Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 2: Chương 2




Editor: Waveliterature Vietnam

"Chân tướng??" Lam Thiên Vũ nghi hoặc nhìn Dạ lão thái gia.

"Hiện tại chúng ta có nói gì đi nữa, cháu cũng không tin, hãy chờ Kiều Tinh tỉnh dậy, chính cháu trực tiếp hỏi cô ấy." Dạ lão thái gia mỉm cười, "Trong khi chờ cô ấy tỉnh dậy, cháu phải ngoan ngoãn ở lại Dạ gia, làm một người vợ tốt!"

"Tôi….."

"Nếu cháu không nghe lời, chỉ sợ cô ấy sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại." Dạ lão thái gia bỗng nhiên trầm mặc, "Cháu cũng không hi vọng bạn cháu vì cháu mà chết chứ?"

Lam Thiên Vũ thất thần nhìn ông, trước kia, Dạ Diễm cũng đã nhiều lần uy hiếp cô như vậy, đến bây giờ cô mới hiểu rằng, đó là đều do di truyền!!!

Lãnh Nhược Băng nhắm mắt lại, cô sớm đã biết rằng người của Dạ gia xử sự không từ thủ đoạn, bây giờ mới tận mắt chứng kiến.

"Cháu vừa bị sảy thai, cơ thể còn rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng, ở đây có nhiều người, quá ồn ào." Dạ lão thái gia đứng dậy, "Thẩm phu nhân, tôi phải về nhà cũ, thuận đường sẽ tiễn bà một đoạn."

Ông ấy không muốn để cho Lãnh Nhược Băng ở lại chỗ này, để tránh ảnh hưởng Lam Thiên Vũ.

Lãnh Nhược Băng không yên tâm nhìn Lam Thiên Vũ lo lắng,

"Bà đi đi, hãy chăm sóc tốt cho Thẩm Ngưng." Lam Thiên Vũ cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, chắc rằng cô đã tìm cho mình lý do để sống sót, Kiều Tinh bởi vì cô thành ra như vậy, cô ít nhất cũng phải chăm lo cho cô ấy chu đáo.

"Được rồi, ta sẽ quay lại với con." Lãnh Nhược Băng thở dài một hơi, bất đắc dĩ rời đi.

"Hãy chăm sóc cho Dạ Diễm, đây là trách nhiệm của cháu như một người vợ." Dạ lão thái gia trước khi đi nhìn Lam Thiên Vũ dặn dò.

Lam Thiên Vũ yên lặng gật đầu, cô không có chút sức lực để phản kháng nữa.

******

Lam Thiên Vũ lại xem tình hình Kiều Tinh thế nào, bác sĩ nói Kiều Tinh bị chấn thương ở vùng đầu, trong não có nhiều máu tụ, cho nên lâm vào tình trạng hôn mê nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì thời gian bị trì hoãn lâu quá, hiện tại khá rắc rối, bọn họ không dám mạo muội mổ, trước tiên dùng dược liệu một thời gian xem tình hình thế nào rồi mới quyết định phương án điều trị.

Lam Thiên Vũ vừa mừng vừa tủi, mừng chính là tính mạng Kiều Tinh đã không còn nguy hiểm, cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch; nhưng cứ như thế này, không biết lúc nào Kiều Tinh mới tỉnh lại được…

...

Donna hầm thuốc bổ cho Lam Thiên Vũ ăn, sau đó đưa cho cô một cái áo khoác, khuyên cô hãy về phòng nghỉ ngơi.

Lam Thiên Vũ không ngủ được, chỉ muốn ở lại phòng bệnh với Kiều Tinh.

Donna mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: "Thiếu phu nhân, cô còn nhớ trước khi lão thái gia rời đi đã nói gì không? Nói rằng tôi khuyên cô nên qua phòng bệnh bên kia với thiếu gia, bác sĩ nói rất cần thiết khi thiếu gia tỉnh lại."

Lam Thiên Vũ nhếch môi, mỉm cười chua xót, đúng vậy, Dạ lão thái gia đã cảnh cáo cô, yêu cầu cô phải chăm sóc cho Dạ Diễm, còn nói đó là trách nhiệm của người vợ.

Làm sao cô dám cãi lời?

Lam Thiên Vũ đứng dậy đi vào phòng Dạ Diễm, bác sĩ đang lấy nhiệt độ cho Dạ Diễm, thấy Lam Thiên Vũ đến, ngay lập tức kết thúc kiểm tra và đi ra ngoài.

Lam Thiên Vũ đứng bên cạnh giường, lạnh lùng nhìn Dạ Diễm.

Dạ Diễm nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nửa người trên trần truồng, một miếng gạc dày dán trên ngực, sắc mặt tái nhợt, kim tiêm đâm vào mu bàn tay, chất lỏng trong suốt chảy vào cơ thể anh. Đúng vào thời điểm này, anh mới có thể an tĩnh lại, không giống như đêm đó điên cuồng hành hạ cô, cũng sẽ không thái quá cầm tay cô và con dao đâm vào cơ thể mình….

Bước lại gần, Lam Thiên Vũ có phần sợ hãi, sợ hãi khi phải đối mặt với anh ta, nhưng bây giờ cô lại thấy rằng, tâm trạng của mình rất bình tĩnh, hắn đã hại chết đứa bé, cô đâm hắna một dao, thực công bằng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.