Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 37: Chương 37




Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

Trương Dịch không ngờ một quyết định cẩn trọng đã khiến mình bỏ lỡ cơ hội gặp được đám cục thịt Trần. Đương nhiên, cho dù anh thực sự tới được trại Tiểu Yết cũng không gặp được ba người kia, mà rất có thể sẽ bị gài bẫy bị biến thành thịt heo, hoặc là người Tiểu Yết thấy trong đám bọn họ có người dị năng không dễ chọc, ngay cả cửa trại cũng không vào được.

Đi qua khu trại Tiểu Yết, sinh vật biến dị trên đường dường như hung mãnh hơn, vốn kế hoạch hành trình chỉ có ba ngày lại bị kéo dài thêm một ngày nữa, không ít người đều bị thương, may mắn có dị năng của Nam Thiệu, chỉ cần không phải lập tức bị cắn rơi đầu thì sẽ cứu được. Chẳng qua khi đến nơi, đã là tình trạng thương tích, bệnh tật không thể thảm thiết hơn được nữa. Ngay cả Trương Dịch cũng bị thương, nếu không phải anh phản ứng nhanh chỉ sợ đã mất một cánh tay. Mà Mắt kính vẫn là một trong những người bình yên vô sự, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lúc chiến đấu cậu ta trộm dùng mánh lới trốn ở phía sau. Trên thực tế, ngoại trừ sức lực và khả năng kém hơn một chút, cậu ta vẫn rất giống những người đàn ông khác.

Đối với kết quả này, không ai tỏ ra bất mãn hay oán hận, Hách Vĩ Minh và Nguyễn Phong là tự nguyện đi theo, không cần nói thì những người khác đều hiểu thế đạo hiện nay có khả năng phải đối mặt với thương tàn tử vong bất cứ lúc nào, căn cứ Bác Vệ chỉ có thể đảm bảo an toàn cho họ trong nhất thời, sự giả dối này sẽ sớm mất đi khi điều lệnh mới được ban hành, đến lúc đó chỉ sợ họ sẽ gặp phải những thứ nguy hiểm hơn cả bây giờ.

Khi nhìn thấy huyện Dung Hà bị thực vật biến dị dày dặc bao trùm cách đó không xa, mọi người rốt cục nhịn không được phát ra tiếng hoan hô. Tuy muốn vào huyện còn phải trải qua một quá trình gia nan, nhưng ít nhất đã thấy được ánh rạng đông.

Từ cao tốc Hàm Vân chỉ có một con đường rẽ xuống để đi vào huyện Dung Hà, hai bên huyện có núi cao bao bọc, vốn đã rậm rạp cây rừng nay thì đến đường cũng bị che lấp hết.

“Là cây đá độc.” Từ xa quan sát một lúc lâu, Kiều Dũng hơi thở ra, nói “Nếu trong đó không lẫn thêm thứ gì, vậy thì không phải vấn đề lớn.” Tình huống tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Cây đá độc là một loại cây biến dị lạ cao lớn màu xám trắng như hóa đá, không chủ động tấn công con người giống loại cây kết hợp giữa dây leo và rắn, nhưng toàn thân nó phủ đầy gai nhọn sắc bén, vỏ cây có chất độc cực mạnh, chỉ cần bị cào xước một chút thôi liền hết thuốc chữa. Loại cây này thường sinh trưởng phát triển thành quần thể, giữa các cây xen kẽ các nhánh gai, người hay động vật đều rất khó tiến vào.

Mọi người ăn ý mà phân công, một nhóm canh gác, một nhóm khác thì tìm kiếm lối vào thích hợp, ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ, lần thứ hai tụ tập lại để thương lượng đối sách.

“Mặt đường bị hư hại nặng, tuy có thể dọn sạch cây đá trên đường rồi để dị năng hệ thổ lấp lỗ là đi qua được, nhưng như vậy lượng công việc quá lớn, hơn nữa sẽ phá hỏng tầng bảo vệ của cây đá độc tự nhiên, vậy nên tôi không tán thành việc lái xe tiến vào.” Triệu Xuân kết luận.

Đối với điểm này không có ai phản đối, nhưng làm cách nào để tạo ra một con đường đi thông vào trong cũng là việc khó khăn cần giải quyết trước mắt của mọi người. Nam Thiệu có thể không tiếp xúc thân cây, trực tiếp dùng dị năng phá hủy tinh hạch bên trong khiến cây tử vong, nhưng sau khi chết đi, vỏ cây vẫn có độc, xử lý thân cây to lớn kia thế nào mới là việc phiền toái nhất. Giống như tên của nó, cây này cứng như đá, lửa căn bản không có uy hiếp gì, sấm sét cũng thế, dị năng hệ kim cũng không có tác dụng lớn, cho dù có thể tạo thành tổn thương thì cũng cực kỳ nhỏ bé.

“Để tôi thử đi.” Hách Vĩ Minh đột nhiên mở miệng, sắc mặt không quá chắc chắn, sau đó hỏi “Cây nào đây?”

Kiều Dũng và Nam Thiệu bàn bạc với nhau, lựa chọn cây bên trái gần vách núi thẳng đứng, với vị trí này, nếu thành công thì lối vào tạo ra cũng sẽ không quá lộ liễu.

“Nếu không được, mấy người cũng đừng có cười tôi đấy nhá.” Hách Vĩ Minh lau lau mồ hôi vốn chẳng tồn tại trên trán, cũng nhắc nhở mọi người trước.

Kiều Dũng phất tay, ý bảo anh ta bớt nói nhảm.

Hách Vĩ Minh đi qua, dừng cách gốc cây kia tầm 1 m, thở sâu, nhắm mắt lại, một lát sau đột nhiên hét lên một tiếng, đồng thời nhanh chóng lùi lại mấy bước. Nhưng trước những ánh mắt kỳ vọng của mọi người, mấy phút đồng hồ trôi qua cái cây kia vẫn đứng nguyên không xê xích gì, ngay cả phiến lá xám trắng trên ngọn cũng không rung lên dù chỉ một chút. Hách Vĩ Minh ngây người, nhìn phản ứng của anh ta hình như vốn cho rằng mình có thể thành công.

“Không thể nào!” Anh ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Ngược lại Nguyễn Phong hình như nghĩ tới điều gì, hỏi những người khác “Ai khỏe thì qua kia dùng búa đập thử đi.”

Một câu nhắc nhở Hách Vĩ Minh, anh ta vội vàng gật đầu “Đúng đúng, đập mạnh chút nhất định sẽ được. Rõ ràng tôi đã đông cứng nó lại rồi, tuyệt đối có thể đập vỡ. Ai có búa? Cái búa nhỏ cũng được, đưa tôi, mẹ nó tôi không tin…” Giống như là muốn chứng minh mình không nói láo, anh ta kích động tìm kiếm công cụ trong đám người, bộ dáng như kiểu tự mình chuẩn bị xông lên lên đập cây.

“Thôi đi, với cái lực yếu như gà của cậu thì đứng yên một bên đi, đừng vướng víu là tốt rồi.” Nguyễn Phong vẫn khoanh hai tay trước ngực, ở bên cạnh trêu chọc.

Hách Vĩ Minh buồn bực mà nhìn Nguyễn Phong một cái, biết nếu đấu võ mồm với đối phương, cuối cùng người nổi điên sẽ là mình, bởi vậy không để ý đến anh ta nữa, nhưng vẫn nghe lời đứng sang một bên, nếu nói về sức mạnh thì quả thật anh không mạnh lắm, có điều miệng vẫn nhịn không được lầm bầm “Miệng thúi hoắc, bảo sao không có bạn!”

Giọng Hách Vĩ Minh không lớn nhưng người bên cạnh hầu như đều nghe được rõ ràng, mọi người không khỏi buồn cười lại hơi lúng túng, chỉ đành coi như không nghe rõ, Nguyễn Phong thì vẫn không thèm để ý. Người này không có việc gì liền thích châm chọc người khác, nhưng dù người khác nói chuyện khó nghe thì anh ta cũng không tức giận, có thể coi là một người kì lạ.

Trong đội có ba người biến dị, Trần Trường Xuân là biến dị sức mạnh, về phần hai người khác thì là tốc độ và thính giác, biến dị tốc độ là Trâu Triết, biến dị thính giác là Bạch Hỉ. Vì để phát huy sở trường bản thân, Trần Trường Xuân dùng một cái búa to. Lần đầu tiên nhìn thấy, Nam Thiệu và Trương Dịch đều nhớ tới cái búa sắt hơn năm cân bọn họ thuận tay lấy về từ lò rèn trong lần hợp tác đầu tiên. Đáng tiếc đồ kiếm được khi đó cơ bản đều để lại thị trấn Vọng Dương, hiện tại ngẫm lại còn cảm thấy đáng tiếc.

Trần Trường Xuân xách cây búa của mình đi qua, cẩn thận nghiên cứu cái cây trông như không có gì thay đổi kia, đối với lời nói của Nguyễn Phong kỳ thật vẫn không tin được, nhưng anh có sức, thử một chút cũng không đến mức lãng phí lương thực. Nhổ nước bọt ra lòng bàn rồi xoa xoa, anh giơ búa lên định đập, nhưng đột nhiên dừng lại đứng sang bên cạnh, lúc này mới hét lớn một tiếng vung thật mạnh về phía thân cây. Anh dùng hết sức, tuy biết nếu đập không vỡ sẽ lực phản lại tay anh, lực càng lớn phản lực tạo thành tổn thương cũng càng mạnh, nhưng trước mắt bọn họ đã không còn đường lui, cho nên dù bị thương cũng phải liều mạng thử một phen.

Tất cả mọi người không khỏi nín thở nhìn chăm chú, cho dù đang cảnh giác bốn phía, đám Bạch Hỉ cũng không khỏi chú ý lại đây, có người cầu nguyện trong lòng, có người không nghĩ gì nhưng mắt đều nhìn về nhát bổ như sấm sét kia của Trần Trường Xuân.

Ầm !!! Bông tuyết tung bay, sương khói mù mịt, cái cây đá độc nhìn qua giống như một cột đá lớn kia lập tức biến thành một cây băng, dưới tác dụng của cú đập mạnh hóa thành vụn băng trong suốt.

Lần này tất cả mọi người đều chấn động, may mắn Trần Trường Xuân còn nhớ không thể để những vụn băng đó chạm vào người, nhanh chóng lùi xa. Cũng không biết là có phải do kết quả vượt xa mong đợi hay không, mọi người ngơ ngác không kịp phản ứng, nhất thời khung cảnh yên tĩnh tới cực điểm. Một lát sau, Hách Vĩ Minh đột nhiên đắc ý cười ha ha, chỉ vào phần gốc băng cao cao còn dư lại hổn hển nói “Thấy chưa! Thấy chưa ! Tôi đã bảo rồi mà!” Hóa ra anh ta đứng cách một khoảng, lợi dụng dị năng đóng băng tất cả phân tử nước trong thân cây, dựa theo nguyên lý thể tích nước đóng băng sẽ tăng lên, tự phá vỡ các mô trong thân, nhưng năng lực của anh ta còn chưa đủ mạnh, nếu không căn bản không cần Trần Trường Xuân ra tay.

Mọi người lúc này mới tỉnh táo lại, trên mặt đều lộ ra mừng rỡ, vui vẻ vì vấn đề khó rốt cuộc được giải quyết, lại nhiệt tình khen ngợi dị năng của Hách Vĩ Minh. Mà hình tượng nhân vật chính vừa trở nên vô cùng lớn lao trong mắt bọn họ lúc này lại đột nhiên ‘áu’ một tiếng, lấy xẻng công binh trên xe, dốc sức đào bới trong đám vụn băng kia.

“Vĩ Minh đã rất cố gắng rồi, đợi lát nữa lại tiếp tục đi. Ra đây nghỉ ngơi một lát để hồi phục dị năng, đống vụn băng này không cần cậu lo đâu.” Thấy anh ta tích cực như thế, Kiều Dũng cũng thấy cảm động, vừa ra hiệu cho những người khác vừa nói.

Nguyễn Phong xùy một tiếng bật cười, chẳng qua nụ cười không có ý tốt, hoàn toàn là trào phúng “Cậu ta đang tìm tinh hạch đấy, sợ bị người khác cướp.” Hóa ra Hách Vĩ Minh và Nguyễn Phong khi tận thế tới mới được nhận vào quân đội, phương diện kỷ luật không nghiêm minh giống quân nhân chính qui, ra ngoài làm nhiệm vụ luôn xảy ra chuyện tinh hạch của zombie do mình đánh chết bị những người khác thuận tay lấy mất, cho nên hình thành thói quen giữ của này của Hách Vĩ Minh.

Kiều Dũng nghẹn lời, một lát sau vỗ vỗ trán mình, liếc mắt với Thạch Bằng Tam một cái, vừa cảm thấy bó tay lại vừa buồn cười, nhưng vẫn kiên trì “Nghe tôi nói này Vĩ Minh, cậu đứng sang một bên đừng cản trở mọi người. Yên tâm, không ai cướp tinh hạch của cậu đâu.”

Hách Vĩ Minh được cam đoan, không thấy ngại ngùng chút nào, cười hì hì lui về.

“Lần trước khi đi kho hàng, sao cậu không dùng dị năng trực tiếp đóng băng con quái vật kia?” Nam Thiệu đi tới hỏi. Khi nhìn thấy cây đá biến thành vụn băng, hắn liền hiểu ra sự đáng sợ của nguyên lý sử dụng dị năng hệ băng này, nhưng so với gốc cây đá độc trước mặt, quái vật hỗn hợp giữa động thực vật biến dị kia nếu dùng loại phương pháp này hẳn là rất dễ giải quyết mới đúng.

Môi Hách Vĩ Minh giật giật, biểu tình tiu nghỉu “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng thứ kia đâu có đứng yên cho tôi đóng băng nó đâu.”

Nam Thiệu nghĩ lại cũng đúng, con mãng xà kia có tốc độ cực nhanh, e là chỉ có dị năng hệ phong và biến dị tốc độ mới có thể chạy thoát, hơn nữa còn là trong trường hợp có chuẩn bị tâm lý. Lại nhớ đến Hách Vĩ Minh đứng trước cây một lúc lâu mới ra tay, có thể hiểu sử dụng dị năng nhất định là bị khoảng cách và thời gian hạn chế, không phải muốn dùng thế nào cũng được. Nghĩ đến đây, hắn thoáng an tâm, đối với loại dị năng này mặc dù còn hơi kiêng kị nhưng đã không quá mức như trước.

Mọi chuyện kế tiếp liền đơn giản, Hách Vĩ Minh chủ lực, những người khác hỗ trợ, không phải tạo ra một con đường lớn thẳng tắp dọc theo vách núi vào thị trấn, mà là dùng ba ngày tạo nên một con đường nhỏ lắt léo, uốn lượn trái phải trước sau trong rừng cây đá, tận dụng hết khả năng phòng ngự của rừng cây đá độc, phát huy nó đến trình độ lớn nhất. Chờ sau khi quen thuộc, con đường sẽ có tác dụng quan trọng trong việc trinh sát và ngăn địch.

Khi gốc cây cuối cùng biến thành vụn băng, các công trình kiến trúc đổ nát bị thực vật chiếm đóng rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người, mà thức ăn bọn họ mang theo cũng sắp cạn kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.