Tôi Là Ba Của Nam Chính

Chương 47: C47: Chương 47




Đội trưởng đội sản xuất là người nhà của Cố Xuyên. Ông đã quen thỉnh thoảng nhận được xin nghỉ của Cố Xuyên. Tuy nhiên: "Một mình anh lười biếng thì thôi. Sao bây giờ còn bắt vợ anh lười biếng theo thế? Anh không định ăn cơm à?"

"Chú hai, chú xem chú nói cái gì vậy? Không phải mọi người đều khuyên cháu nên thương vợ sao? Lúc này cháu không phải thương cô ấy. Vợ Đinh Tam có thai, chẳng có lý do gì mà vợ cháu không có thai. Cháu định dẫn cô ấy đi thị trấn khám thử, nhất định đã có thai được mấy tháng rồi, còn phải để người làm ba như cháu lo lắng, trông cậy vào cô vợ ngốc này thì con trai cháu đã không có từ lâu."

"Vợ Đinh Tam có thai liên quan gì đến việc vợ anh có thai? Đừng lắm lời nữa, nên làm việc thì làm việc, đã lập gia đình riêng rồi còn trông cậy vào ba mẹ nuôi anh à?" Trước đây chỉ là lười biếng thôi, bây giờ đầu óc còn không tốt. Nếu kết hôn cùng lúc là có thể có thai cùng lúc. Đó có phải là sinh con trai con gái có phải cùng nhau hay không? Đừng làm càn.

Cố Xuyên cũng mặc kệ người khác có phải cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề hay không. Dù sao hắn cũng chỉ nhận định điều này: "Vợ của cháu nhất định có mang. Cháu gieo giống, sao cháu có thể không biết được. Chú hai, nếu chú không tin, chú cứ để cháu dẫn vợ cháu đi thị trấn khám thử. Thầy thuốc cũng sẽ không lừa chúng ta."

Tên khốn này: "Trước mặt cháu dâu, anh nói bậy gì vậy? Ngoài miệng không có cửa phải không? Anh đi nhanh đi, dẫn vợ anh đi thị trấn gặp thầy thuốc. Nhân tiện để họ khám đầu óc của anh, xem có vấn đề gì hay không."

Khi còn nhỏ trông như một đứa trẻ ngoan, nhưng sao bây giờ lại trở thành như thế này? Cả thôn không có ai cẩu thả bằng nó, thậm chí còn không thể tự nuôi sống bản thân.

Vương Lệ Lệ đi theo sau Cố Xuyên từng bước nhỏ. Bất kể là vừa rồi xin nghỉ hay bây giờ, cô đều không nói một lời. Nhưng cũng may sau khi ra khỏi nhà, cô không còn co rúm lại như con chim cút nhỏ nữa. Cô biết ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phía trước, thoạt nhìn khá tươm tất.


"Cô đợi ở đây. Tôi đi tìm thằng tư Phạm mượn chiếc xe." Ngoài nhà đội trường ra, cả thôn cũng chỉ có nhà họ Phạm có một chiếc xe đạp. Ai bảo thằng tư Phạm là đứa con trai duy nhất của nhà họ Phạm. Ba chị gái, hai em gái, chỉ riêng tiền lễ hỏi thôi đã làm cho gia đình họ giàu lên. Cho nên ngay cả xe đạp đều có thể chạy được.

Đêm qua Cố Xuyên chạy tới chạy lui từ trong thôn đến thôn Đại Tỉnh cạnh huyện. Bây giờ dù chạy vào thị trấn cũng hoàn toàn có thể chịu đựng được. Hắn chỉ sợ cô vợ của mình không chịu nổi, cơ thể nhỏ bé yếu ớt này đừng đi được nửa đường đã ngất xỉu.

"Thằng tư có ở nhà không?" Cố Xuyên đứng ở ngoài cửa sân, trực tiếp gân cổ lên kêu, lớn lên từ thời mặc quần hở đáy, bọn họ đều quá biết về nhau. Người này ngược lại không giống nguyên thân thỉnh thoảng xin nghỉ, nhưng người ta sẽ đến trễ về sớm. Lúc này vừa mới đến giờ làm việc, thằng tư Phạm chắc chắn vẫn chưa đi.

Quả nhiên, Cố Xuyên vừa dứt lời, thằng tư Phạm đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra, nhìn qua hoàn toàn không giống dáng vẻ ra đồng làm việc. Ngược lại cực kỳ giống dáng vẻ đội trường sắp đi thị trấn họp.

"Anh út, anh gọi em có chuyện gì?"

"Cho anh mượn chiếc xe một chút." Cố Xuyên rất quen thuộc vòng tay ôm cổ đối phương, nói với giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng.

"Anh út, em mua chiếc xe kia chưa được một năm. Mẹ em không chịu cho em chạy. Nếu biết em cho anh mượn xe, bà sẽ mắng chết em. Anh ba, sức khỏe của anh tốt như vậy, không có xe đi đâu cũng được. Anh tội nghiệp cho đứa em trai này đi, đừng để em bị mắng trận này."


Cố Xuyên đá một cái vào bắp chân thằng tư Phạm: "Bớt nói chuyện này với tôi. Trước đây lúc cậu đến nhà tôi ăn đậu phộng sao không nói vậy? Cậu ăn hơn nửa mâm đậu phộng, làm tôi bị mẹ tôi mắng rất lâu, nhanh đẩy xe ra cho tôi mượn. Ngày mai anh dẫn cậu đi ăn chim sẻ."

"Được được được, sao có thể không cho anh của em mượn được. Nhưng anh phải yêu quý nó một chút, đừng cứ dùng sức trâu. Thứ này không chịu nổi sức lực của anh đâu." Thằng tư Phạm vừa nói vừa đẩy chiếc xe đạp ra khỏi nhà kho với vẻ mặt đau khổ.

"Trên đường anh chạy chậm một chút, gặp được chỗ khó đi thì đẩy qua chứ đừng đạp mạnh." Thằng tư Phạm liên tục dặn dò. Hôm khác gã phải ăn một đàn chim sẻ của anh út mới được.

"Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm." Biểu cảm của Cố Xuyên cũng mang theo chút không kiên nhẫn, nhưng động tác đẩy xe lại rất cẩn thận. Thứ này hơn 200 đồng một chiếc, nông dân bình thường cũng phải mấy năm mới có thể tiết kiệm được. Chưa kể phiếu xe đạp lại càng hiếm có.

Vương Lệ Lệ vẫn đang đợi tại chỗ, trên gương mặt thanh tú không có biểu cảm gì.

"Ngồi lên đây đi." Cố Xuyên một chân chống xe. Đường đi vào thị trấn cũng không bằng phẳng. Nếu có thể kê một cái đệm ở ghế sau thì tốt quá. Chẳng qua thời buổi này lấy đâu ra đệm, cũng không thể dùng gối đầu. Hơn nữa cũng sẽ sụp đổ nhân vật.

Vương Lệ Lệ cười khẩy trong lòng. Nếu đến thị trấn mà thầy thuốc nói cô không có thai thì sẽ rất mất mặt. Đến lúc đó người này chắc chắn cũng không quan tâm, mọi lời bàn tán đều sẽ hướng vào cô.


* * *

Trên đường đi, Cố Xuyên đạp xe rất chậm, gặp được chỗ gồ ghề lồi lõm đều cố gắng né qua. Thậm chí còn dứt khoát dừng lại, hai người đi bộ qua.

Vương Lệ Lệ rất ít khi đến thị trấn, càng không biết trạm y tế ở đâu. Nhưng Cố Xuyên lại rất quen thuộc.

"Thầy thuốc Lưu, đây là vợ tôi. Ngài khám xem cô ấy có thai hay không." Cố Xuyên tùy tiện nói.

Trước mặt người lạ, Vương Lệ Lệ vô cùng xấu hổ, gương mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì cũng hơi ngượng ngùng. Thật sự là.. không có xấu hổ nhất, chỉ càng xấu hổ hơn.

"Ngồi đi, duỗi cổ tay ra. Tôi bắt mạch cho cô." Thầy thuốc Lưu cũng không ngạc nhiên, cánh rừng lớn loại chim gì cũng có. Ông đã từng gặp rất nhiều tên côn đồ như vậy.

"Từ mạch đập thì cô đã có thai được hai tháng rồi. Trong người có chỗ nào khó chịu không?"

"Thật sự có thai?" Đồng tử của Vương Lệ Lệ dường như quá sốc mà giãn ra. Miệng của tên chơi bời lêu lỏng này khai quang* sao? Nói cái gì trúng cái đó.


(*Khai quang có nghĩa là mở ra, mở đầu, bắt đầu ánh sáng, hào quang)

"Đã hai tháng rồi, có thai hơn một tháng là có thể cảm nhận được. Cô làm mẹ cũng thật bất cẩn, bản thân không cảm thấy khác với ngày thường sao?"

"Không có, chu kỳ của tôi vẫn luôn không chính xác. Vậy nên, thầy thuốc.. đứa bé vẫn khỏe mạnh chứ? Bình thường tôi phải chú ý những gì?" Vương Lệ Lệ không biết phải đối mặt với đứa bé trong bụng như thế nào. Nhưng theo bản năng muốn đối xử tốt với nó.

"Cô bị suy dinh dưỡng, trở về ăn nhiều đồ ngon, một người ăn hai người bổ. Trong thời gian này đừng làm việc nặng, cẩn thận một chút." Thầy thuốc Lưu không biết đã từng nói những lời này với bao nhiêu người. Nhưng người có thể nghe vào và làm được quá ít, điều kiện thực tế thật sự không cho phép. Nếu không ai không muốn ăn đồ ngon, ai lại bằng lòng làm việc nặng như vậy.

Vương Lệ Lệ còn chưa kịp nói gì thì Cố Xuyên đã lên tiếng trước: "Được, tôi đã nhớ kỹ, cảm ơn thầy thuốc Lưu. Mấy tháng nữa con trai tôi chào đời, tôi nhất định sẽ tặng trứng gà đỏ cho ngài."

Thầy thuốc Lưu nghe vậy lắc đầu cười nói: "Cậu vẫn nên giữ lại cho vợ cậu ăn đi. Cô ấy ăn thì coi như con trai cậu ăn."

"Tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với con trai tôi. Thầy thuốc Lưu cứ yên tâm. Con trai của ông đây chắc chắn lớn lên sẽ trắng trẻo khỏe mạnh." Cố Xuyên làm cho mình kích động, âm lượng không khỏi cũng càng ngày càng lớn.

Vương Lệ Lệ sờ bụng, chỉ mong đây là đứa con trai. Nếu không, sau khi sinh ra không biết phải chịu khốn khổ như thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.