Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 61: C61: Chương 61




"Nhị lão gia, lão thái thái gọi ngài qua." Thanh Trúc, cô hầu gái bên cạnh lão thái thái quỳ gối, cung kính nói.

Cố Xuyên buông cuốn sách trong tay xuống, nói: "Cô trở về chỗ lão thái thái đi. Ta thay quần áo xong sẽ qua đó."

Lần này cuối cùng không phải vừa đến đã chịu khổ, nguyên thân sinh ra trong gia tộc quyền quý. Ông nội và cha đều là Quốc công, anh trai ruột sau khi tập tước* là Hầu gia nhất đẳng. Mà nguyên thân là con trai thứ dòng chính, vốn định tham gia khoa cử để làm quan. Nhưng từ mười mấy tuổi vẫn luôn thi đến hai mươi mấy tuổi mới miễn cưỡng được cái Đồng sinh. Ngay cả công danh Tú tài cũng chưa từng thi đậu.

(*Tập: Truyền đạt; tước: Danh vị được phong. Tập tước có nghĩa là con cháu các quan lại được phong theo tước của ông cha)

Tuy nhiên, nguyên thân có một người mẹ tốt, cũng chính là mẹ Cố, lão thái thái của Hầu phủ hiện tại. Bà là người thiên vị, giống như mẹ Giả trong Hồng Lâu Mộng, hỗ trợ con trai thứ tranh đấu với con trai cả.

Nhưng điều khác biệt với Hồng Lâu Mộng chính là Hầu gia hiện tại, cũng là anh trai ruột của nguyên thân, đều không phải là đồ vô dụng. Ngược lại rất khôn ngoan, ở trong triều còn giữ chức Binh bộ Thượng thư, có thể nói là người được lòng Hoàng đế.

Vì vậy, dù mẹ Cố có làm ầm ĩ đến đâu, dù có thiên vị đến đâu, bà cũng chỉ có thể ép con trai cả lấy một chức quan nhỏ cho con trai thứ. Bà gần như chỉ có thể làm chi phí ăn mặc trong phủ của con trai thứ giống như con trai cả mà thôi.

Chỉ vậy thôi, không thể lén lút trong đại sảnh, để chi thứ quản lý gia đình là điều không có khả năng. Mẹ Cố cũng không làm được.

Trong ký ức của nguyên thân, hắn cả đời đều sống dưới ánh hào quang của anh trai, người ta là Hầu gia thượng đẳng. Hắn làm quan cả đời, cuối cùng khi về hưu cũng chỉ là Chính ngũ phẩm mà thôi. Dù như vậy, hắn đã thăng chức hai lần, trong đó ít nhiều cũng nhờ vào mặt mũi của anh trai. Nếu không hắn có lẽ sẽ lãng phí cả đời mình ở chức quan Chính lục phẩm.


Đương nhiên, cho dù có tăng lên hai cấp, hắn cũng lãng phí cả đời.

Tuy nhiên, có một điều mà anh trai không thể so với hắn. Đó chính là anh trai chỉ có năm đứa con gái, một đứa con trai cũng không có. Cho nên không thể không nhận một đứa con trai của hắn qua làm con nuôi.

Mà đứa con trai bị đưa qua làm con nuôi là nam chính của thế giới này.

Nam chính tự nhiên khác với người thường, ở trong triều gần như ba năm thăng chức một lần. Cuối cùng đạt đến chức quan nhất phẩm. Lúc chuẩn bị tập tước, vốn dĩ dựa theo quy định hẳn là giáng một cấp xuống Bá tước, nhưng Hoàng đế nhớ đến công lao của cậu, đặc biệt cho phép không giáng đẳng. Không chỉ vậy, sau đó nam chính bởi vì công lao được thăng tước, Hầu phủ lại biến thành Quốc công phủ.

Nhưng tất cả vinh quang này đều không liên quan gì đến nguyên thân. Bởi vì mặc kệ ở trong mắt người ngoài hay trên gia phả thì đó chỉ là cháu trai của hắn mà thôi. Tất cả vinh quang và vẻ vang đều thuộc về anh trai hắn.

Nguyên thân cả đời bất hạnh. Thậm chí đến chết cũng hối hận không nên cho đứa con trai này. Vì vậy, nguyện vọng của nguyên thân chính là không cho đứa con trai tương lai sẽ làm Quốc công, không chỉ vậy, mấy đứa con trai của hắn cũng không thể cho anh trai làm con nuôi.

Nam chính bị đưa ra ngoài làm con nuôi khi mới bốn tuổi. Khi Cố Xuyên đến, nam chính Cố Tuyển vừa mới ba tuổi. Điều đó có nghĩa là hắn còn một năm cần thiết có năng lực không bị anh trai ép buộc.

Diện tích Hầu phủ rất lớn, nhưng nguyên thân và mẹ lại ở rất gần nhau. Hai viện cạnh nhau, đi bộ chỉ mất ba đến bốn phút.


Mẹ Cố năm nay đã sáu mươi tuổi, gần nửa tóc đã thành sợi bạc. Bà mặc váy áo màu đỏ tía, trên đầu cài trâm ngọc huyết, đôi tai đeo hạt ngọc phỉ thúy, trên cổ tay là vòng ngọc huyết phương. Trên quần áo treo ngọc bội ngọc bích bụi hoa, trong tay cầm một chiếc quạt mỏng hình hoa cúc mùa thu.

Thật sự là một lão thái thái vô cùng giàu có.

So ra, nguyên thân ngược lại không thích đeo nhiều đồ quý giá trên người, cũng chỉ cài một chiếc trâm trên tóc, bên hông đeo một miếng ngọc bội. Chỉ vậy thôi, không lòe loẹt đến mức không giống con trai thứ của nhà Quốc công.

Nếu như có thể bỏ qua chòm râu dê trên miệng thì càng hoàn mỹ.

"Hoàng thượng thưởng cho nhà chúng ta hai mâm quả vải. Con lại đây ăn thử với mẹ nè." Mẹ Cố cười tủm tỉm vẫy tay nói, trên mặt tràn đầy hiền từ.

Loại quả vải này ở kinh thành tương đối hiếm. Ngay cả chủ tử trong cung cũng không phải mỗi người đều có phần. Hầu phủ có thể được cho hai mâm đã xem như không tệ.

Một mâm trong đó nhất định phải cho dòng chính, người ta mới là chủ nhân của Hầu phủ này. Một mâm còn lại kính dâng cho lão thái thái. Đây cũng là chuyện đương nhiên.

Tuy nhiên, có thứ gì tốt mẹ Cố tất nhiên nghĩ đến con trai thứ. Đây là cục cưng mà khi bà ba mươi tuổi mới có được, nhỏ hơn con trai cả tận mười hai tuổi.


Vậy nên, dù bà ăn ít hay là không ăn thì cũng phải để dành cho con trai thứ.

"Mẹ, thứ này vốn dĩ cũng chỉ có một mâm. Hơn nữa đây là anh trai kính dâng cho mẹ, mẹ giữ lại ăn đi. Con trai cũng không phải trẻ con, sẽ không thèm cái này." Những lời Cố Xuyên nói đều là chân thành.

Đương nhiên, nguyên thân nói chuyện cũng dùng giọng điệu như vậy. Quả nhiên là ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng sau lưng lại ghen ghét đố kỵ với anh trai mình.

Chẳng qua nhát gan nên không dám biểu hiện ra mà thôi.

"Vẫn là con biết thương mẹ. Một mâm nhiều như vậy mẹ cũng không ăn hết. Con ăn giúp mẹ đi. Đây là đồ vua ban, ăn không hết để hư, như vậy là bất kính với Thánh thượng." Mẹ Cố khuyên nhủ. Dù sao một mình bà ăn không hết thì mấy thứ này cũng chỉ có thể cho một mình con trai út ăn. Về phần cháu trai thì quên đi.

Số mệnh của con trai cả là không có con trai, nên hiện tại đã bốn mươi hai tuổi vẫn không có một đứa con trai. Con trai út thì ngược lại với con trai cả, phúc phần con cái của thằng nhóc này quá dày, mới ba mươi tuổi đã có sáu trai bốn gái. Nếu gọi hết sáu cháu trai đến, mấy thứ này căn bản không đủ chia.

Lão thái thái đã nói đến đây, Cố Xuyên cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, đuổi nha hoàn đứng bên cạnh đi, tự mình bóc vỏ quả vải cho lão thái thái.

"Mẹ, con trai cũng đã ba mươi tuổi, hơn nữa còn có mười đứa con. Ngô di nương cũng sắp sinh. Cả gia đình lớn như vậy ở trong Hầu phủ không thích hợp. Con trai muốn tìm thời gian dọn ra ngoài. Sau này thỉnh thoảng đến thăm người. Người ta đều nói xa thơm gần thối, sau này con trai ở xa cũng làm cho hai mẹ con càng thân thiết hơn." Cố Xuyên dịu dàng thương lượng.

Mặc dù nói cha mẹ còn sống không được tách ra ở riêng, nhưng cha đã qua đời. Hiện giờ nơi này đã không phải là Quốc công phủ nữa mà là Hầu phủ. Các anh em con vợ lẽ khác đều đã dọn ra, chỉ còn hắn vẫn ở lại trong Hầu phủ của anh trai. Hắn không phải là một thành viên chân chính trong phủ này nên ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ.

Mẹ Cố đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, không phải là bà không nỡ xa con trai út sao? Hơn nữa, sống ở Hầu phủ khác với sống ở bên ngoài. Trên đời ai cũng là cao thủ đội trên đạp dưới, sống trong Hầu phủ còn có thể làm cho người để mắt đến, còn hơn dọn ra ngoài bị người bắt nạt.


Mẹ Cố bảo tất cả nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Số mệnh của anh cả con không có con trai. Mặc dù hiện tại nó vẫn chưa chấp nhận số mệnh, nhưng cũng đã bốn mươi hai tuổi rồi. Nếu không chấp nhận số mệnh thì có thể làm gì? Để nó phấn đấu lại có thể phấn đấu được mấy năm? Cuối cùng cũng phải nhận một đứa con của con làm con nuôi. Đến lúc đó con trai ruột kế thừa Hầu phủ, con ở lại đây thì có gì không nên?"

Không nên nghĩ quá nhiều, người thật sự xem anh cả là người ăn chay? Trong ký ức của nguyên thân, sau khi nhận con nuôi xong, nguyên thân đầu tiên là dọn ra Hầu phủ. Sau đó chưa đến một năm đã bị Lại bộ sắp xếp ra ngoài nhậm chức. Mặc dù làm Huyện quan ở một huyện thành giàu có và đông đúc ở Giang Nam, nhưng nó lại cách xa kinh thành. Hơn nữa nhiệm kỳ này kéo dài mười hai năm. Sau khi trở về thì con trai đưa cho anh trai làm con nuôi đã kết hôn và sinh con.

"Điều này cũng không nhất định, có người sáu mươi tuổi mới làm cha. Anh cả chỉ mới bốn mươi hai tuổi, hơn nữa thân hình còn khỏe mạnh hơn con. Chuyện tương lai vẫn không thể nói chắc được, tốt hơn hết là nên lập kế hoạch trước." Cố Xuyên không thể nói rằng hắn không muốn anh trai nhận con mình làm con nuôi.

Bằng không, hắn nhất định sẽ chọc cho mẹ Cố tức giận, nên hiện tại chỉ có thể tránh xa trước. Nếu không được, hắn sẽ bỏ tiền chuẩn bị mang mấy đứa nhỏ đi nơi khác nhậm chức. Hắn cũng không tin anh trai còn có thể bắt tất cả bọn họ trở về.

"Con ở trong phủ là gặp phải chuyện gì không hài lòng. Có phải Tôn thị đã làm sai điều gì không? Con nói với mẹ, mẹ sẽ phân xử cho con." Thái độ của con trai út khác thường, đột nhiên đòi ra ngoài sống. Mẹ Cố khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nó oan ức nên đến mách lẻo.

Cố Xuyên lắc đầu: "Chị dâu xử lý mọi việc rất công bằng, mọi việc trong phủ đều được xử lý ổn thỏa. Con trai không chịu bất kỳ oan ức nào. Chỉ là cảm thấy mình không còn nhỏ, con cái lại nhiều như vậy, vẫn luôn ở trong phủ anh cả không khỏi sẽ làm cho người khác mượn cớ. Cho nên con muốn dọn ra ngoài sống."

Thì ra là thật lòng muốn dọn ra ngoài. Mặc dù mẹ Cố không nỡ và cũng cảm thấy điều đó không cần thiết. Nhưng nếu con trai thứ muốn dọn thì đọn đi, tìm một tòa nhà gần Hầu phủ, thỉnh thoảng có thể đến thăm bà mẹ này. Tương lai sau khi nhận con nuôi, nếu muốn dọn về thì dọn về là được.

"Con phố phía sau có một tòa nhà ba tầng, là ông nội con để lại năm đó. Nhưng năm đó cha con chia tài sản đã giao nó cho anh con. Lát nữa mẹ gọi anh con đến, bảo nó mang theo bằng khoán nhà. Con cứ dọn đến đó ở, ở xa mẹ không yên tâm." Khi mẹ Cố nói những lời này, mắt bà đã rưng rưng.

Cố Xuyên ở trong lòng cúi đầu thật sâu thay anh trai. Chuyện này đã giải quyết xong, nhưng cuối cùng mẹ hắn đồng ý, hắn cũng không muốn có thêm rắc rối gì nữa. Về phần tòa nhà kia cứ giao cho anh trai là được. Dù sao hắn không phải không có tài sản đứng tên hắn. Lúc trước chia tài sản, ngoài hai phần tài sản của Hầu phủ, hắn còn được bốn phần vốn riêng của cha hắn.

Cho nên, hắn không thiếu một tòa nhà như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.