Tôi Là Beta Nhưng Tôi Mang Thai Rồi

Chương 15: Nghe Lén




Mục Ái Ái lương thiện, tính tình hiền hòa, mọi người ai cũng biết, có lúc Mục Nhĩ khiến mọi người trong nhà tức giận, bọn họ sẽ vô cùng đau đớn, khong khách khí nói “Sao cháu không di truyền một chút nào của mẹ cháu?”

Mục Nhĩ rất muốn trả lời bọn họ “Cô không có cơ hội ở bên cạnh mẹ mưa dầm thấm lâu!”

Mỗi lần bị dạy dỗ phải giống như mẹ, Mục Nhĩ lựa chọn im lặng không cãi lại, xoay người lau nước mắt.

Nếu như không có ông bà ngoại, nếu như không có người nhà bên ngoại, nếu nhưu không có Nhiễm Tái Tái, Mục Nhĩ sẽ như cái xác không hồn, chứ không vui vẻ như ánh mặt trời như hiện tại.

Dưới lầu, Văn Mễ Hi nằm trên đùi Thi Hoa Nhĩ “Con thấy rất rõ là một người con trai đưa nó về, anh chàng kia đẹp trai muốn chết.”

Thi Hoa Nhĩ vuốt mặt con gái “Còn rất nhiều người đẹp trai, mẹ không lạ gì.”

Văn Mễ Hi ngồi dậu, không ngừng lôi kéo cánh tau mẹ “Mẹ, lần đầu tiên con có cảm giác như vậy, tim như muốn nhảy ra ngoài.”

Thi Hoa Nhĩ nhéo khuôn mặt Văn Mễ Hi “Vậy con nói xem phải làm sao?”

Văn Mễ Hi tới gần tai Thi Hoa Nhĩ nói nhỏ, Thi Hoa Nhĩ khẽ cười, không lên tiếng, xem như đồng ý.

Trên lầu, Mục Nhĩ ngồi trên giường của mình, trên bàn có bày mấy album, bên trong có rất nhiều hình buồn cười mà cô sưu tầm, thứ đó đối với cô mà nói rất là trân quý, bất kể là CD, băng đĩa hay là thẻ, đồ trang sức nhỏ, chiếc nhẫn, đều là những thứ cô rất thích, có một ít là do Mục Ái Ái mua cho cô, có một ít là những người đặc biệt tặng, còn có một chút là tự mình làm……

Thấy những món đồ trước mặt giống như nhớ lại những khoảng thời gian nhận được từng món đồ, đều là những kỷ niệm sâu sắc, nhưng những bảo bối này của cô bị người khác động tới.

Mục Nhĩ là một người có bệnh cưỡng ép, đối với đồ của mình, hay những cuốn sách mà cô cực kỳ yêu thích đều tỉ mỉ sắp xếp theo một vị trí nhất định, nếu không đúng vị trí cô cực kỳ khó chịu.

Cho nên quay về thấy đồ không đúng như sắp xếp ban đầu thì cô liền biết những món đồ đó bị người ta động tới.

Mục Tùng ba cô là chủ gia đình, ông không thiếu tiền! Nhưng Mục Nhĩ nghĩ không ra tại sao ông không chịu bỏ tiền nuôi hai mẹ con nhà kia ở bên ngoài hoặc là chia phòng ngủ cho cô và Văn Mễ Hi, tại sao lại bắt cô ở chung phòng với Văn Mễ Hi?

Vốn dĩ Văn Mễ Hi học khác trường với cô, kể từ sau khi hai mẹ con cô ta vào nhà này, ba cô liền nhờ các mối quan hệ khiến Văn Mễ Hi cũng chuyển vào trường của cô, hơn nữa còn hơn cô một lớp vì cô ta lớn hơn cô một tuổi.

Dưới lầu, người phụ nữ ở trong phòng gọi điện thoại cho Mục Tùng “Chồng à, khi nào thì anh về đến nhà?”

Trên lầu, Tiểu Bất Điểm nằm ở ngoài cửa, đầu đặt trước hai chân, con ngươi đảo theo bóng dáng của Mục Nhĩ. Mục Nhĩ dọn dẹp đồ của mình, có thể mang đi, phải mang đi, cô đều bỏ hết vào trong túi xách, túi xách không đủ chỗ cô liền đến ngăn kéo tìm hành lý, tóm lại, không thể để bất kỳ thứ gì của cô ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.