Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 60: C60: Chương 60




Quả thực, sau khi nghe tin cả nhà Vương Lệ Lệ muốn dọn đến thành phố, Chu Bình quả thực là ghen tỵ đến phát điên. Mặc dù điều kiện gia đình nhà họ Phạm rất tốt, nhưng có một thứ gã không thể so sánh được với tên chơi bời lêu lỏng Cố Xuyên. Đó chính là quen biết rất nhiều người. Bởi vì quen biết nhiều người như vậy, lúc trước Cố Xuyên mới có thể đến chợ nông sản giết heo. Bây giờ cũng mới có thể đến thành phố làm việc. Hắn thật là may mắn.

"Cô cố ý đến đây để cười nhạo tôi phải không?" Chu Bình cười khẩy nói, nóng lòng muốn đến đây diễu võ dương oai*. Cũng đúng thôi, trong trường hợp này, nếu là ả thì ả cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

(*Diễu võ dương oai: Là phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe dọa đối phương)

Vương Lệ Lệ cũng rất thẳng thắn nói: "Chẳng lẽ tôi không nên đến đây cười nhạo cô sao? Nói thật nha, tôi còn tưởng rằng cô sẽ luôn kiên trì không lấy chồng và muốn trở về thành phố. Dù sao hai năm trước, chính cô đã nói gả cho người ở đây thì cả đời đều là người quê mùa. Thế nào, sao bây giờ lại vội vàng muốn làm người quê mùa?"

Chu Bình cũng không phải bởi vì bị tính kế nên mới lấy chồng, mà là bản thân tự nguyện.

"Tôi là vội vàng muốn làm người quê mùa, nhưng mặc kệ tôi làm cái gì đều là bản thân tôi tự nguyện. Không giống cô, không cam tâm tình nguyện gả qua, trước ngày về nhà chồng còn khóc sưng hết mắt. Đương nhiên, mặc kệ ra sao thì bây giờ cô sống rất tốt, có phải nên cảm ơn tôi hay không?" Chu Bình cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là theo bản năng không muốn chịu thua, càng không muốn bị người ghen tỵ từ nhỏ đến lớn cười nhạo.

Lúc này Vương Lệ Lệ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đương nhiên sự nhẹ nhõm này không có nghĩa là cô đã tha thứ cho Chu Bình, mà là cô có thể buông bỏ việc xảy ra lúc trước, không còn canh cánh trong lòng nữa.

Có lẽ Chu Bình nói đúng, ở một mức độ nào đó cô thật sự nên cảm ơn Chu Bình. Dù sao nếu không có việc xảy ra năm đó, cô có lẽ cũng giống như Chu Bình bây giờ, dưới tình huống không có hy vọng trở về thành phố mà chán nản tìm ai đó để kết hôn.

Nhưng nói những lời này với Chu Bình cũng không có ý nghĩa gì. Hai năm trước bọn họ đã trở mặt thành thù, hiện tại dù cô nghĩ thoáng nhưng đều chán ghét lẫn nhau.

* * *

Gia đình Cố Xuyên được ba Cố, anh cả và anh hai đưa đến huyện. Dù sao có một đứa bé như Cố Ái Quốc cùng rất nhiều đồ đạc linh tinh. Vợ chồng bọn họ căn bản không thể tự mình mang đi được.

Cố Xuyên cũng là lần đầu tiên đến căn nhà trong thành phố, nó nhỏ hơn hắn tưởng tượng. Thậm chí sau khi cất đồ đạc xong cũng không có chỗ xoay người.


Hơn nữa đây là khu phức hợp có nhiều gia đình cùng chung sống. Bên trong có rất nhiều người giống bọn họ, một gia đình ba người sống trong một căn nhà rộng năm mươi mét vuông. Từ sáng đến tối lúc nào cũng ồn ào, trông không giống nhà dân mà giống phố xá hơn.

Tất nhiên, Cố Ái Quốc cũng góp một phần tạo nên tiếng ồn. Tiếng khóc của cậu bé căn bản không có quy luật gì, bất cứ lúc nào trong ngày cũng có thể nghe thấy tiếng cậu bé khóc.

Tuy nhiên, người duy nhất mà thằng nhóc này làm ồn chỉ có Vương Lệ Lệ. Tính chất công việc của Cố Xuyên không ở nhà được mấy ngày. Mỗi chuyến đi cần năm sáu ngày, mỗi tháng cơ bản đều phải đi bốn chuyến.

Vấn đề là công việc này trong mắt người bình thường vẫn tương đối được ưa thích, tiền lương tài xế vốn dĩ đã cao. Chưa kể làm việc trong một đơn vị như xưởng sản xuất thịt như vậy, phúc lợi mỗi tháng cũng không cần cầm phiếu thịt đi mua thịt.

Cố Xuyên ở trong khu phức hợp này suốt hai năm. Mãi cho đến năm 1974 mới chuyển từ khu phức hợp đến chung cư hình ống, căn nhà nhỏ ban đầu rộng năm mươi mét vuông cũng biến thành chín mươi mét vuông. Nhưng vẫn là nhà thuê như cũ, đừng nói hiện tại đơn vị không có phúc lợi cấp nhà. Cho dù có thì dựa theo thời gian làm việc của hắn cũng không đến lượt hắn.

Trong hai năm qua, hắn và Chung Hành ngoài con mồi trong mấy ngọn núi sau thôn Đào Khê còn mua bán rất nhiều lương thực.

Thời buổi này không có thứ gì quý giá hơn lương thực, đặc biệt là đối với một số người bị đàn áp. Bọn họ có thể không có phiếu và tiền, nhưng không phải tất cả những thứ tổ tiên để lại đều bị chính phủ bắt nộp lên. Trước đói khát, lấy ra đổi thành lương thực cũng là điều dễ hiểu.

Cố Xuyên biết hai năm nữa kiếp nạn này sẽ kết thúc, nhưng tình trạng bất ổn vẫn chưa kết thúc. Thời loạn áp dụng quy tắc nặng nề, bệnh lâu ngày dùng thuốc mạnh. Cho dù sau khi bình ổn cũng không có nghĩa là không có nguy hiểm, động thái chính trị càng lớn thì thủ đoạn càng phải cứng rắn và tàn nhẫn hơn. Nếu như muốn nó được thực hiện suôn sẻ.

Nhìn thấy việc làm ăn ngày càng lớn, Chung Hành thậm chí còn nảy ra ý tưởng mở rộng ra ngoài tỉnh. Sau khi Cố Xuyên mấy lần thuyết phục gã, đối phương vẫn không hề động lòng.

Cả hai đều biết rất rõ trong lòng hai người đã đến lúc phải tách ra.

Tất nhiên, hiện tại khác với hai năm trước. Hai năm trước việc làm ăn của Chung Hành không lớn lắm, vốn liếng cũng không tích lũy được như bây giờ. Thậm chí ngay cả công nhân làm việc cho gã cũng không nhiều người như vậy.


Cho nên nếu Cố Xuyên muốn phủi tay không làm thì cũng không ảnh hưởng lớn đến Chung Hành.

Đương nhiên cũng như thế, hai năm trước công việc của Cố Xuyên là người ta tìm, hộ khẩu là người ta giúp dời. Trong tay chỉ có hơn một nghìn đồng, có thể sống trong thành phố hoàn toàn dựa vào Chung Hành.

Nhưng hiện tại công việc đã ổn định, trong tay có mấy chục nghìn tệ, chưa kể đến vàng thỏi, đồ cổ, ngọc bích. Cho dù có quay về thôn trồng trọt thì mấy năm sau cũng sẽ dễ dàng khởi nghiệp.

Đến lúc này, hai người đã không còn cần nhau nữa. Một người có tham vọng muốn làm ăn lớn hơn, còn người kia muốn dừng lại khi mọi chuyện đã ổn, tách ra cũng là chuyện đương nhiên.

"Em vẫn là câu nói đó, trong tỉnh và ngoài tỉnh khác nhau. Ở trong tỉnh anh có thể cái gì cũng biết, tỉnh chúng ta là nơi tương đối lạc hậu về mọi mặt. Cho nên hai năm qua chúng ta có làm gì cũng không có ai đến gây phiền phức. Nhưng nếu anh thật sự làm lớn việc kinh doanh đến ngoài tỉnh thì nơi đó không có nhiều người thức thời như vậy."

Cố Xuyên nói đến đây, những gì nên nói hắn đều đã nói, nên khuyên nhủ cũng đã khuyên nhủ. Nếu Chung Hành vẫn muốn làm như vậy thì hắn cũng không thể làm gì được.

"Anh biết chú cẩn thận. Nhưng to gan thì no chết, nhát gan thì đói chết. Chúng ta không làm thì cũng sẽ có người khác làm. Đến lúc đó không có cơ hội để hối hận."

Sở dĩ gã dám tiếp tục mở rộng việc kinh doanh một phần là vì lợi nhuận, một phần là vì sự tự tin. Trước tiên không nói đến những mối quan hệ mà ba để lại cho hắn trước đây, chỉ tính những người mà gã đã dùng lương thực tiếp tế mấy năm nay đều không phải người đơn giản.

Đương nhiên, xuất thân và học vấn quyết định tầm nhìn của mỗi người. Trong mắt Chung Hành, Cố Xuyên gần như cẩn thận thái quá. Cho đến bây giờ chưa từng bị ai điều tra, cũng chưa từng tiếp xúc với những cấp dưới của gã. Thậm chí sau khi trở nên giàu có vẫn có thể kiên trì sống ở khu phức hợp trong hai năm.

Gã cũng không biết tiền Cố Xuyên kiếm được đã đi đâu. Nhưng gã chắc chắn ngay cả vợ của Cố Xuyên chỉ sợ cũng không biết chồng mình có nhiều tiền như vậy, càng không biết hắn lén lút làm buôn bán.


Nhát gan giống con chuột, cũng chỉ có thể thỏa mãn đến đây.

* * *

Khi hai người gặp lại đã là tháng 2 năm 1978, trước cổng Đại học Bắc Kinh, đều là đưa người nhà vào đại học. Khác nhau chính là một người đưa con gái, còn một người đưa vợ đi học.

Chung Hành lái chiếc xe hơi cỡ nhỏ đến, mặc áo khoác măng tô màu đen, chân mang đôi giày da sáng bóng. Trong khi con gái của gã là Chung Đình cũng mặc áo măng tô phối với đôi giày da.

Trong một một đám người mặc áo bông và mang giày bông thì hai người rất nổi bật.

Khi gặp nhau, Cố Xuyên khẽ gật đầu, gần như không xem là đang chào hỏi. Hắn lập tức dẫn vợ vào cổng trường.

Dù sao bọn họ đã làm việc cùng nhau hơn hai năm, Chung Hành sao có thể không biết suy nghĩ của Cố Xuyên. Người đàn ông này thật sự cẩn thận đến tận xương tủy.

Một khi đã như vậy, gã cũng sẽ không vội vàng đến chào hỏi, vội vàng làm phiền người khác.

Năm 1982, Vương Lệ Lệ tốt nghiệp khoa tiếng Trung của Đại học Bắc Kinh và ở lại trường làm giáo viên. Cố Xuyên cũng nghỉ việc ở xưởng sản xuất thịt, cùng vợ con định cư ở Bắc Kinh. Đồng thời mở một quán ăn tư nhân.

Năm 1983, mở ra một cuộc điều tra lớn nhất mấy năm gần đây. Chung Hành bị kết án tử hình, những người đi theo gã bị điều tra ra, hoặc bị bắn, hoặc bị tống vào tù.

Cuộc điều tra lần này nghiêm trọng đến mức làm cho mọi người không ngừng thổn thức hơn mười năm. Nhưng Cố Xuyên cũng dựa vào sự cẩn thận của mình mà tránh được kiếp nạn này.

Đương nhiên, việc này cũng phải cảm ơn Chung Hành đã không khai ra hắn.

Hệ thống trong người hắn đã mấy chục năm không có phản ứng, Cố Xuyên khởi nghiệp từ ngành ẩm thực. Khi thị trường chứng khoán ở Hoa Hạ lần đầu tiên mở cửa thì giá trị tài sản của hắn đã tăng lên mấy lần. Nhưng sau đó hắn không đụng vào cái này nữa, mà tiếp tục đầu tư vào ngành ẩm thực.


Từ các quán ăn tư nhân hạng một trải rộng toàn quốc, đến các nhà máy sản xuất đồ điện, đến sự ra đời của điện thoại bàn, đến sự xuất hiện của điện thoại di động, đến sự xuất hiện của điện thoại thông minh.

Hơn bốn mươi năm, Cố Xuyên từ người giàu nhất cả nước đến hạng ba trong bảng xếp hạng Forbes*, ước mơ 'làm giàu' của nguyên thân chắc hẳn đã hoàn thành.

(*Danh sách tỷ phú thế giới: Là một bảng xếp hạng hàng năm đối với giá trị tài sản ròng của các tỷ phú giàu có nhất thế giới, được biên soạn và xuất bản vào tháng 3 hàng năm bởi tạp chí kinh doanh Forbes của Mỹ)

Cố Ái Quốc giống như ba cậu, cũng là nhân tài trong giới kinh doanh. Cậu tự mở công ty riêng làm hậu cần. Khi năm mươi tuổi, dưới tình huống vẫn chưa kế thừa tài sản của ba cậu đã đứng thứ tám trong danh sách những người giàu nhất cả nước.

Nhưng trước mặt người ba giàu nhất của cậu, hào quang của Cố Ái Quốc cũng không chói mắt như vậy.

Khi có người giới thiệu cậu với người khác thì nói cậu là con trai của Cố Xuyên. Nhưng khi giới thiệu ba cậu, không ai sẽ cố ý gọi ba cậu là ba của Cố Ái Quốc.

So với người chồng và con trai giàu có của mình, Vương Lệ Lệ làm giáo viên cả đời, thậm chí càng không thu hút. Nhưng câu chuyện của cô vẫn luôn bị người bàn tán say sưa trên mạng.

Khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, gả cho Cố Xuyên lúc đó vẫn còn là nông dân, quen biết và yêu nhau trong hoạn nạn. Sau khi trở nên giàu có, cũng không có ong bướm đến làm phiền. Con trai Cố Ái Quốc thừa hưởng tài năng kinh doanh của ba mình, dựa vào bản thân cũng đứng đầu danh sách người giàu có ở Hoa Hạ.

Vương Lệ Lệ vì thế được gọi là 'người phụ nữ đã giải cứu thiên hà ở kiếp trước'.

Về phần Chu Bình, người hàng xóm của cô khi còn nhỏ đã từng hãm hại cô. Năm đó khôi phục thi đại học, thi đậu trường Sư phạm ở tỉnh. Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, ả đã lén đi học đại học, hoàn toàn không để ý đến chồng và đứa con gái mà ả đã sinh ra.

Chẳng qua, thằng tư Phạm cũng không phải là người hiền lành, ôm con gái đến trường đại học gây ồn ào một trận. Gã đến gặp hiệu trưởng, thậm chí còn dọa kiện lên chính quyền.

Cuối cùng Chu Bình bị bắt trở về, cả đời cũng chỉ có thể ở trong thôn nhỏ mà ả coi thường.

- -- --- Hết thế giới 4 --- ---​



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.