Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 4: Chương 4




Editor: Nguyetmai

Trì Nguyên Dã cầm chìa khóa xe trên bàn lên rồi đi trước ra ngoài, Điềm Tâm theo sát phía sau.

"Đi đâu đây?" Trì Nguyên Dã xoay vô lăng xe một cách đẹp mắt, sau đó lái xe ra ngoài.

Điềm Tâm kéo dây an toàn rồi cài vào, "Siêu thị."

"Ở đâu?"

"… Cậu không biết à?"

"Tôi gần như chưa từng đi đến siêu thị, thì làm sao biết đường?" Trì Nguyên Dã trả lời rất hợp tình hợp lý.

Điềm Tâm im lặng, đành phải lấy điện thoại ra nhấn mở ứng dụng dẫn đường để tìm siêu thị gần đây, lúc này cả hai mới chạy tới mục tiêu.

Trì Nguyên Dã rẽ vào bãi đỗ xe ngầm rồi dừng lại, khóa kĩ cửa xe, sau đó cùng Điềm Tâm lên thang máy.

Ai ngờ vừa ra thang máy thì đột nhiên có người sợ sệt kéo ống tay áo của cậu.

Trì Nguyên Dã dửng dưng quay đầu nhìn lại, liền thấy được một cô bé chừng tám chín tuổi, cả người bẩn thỉu, trong tay cầm một cái giỏ xách, giọng nói còn mang theo âm điệu của trẻ nhỏ: "Anh trai à, anh mua cho chị gái một bó hoa hồng đi."

Cô bé nói xong thì nhìn về phía Điền Tâm đang đi bên cạnh Trì Nguyên Dã.

Cô bé có đôi mắt rất to, vừa dè dặt vừa tràn đầy hy vọng nhìn Trì Nguyện Dã, dáng vẻ rất đáng thương.

Trong phút chốc, Điềm Tâm cảm thấy xúc động, cô ngồi xổm xuống hỏi: "Em gái, em bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao không đi học?"

"Năm nay em mười tuổi rồi." Cô bé sợ hãi trả lời: "Mẹ em bị bệnh, ba thì bỏ đi mất, em không thể đi học được, em muốn kiếm tiền để mẹ làm phẫu thuật."

Điềm Tâm sửng sốt, trong lòng có chút phức tạp.

Chỉ mười tuổi thôi, vốn là lứa tuổi không buồn không lo, chỉ biết làm nũng trong lòng ba mẹ, nhưng cô bé trước mắt đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn phải gánh vác cả gia đình.

Ông trời đúng là bất công như vậy đấy.

Điềm Tâm mấp máy môi, ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã thì phát hiện cậu đang cúi đầu lướt điện thoại, chẳng ngẩng đầu lên mà hỏi cô bé kia, "Mẹ em tên gì?"

"Lưu... Lưu Dung." Giọng nói của cô bé thật nhỏ.

"Địa chỉ nhà?"

"Đường Vọng Vũ…" Cô bé càng nói càng nhỏ đi, sau đó hơi ủ rũ, "Anh chị, hai người có mua không ạ?"

Cô bé vừa dứt lời thì giọng điệu phách lối của Trì Nguyên Dã truyền tới từ trên đỉnh đầu cô bé, "A lô? Là tôi đây, ở đường Vọng Vũ có một người tên là Lưu Dung, các người lập tức phái người đưa bà ấy đến bệnh viện chữa bệnh, đừng để bà ấy có chuyện gì đấy."

Cậu nói xong thì cất điện thoại vào, sau đó mở ví ra đưa một xấp tiền in hình Chủ tịch Mao màu đỏ chói lọi cho cô bé kia, "Anh muốn mua toàn bộ hoa trong giỏ xách của em."

Cô bé ngẩn ra vì có phần không dám tin, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó vội lấy toàn bộ hoa trong giỏ xách ra, rồi kiễng chân đưa cho Trì Nguyên Dã, "Cảm ơn anh trai. Anh đúng là người tốt. Còn nữa, mấy bông hoa này không đáng nhiều tiền như vậy, để em đưa tiền trả lại cho anh…"

Trì Nguyên Dã nhìn bé, chẳng nói lời nào mà ôm lấy mấy bông hoa kia, cười lạnh nói: "Nhiều chuyện, bảo cầm thì cứ cầm đi."

Điềm Tâm nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Trì Nguyên Dã thì thầm cười trong lòng, cô hơi cúi người sờ đầu cô bé kia, "Em mau về nhà đi. Anh trai này sẽ giúp em trả chi phí phẫu thuật cho mẹ em. Hy vọng em có thể sớm trở lại trường và sống thật hạnh phúc với mẹ."

Cô vừa dứt lời thì thấy Trì Nguyên Dã ở phía xa đang quay đầu lại nhìn mình, "Con nhóc tiểu học, cô vẫn còn mè nheo cái gì đấy? Còn không mau đi theo tôi!"

Điềm Tâm tươi cười với cô bé đang ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, sau đó vội vàng chạy theo sau lưng Trì Nguyên Dã.

Trì Nguyên Dã đẩy hoa hồng trong tay mình vào lòng Điềm Tâm, "Cho cô đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.