị thất vọng như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.