Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 54: C54: Chương 54




Ban đầu sau khi Cố Xuyên ra ở riêng đã ở ngôi nhà này. Vốn dĩ mua lại của người khác không dùng đến, là một ngôi nhà bằng đá được xây hơn mười năm. Chưa kể ngôi nhà đã cũ, điểm mấu chốt là những ngày mưa dầm còn rất dễ bị dột, cách mấy tháng phải sửa chữa một lần.

Đương nhiên, khó chịu nhất chính là nhà cầu, nó được dựng bằng hai tảng đá. Điểm mấu chốt là nó không ổn định. Mặc dù không đến mức ngã xuống hay giẫm xuống đất, nhưng vẫn lảo đảo lắc lư. Tóm lại làm cho người cảm thấy khó chịu.

Nhà xây ở nông thôn thực ra có thể được chia làm ba bảy loại. Loại bình thường là nhà bằng đá nguyên chất, tốt hơn là loại nhà lợp ngói. Đương nhiên nhà ngói cũng có sự khác biệt, loại được xây bằng đá và loại được xây bằng gạch. Vì vậy ở nông thôn, những ngôi nhà tốt nhất là được xây bằng gạch lợp ngói.

Nếu có thể, Cố Xuyên tất nhiên hy vọng có thể xây dựng một ngôi nhà tốt nhất, đặc biệt khi trong tay hắn có nhiều tiền. Nhưng dù sao đây cũng là thời kỳ đặc biệt. Mặc dù thôn Đào Khê xa xôi, những năm gần đây cũng không gây ra chuyện ồn ào gì lớn. Nhưng không có nơi nào là miễn nhiễm với môi trường chung. Nghiêm khắc mà nói, thôn Đào Khê thậm chí không có một địa chủ, nhưng đến lúc phê đấu* còn phải kéo người ra ngoài. Nếu không có địa chủ thì là những hộ giàu có, rõ ràng lúc đó trong nhà không có hai mươi mẫu đất. Nhưng nên phê vẫn phải phê, nên đấu vẫn phải đấu, cũng không có chỗ để nói rõ lý lẽ.

(*Đại hội phê đấu: Là những màn phê phán và đấu tố theo kiểu bạo lực ở Trung Quốc thời đại Mao Trạch Đông nhằm đưa những đối tượng bị gắn cái mác "kẻ thù giai cấp" để người thân của mình làm nhục, tố cáo, đánh đập và tra tấn công khai. Thường được tiến hành tại nơi làm việc, lớp học và khán phòng, "học sinh đọ sức với giáo viên, bạn bè và vợ/chồng bị áp lực phải phản bội lẫn nhau, trẻ em bị lôi kéo để vạch mặt cha mẹ chúng". Dàn cảnh, đóng kịch và những kẻ kích động do chính đám hồng vệ binh sắp đặt trước hòng khuyến khích sự ủng hộ của đám đông. Mục đích là truyền bá tinh thần vận động kịch liệt trong đám đông dân chúng nhằm thúc đẩy cải cách tư tưởng Mao Trạch Đông. Những cuộc mít tinh này diễn ra phổ biến nhất trong các phong trào quần chúng nhân dân ngay trước và sau khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa)

Vì vậy trong thời kỳ đặc biệt, tốt hơn hết nên cẩn thận một chút.

Dù có nhiều như thế nào, Cố Xuyên cũng chỉ có thể dùng đá xây bốn gian nhà ngói. Một gian là nhà chính, nhà đông và nhà tây dùng làm phòng ngủ, còn một gian là nhà bếp. Về phần nhà kho, ở đây đều gọi là nhà nam, tùy tiện lợp một căn nhà tranh nhỏ là được, không cần quá đặt nặng.

Đương nhiên, cũng không phải không có một chút đặt nặng. Bất kể Cố Xuyên hay Vương Lệ Lệ đều yêu cầu tương đối cao với nhà vệ sinh. Đầu tiên cần phải xây lên che chắn, tiếp theo phải vững chức. Cuối cùng phải gọn gàng sạch sẽ nhất có thể. Vì thế, Cố Xuyên đã đặc biệt đi mua mấy miếng đá xanh và đặc biệt lát chúng trong nhà vệ sinh. Đối với bên ngoài thì nói sợ ngày mưa vợ đi vệ sinh té ngã nên mới muốn lát gạch xanh trong nhà vệ sinh.


Mặc kệ người ngoài có tin hay không, dù sao người nhà họ Cố đều tin. Thằng út trước đây là một người không đàng hoàng, chỉ vì vợ có thai không những đến huyện tìm việc làm, mấu chốt là biết tiến tới. Mỗi đêm đều đạp xe đi làm, hơn nữa đã gần nửa năm mà vẫn chưa xin nghỉ một lần. Điều này có thể thấy được một đứa trẻ vẫn chưa chào đời đối với thằng út có bao nhiêu ảnh hưởng.

Vốn dĩ một miếng đất nền trong thôn chia cho Cố Xuyên vẫn luôn không sử dụng. Cho nên ngôi nhà ban đầu cũng không cần phải tháo dỡ, chỉ cần xây nhà trực tiếp trên miếng đất kia là được.

Lúc này bụng của Vương Lệ Lệ đã lộ ra, có thể là thời gian mang thai được ăn uống bồi bổ. Trên mặt cô không những không nổi mụn, sắc mặt ngược lại càng tốt, gương mặt hồng hào. Sắc mặt giống như lúc cô mới xuống nông thôn ba năm trước.

Về phần Cố Xuyên, ngược lại vừa đen vừa ốm, nhưng thịt trên người lại săn chắc. Trước đây xử lý xong một con heo cần ba tiếng, bây giờ chỉ mất hơn hai tiếng.

* * *

"Tôi đoán vợ thằng út đang mang là con gái. Người xưa hay nói, mẹ xấu sinh con trai, mẹ đẹp sinh con gái. Con bé có thai còn đẹp hơn cả khi không có thai, chắc chắn là đứa cháu gái." Mẹ Cố đang nói chuyện với ba Cố. Mặc dù nở hoa trước, kết quả sau. Đương nhiên bà cũng hy vọng vợ của con trai có thể một bước đúng chỗ. Trước tiên sinh một đứa con trai, tương lai không cần lo.

"Bà quan tâm nhiều như vậy làm gì? Vợ chồng nó cũng không phải không thể sinh. Cho dù cái thai này là con gái thì cái thai tiếp theo sinh con trai. Con trai bà khó khăn lắm mới chịu sống yên ổn. Bà đừng đi qua kiếm chuyện." Ba Cố trợn to mắt. Trước đây ông sợ con trai út độc thân cả đời, bây giờ nó đã cưới vợ, con cái cũng có. Điểm mấu chốt là biết tiến tới, ông còn có gì mà không thỏa mãn chứ.

"Tôi chỉ nói trước mặt ông, cũng không nói với người khác. Ông trợn mắt làm gì?" Làm cho bà giống như mẹ chồng độc ác: "Nhưng đi làm ở trong huyện thực sự kiếm được tiền nhanh nha. Chỉ mới mấy tháng đã có thể xây được một ngôi nhà rồi."


Nếu đổi lại là người khác thì có thể trước đây họ đã có tiền tiết kiệm. Nhưng đó là thằng út nhà bọn họ, là người có tiền vĩnh viễn không đủ tiêu, có tiền tiết kiệm hay không bọn họ làm ba mẹ còn có thể không biết sao?

"Nếu thằng cả và thằng hai cũng có cơ hội như vậy thì tốt quá. Gia đình chúng ta ở thôn Đào Khê sẽ khá hơn." Mẹ Cố cảm thán nói. Trước đây bà luôn hy vọng thằng cả và thằng hai có thể giúp đỡ thằng út. Bây giờ mặc dù chuyện đó không xảy ra ngược lại, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chỉ cần thằng út làm việc chăm chỉ và có cuộc sống ổn định thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp, nhất định giỏi hơn hai người anh của nó.

"Bà bớt lo lắng đi. Hiện tại không phải rất tốt sao? Ít nhất không cần lo lắng con trai út của bà không có cơm ăn." Ba Cố nhìn thấy rõ ràng. Hiện tại ông hy vọng con trai có thể tiếp tục như vậy, đừng lại giống như trước đây.

* * *

Mặc kệ như thế nào, trong mắt mọi người, Cố Xuyên quả thực đã khác với trước đây. Ngay cả nhân duyên của Vương Lệ Lệ ở trong thôn cũng tốt lên. Chẳng qua, cuộc sống hiện tại của Vương Lệ Lệ lại làm cho một người ghen tị.

Chu Bình và Vương Lệ Lệ là hàng xóm tầng trên và tầng dưới, hai gia đình sống trong cùng một tòa nhà ống. Ba mẹ đều là công nhân trong cùng một nhà máy. Thậm chí hai người chỉ chênh lệch một tuổi. Chu Bình lớn hơn Vương Lệ Lệ một tuổi. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tiểu học vẫn luôn là bạn học cùng lớp. Chẳng qua sau này Chu Bình làm chị cả, phải ở nhà trông em gái nên không học cấp hai. Còn Vương Lệ Lệ vẫn luôn học đến cấp ba.

Sau này, hai người cùng xuống nông thôn, còn được phân về cùng một nơi, duyên phận như vậy thật hiếm có. Theo lý mà nói thì nên nâng đỡ và chăm sóc lẫn nhau mới đúng. Vốn dĩ ngay từ đầu là như vậy. Nhưng sau một năm, Chu Bình thiết kế nhốt Vương Lệ Lệ và tên chơi bời lêu lỏng trong thôn một đêm trong nhà thanh niên trí thức cũ, hơn nữa ngày hôm sau còn bị mấy chục người nhìn thấy.


Mấy chục người này bao gồm người trong thôn và thanh niên trí thức xuống nông thôn. Hiện tại vốn dĩ không có gì giải trí, chuyện mẹ chồng nàng dâu cãi nhau đều có thể mang ra bàn tán sôi nổi. Huống chi chuyện nam nữ chưa lập gia đình đã ở riêng bên nhau cả đêm. Dù sao lời ra tiếng vào rất nhiều. Mặc dù sau đó Chu Bình không có đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Vương Lệ Lệ cuối cùng vẫn gả cho tên chơi bời lêu lỏng trong thôn. Một người vốn dĩ bị mọi người cho rằng phải độc thân cả đời.

Chu Bình vốn dĩ tưởng rằng Vương Lệ Lệ sẽ như vậy cả đời. Cô sẽ không thể trở về thành phố, cũng không thể sống một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng lúc này chỉ mới mấy tháng, bởi vì mang thai đứa con của tên chơi bời lêu lỏng kia. Người đàn ông đó ăn năn hối lỗi, mỗi ngày đạp xe đến huyện đi làm. Nhưng chỉ trong mấy tháng đã dành dụm đủ tiền có thể xây nhà.

Từ khi Vương Lệ Lệ mang thai, điểm công việc cũng không cần kiếm, suốt ngày ở trong nhà dựa vào chồng nuôi. Cả người lại trở nên xinh xắn đáng yêu, như thể vẫn còn là cô bé được ba mẹ anh em nâng trong lòng bàn tay.

"Tôi nghe nói Cố Xuyên cho rằng cái thai của cô là con trai nên mới đột nhiên tiến tới như vậy. Ngay cả nhà mới cũng là xây cho con trai cô. Không biết đến lúc đó cô sinh ra con gái, hắn có thể trở về dáng vẻ ban đầu hay không?" Chu Bình cố ý nói kích thích. Ả ôm một chậu quần áo ra giặt. Vương Lệ Lệ lại tay không đi dạo, thật sự làm người không cam lòng.

Bởi vì hai người ở rất gần nhau, người xung quanh lại cách hai người khá xa, cho nên không ai thực sự nghe thấy Chu Bình nói gì.

"Vậy thì sinh thêm một đứa nữa. Lúc đó dì cũng không phải sinh ra năm đứa con gái mới được một đứa con trai sao? Dù tôi có thế nào cũng sẽ không xui xẻo như vậy." Trước mặt nhiều người như vậy, Vương Lệ Lệ tin chắc Chu Bình sẽ không dám làm gì cô. Người này chỉ có thể ngáng chân ở chỗ tối, ngoài mặt còn phải giả vờ là người tốt. Trước đây cô không có đề phòng mới bị tính kế như vậy.

Ở gần như vậy, Vương Lệ Lệ gần như có thể nghe được tiếng Chu Bình tức giận đến nghiến răng. Thậm chí trong chớp mắt cánh mũi nở ra cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng cho dù tức giận như vậy, điều Chu Bình có thể làm cũng chỉ là những lời lẽ gay gắt mà thôi.

"Loại chuyện như vận may này khó mà nói, có lẽ còn tệ hơn nữa. Lần trước còn không phải là cô không may nên mới bị nhốt trong nhà thanh niên trí thức cũ, trùng hợp bên trong còn có một người khác sao? Cô cảm thấy thế nào khi làm việc nhà và sinh con đẻ cái cho một người chân đất? Tôi hy vọng cô có thể thích ứng. Dù sao cũng phải sống cả đời."


"Có gì đâu mà không thích ứng được. Đàn ông có tệ đến mấy tôi cũng dạy dỗ tốt. Hiện tại tôi không cần phải ra đồng kiếm điểm công nữa, mỗi ngày còn có thể ăn uống đầy đủ. Ngay cả giặt quần áo cũng không cần phải bưng chậu đi xa như vậy." Vương Lệ Lệ hất cằm, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo. Cô sống càng tốt, đối phương càng tức giận, tức chết mới tốt.

Chu Bình quả thực sắp bị tức chết rồi. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Vậy cô cứ ở nông thôn hưởng phúc đi. Chờ một ngày nào đó tôi trở về thành phố, nhất định sẽ nói với chú thím rằng cô khá hài lòng với cuộc sống ở nông thôn."

Mặc dù ả nói như vậy, nhưng con đường trở về thành phố lại xa vời. Mấy năm nay từng nhóm thanh niên trí thức xuống, nhưng chỉ có một số ít quay trở về. Nhưng cho dù ả thực sự không thể quay về, ả cũng muốn gả cho người đàn ông tốt hơn chồng Vương Lệ Lệ, đè lên đầu Vương Lệ Lệ.

* * *

Khi trận tuyết đầu tiên rơi, Cố Xuyên và Vương Lệ Lệ đã chuyển vào ngôi nhà mới xây, còn to đẹp hơn trước. Cố Xuyên còn cố ý mua than về đốt bếp, so với đốt nhánh cây và cỏ khô, chẳng những ít khói mà còn không cần người vẫn luôn canh nhét củi vào trong bếp.

"Mọi người đều muốn mua đồ tết. Mấy ngày nay nhiệm vụ nặng, anh sẽ không trở về, ở lại đó tăng ca." Nhiều người đều tích góp phiếu thịt để ăn tết mới mua. Phía trên cũng đều hiểu tâm lý của dân chúng nên mấy ngày nay giết heo nhiều hơn bình thường. Hơn nữa tuyết rơi đường trơn, đi qua lại sẽ mất nhiều thời gian hơn, còn không bằng ở lại chỗ đó.

"Được, em ở nhà cũng không có chuyện gì. Trong nhà anh cũng thu xếp đầy đủ, hơn nữa hiện tại chúng ta sống gần ba mẹ hơn trước đây. Nếu có việc gì em sẽ đi tìm bọn họ." Miếng đất này vốn dĩ do ba mẹ chồng chọn sẵn, tự nhiên cách nhà ba mẹ chồng gần. Nếu không phải lúc đó mới tách ra ở riêng không có tiền thì đã xây nhà ở chỗ này từ lâu.

"Em cũng cẩn thận một chút. Em không cần chuẩn bị đồ tết trước. Chờ anh trở về rồi làm sau." Dù sao hắn cũng từng làm đầu bếp, hấp màn thầu, chiên thịt viên, chiên khoai lang đều dễ dàng. Cho dù không thể bộc lộ kỹ năng này thì hắn có thể nhóm lửa. Nhưng hoàn toàn không thể để mẹ đứa nhỏ mệt.

Hiện tại Vương Lệ Lệ đã quen với sự thay đổi của Cố Xuyên. Cô nghe nói phụ nữ có con thì tính tình sẽ thay đổi, điều này cũng áp dụng cho đàn ông. Đương nhiên Cố Xuyên thay đổi lớn như vậy chắc hẳn cũng thuộc về đàn ông tương đối hiếm có.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.