Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 18




Ngày hôm sau, Trần Phỉ gọi điện thoại tới Lâm Thụy, trực tiếp trốn học đi đến đó.

Lâm Thụy đối với Trần Phỉ vạn phần hiếu kỳ, nhìn thấy Trần Phỉ băng bó chân đúng là sửng sốt một chút, Cận Tri An luôn có yêu cầu đặc biệt rất cao, chưa từng vì ai mà cho đi cửa sau, bây giờ lại để cho mình chào hỏi, còn giới thiệu một người tới đây. Tuy Cận Tri An có nói, nếu như thời gian thử việc cảm thấy không hợp, không cần cho hắn mặt mũi, trực tiếp sa thải. Xem ra đang tỏ dáng vẻ đại công vô tư đấy mà, thế nhưng Lâm Thụy trực tiếp lờ đi, khiến Cận Tri An làm ra hành động như vậy, không phải là chuyện bình thường a.

Một phát liền câu ở trên cổ Trần Phỉ, bát quái hề hề hỏi: “Nói với anh, cậu làm sao khiến cho cái tên cái mặt lạnh kia đồng ý để cậu đến đây?”

Trần Phỉ không quá thích ứng cái kiểu kề vai bá cổ này, “Chính là để xem có thể hỗ trợ được công việc gì không, sau đó Cận Tri An liền đưa cho tôi danh thiếp.”

Lâm Thụy vẻ không tin lườm một cái, lời giải thích này cũng quá vô vị rồi:”Gần đây có phải Cận Tri An đều ở trường?”

“Ừm, cậu ấy học ở đó mà.” Trần Phỉ có phần không hiểu được ý tứ của Lâm Thụy.

Lâm Thụy sờ sờ cằm, chà chà hai tiếng, rồi nói: “Quả nhiên có bát quái a.”- Nhìn Trần Phỉ một mặt mờ mịt, chuyển cái ghế đến rồi cùng Trần Phỉ tụ lại cùng nhau, nhỏ giọng nói: “Cận Tri An, tên kia có thuê một căn hộ bên ngoài, bình thường rất hiếm khi đến kí túc xá, tên kia có bệnh thích sạch sẽ, xưa nay không thích ở cùng ai. Có phải gần đây tên đó để ý đến em gái nào rồi không? Khà khà khà.”

Trần Phỉ “A” một tiếng, ăn ngay nói thật: “Tôi cùng cậu ta ở chung một phòng, không có phát hiện gì hết.”- Bình thường giao lưu không nhiều, cũng khó mà phát hiện được gì a. Hơn nữa, Cận Tri An có bệnh thích sạch sẽ? May là Trần Phỉ cũng thuộc loại đó. Nhưng, Cận Tri An bình thường không ở lại kí túc xá sao?!

Lâm Thụy trên dưới đánh giá Trần Phỉ, trong mắt càng là kinh ngạc, trong đầu chợt nổi lên suy tư lung lay, liền đứng lên, không nói thêm nữa. Lôi kéo Trần Phỉ giới thiệu phòng làm việc, sắp xếp công tác.

Mặc kệ An tử () nói thế nào, Lâm Thụy thật sự không thể không để ý, sắp xếp những công tác dễ dàng cho Trần Phỉ.

() nguyên bản là “安那, ta thích dịch là An tử ^^

Trần Phỉ nhìn ra, kỳ thực anh chủ này đang quá “chăm sóc” mình [em dâu mà ^^], loại cảm giác ngồi không mà nhận tiền lương, Trần Phỉ không thích. Đại khái là đối với năng lực của chính mình không quá tin tưởng đi, Trần Phỉ không muốn làm bình hoa đâu.

Mọi người trong phòng làm việc đều đang quan sát cậu, thậm chí còn có thái độ ngạo mạn, lạnh nhạt, đại khái là cho rằng con cái nhà ai rãnh rỗi quá nên đến kiếm cơm mạ vàng đây. Bọn họ mỗi người đều đang bận rộn tất bật với công việc của mình, Trần Phỉ có loại cảm giác hoàn toàn không hợp.

Liên Dã nhìn Trần Phỉ tuổi tác có vẻ không lớn lắm, nhưng lại được Lâm Thụy tự mình dẫn đi tham quan phòng làm việc, lai lịch hẳn không nhỏ, liếc mắt trên dưới đánh giá cậu, xì cười một tiếng, cố ý lớn tiếng cùng đồng nghiệp nói chuyện: “Có người a, cái gì đều cũng không cần làm, thế nhưng người ta có quan hệ, nên vẫn được công nhận là có công tác xuất sắc đó. Què chân đến đây là để cho ai xem, không làm thì thôi, còn muốn kéo tiến độ của người khác xuống à.” – Liên Dã bởi vì tính khí cương trực nóng nảy, bị đồng nghiệp gọi vui là Liên đại gia, bản thân cũng là râu ria xồm xàm, không gọn gàng, đúng là tên như người.

Trần Phỉ mới vừa bước vào ngắm nghía chưa được bao lâu, liền nghe được câu này, biết là đang nói mình, trên mặt không có lộ ra vẻ phẫn nộ hoặc tổn thương, chỉ là lén lút nắm chặt nắm đấm, đây là dựa vào lực lực đến nói chuyện đấy nhé, Trần Phỉ trái lại tràn đầy ý chí chiến đấu.

Lâm Thụy tựa như là không nghe thấy lời Liên đại gia, vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người tiến lại, giới thiệu Trần Phỉ sau này sẽ là một thành viên trong bộ phận nghiên phát(), thời điểm không có tiết học sẽ đến đây làm việc, đó cũng là kết quả mà Trần Phỉ cùng Lâm Thụy thương lượng. Trần Phỉ biết mình được đãi ngộ rất lớn.

() nghiên cứu phát minh

Liên đại gia là lão nhân ở bộ phận này, công lao khổ lao đều có, dựa theo tính khí kia, đối với người mới đến như Trần Phỉ dĩ nhiên sẽ có ý kiến rất bình thường, Lâm Thụy cảm thấy không cần thiết phải giải thích, nếu như một mực bảo vệ Trần Phỉ, quả thật cũng không hay. Muốn được ưu ái hơn nữa, cũng phải có bản lãnh thật sự mới được. Hiện tại nếu quá chăm sóc, mọi người sẽ càng cô lập Trần Phỉ thêm, Liên đại gia cũng sẽ nảy sinh bất mãn, vì lẽ đó Lâm Thụy duy trì trầm mặc.

Trần Phỉ đại thể đoán được tâm tư của Lâm Thụy, cũng không bởi vì Cận Tri An quen biết Lâm Thụy, liền coi chính mình là giai cấp có đặc quyền. Trần Phỉ rõ ràng biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, chỗ dựa lớn nhất của bản thân chính đó năng lực.

Không nói gì thêm, xin mọi người chăm sóc nhiều hơn rồi đến vị trí của mình ngồi xuống. Liên đại gia là người phụ trách của bộ phận nghiên phát, thế nhưng ông ta không có ý định sắp xếp công tác cho Trần Phỉ. Cả ngày đều yêu cầu Trần Phỉ thu dọn tư liệu, các loại hình đóng dấu rót nước đều có đủ, hoàn toàn đem Trần Phỉ làm chân chạy vặt.

Ngoại trừ cố ý để Trần Phỉ mệt mỏi mà chạy tới chạy lui, Trần Phỉ cũng không nói tiếng nào, bé ngoan hoàn thành nhiệm vụ mọi người giao cho, thái độ làm việc này khiến hai nữ đồng nghiệp nảy sinh hảo cảm, nhìn dáng vẻ Trần Phỉ chống nạng chạy tới chạy lui, không hiểu sao lại có cảm giác đau lòng a.

Nhân viên tại đây đa phần đều là những người trẻ tuổi, thấy Trần Phỉ không vừa mắt liền biểu hiện rõ trên mặt, nhưng bất quá đối với việc Trần Phỉ đến đây dựa hơi kiếm cơm biểu thị bất mãn ra, cũng không có ai lén lút sai xử gì quá đáng, nhận ra dáng vẻ cẩn trọng của Trần Phỉ, Liên đại gia trong lòng cũng gật đầu một cái, nếu như cứ tiếp tục như vậy, sắp xếp cho Trần Phỉ một phần công tác đơn giản cũng không phải là không thể.

Liên tiếp mấy ngày, Trần Phỉ liền như vậy từ từ hóa giải biên giới.

Mấy ngày nay Trần Phỉ đều không có đi học, cũng không có tâm tư đâu để mà học, Cận Tri An vốn là muốn dạy dỗ vài câu, nhưng nghe Lâm Thụy nói Trần Phỉ bây giờ vì công việc rất chịu khó nhẫn nhịn, liền cái gì cũng không nói ra được, công việc này chính mình giới thiệu, dựa theo cá tính mang chút ít kiêu ngạo của Trần Phỉ, phỏng chừng chưa có thỏa mãn sẽ không rời đi.

Hôm nay phòng làm việc nhận được một hạng mục, một phiên bản phần mềm game với hệ thống chống sự xâm nhập của hacker, phiên bản game này có thiết kế rất chuẩn, thế nhưng phần mềm hack lại tầng tầng lớp lớp. Mọi người tranh chấp không dứt, muốn chọn một loại phương pháp mã hóa nào đó, nhưng toàn bộ mã hóa đều vô cùng phiền phức.

Trần Phỉ âm thầm xem tư liệu, chợt phát hiện hạng mục này cùng với cái mình làm trước đây có vài phần tương tự, thế là cậu đem ý tưởng thiết kế trình bày vô cùng cụ thể, nhanh chóng set up thành một bản trình chiếu, gửi vào hòm thư của Liên đại gia.

Liên đại gia nhìn thấy bưu kiện đến từ Trần Phỉ có chút kinh ngạc, sau khi nhìn thấy nội dung thì sững sờ, vẻ mặt biến thiên, nghiêm túc xem toàn bộ nội dung.

Đi tới bên cạnh bàn Trần Phỉ, vỗ vào vai cậu: “Khá lắm, thâm tàng bất lộ nha.”- Tất cả mọi người rất kinh ngạc.

Sau đó, Liên đại gia lập tức đem bản trình chiếu của Trần Phỉ quần phát ra, thông báo mở cuộc họp, do Trần Phỉ phụ trách giảng giải. Trần phỉ không nghĩ tới Liên đại gia sẽ quả đoán như vậy, không hề một chút do dự rằng làm thế có khiến cậu lúng túng hay không. Lúc trước bài xích cậu chính là Liên đại gia, hiện tại ủng hộ ra oai cũng là Liên đại gia, mọi người trong phòng làm việc cười thầm, Liên đại gia chính là như thế, chỉ cần thật “trâu”(), trước mắt Liên đại gia cứ tỏ rõ thực lực, nhất định sẽ có ngày phát sáng toả nhiệt, hoàn toàn không cần sợ bị chèn ép hoặc tranh công.

() lì

Trần Phỉ nhận ra cá tính của Liên đại gia, mới làm như vậy, cậu tin tưởng Liên đại gia không phải loại người nhỏ nhen.

Trần Phỉ giảng giải thật hoàn chỉnh đoạn tư liệu của mình, mọi người thảo luận một trận, nghĩ ra một chút biện pháp cải tiến thiết thực, dù sao hai cái hạng mục không quá tương đồng, Trần Phỉ cũng chỉ trong thời gian ngắn mà nghĩ ra, vẫn chưa thật chu toàn. Bắt đầu thực hiện toàn bộ ý tưởng, đã không còn ai làm khó dễ Trần Phỉ, ngược lại, có người thấy Trần Phỉ đi đứng không tiện, giúp Trần Phỉ rót nước.

Sở dĩ vội vàng đem bảng kế hoạch nộp ra như thế, trong khi hạng mục này lại không quá phức tạp, chính là bởi vì vấn đề thời gian, nhất định phải có phương án giải quyết thống nhất, Trần Phỉ nắm bắt cơ hội này, một bước chứng minh thực lực của bản thân.

Chiêu này có thể hơi gian trá một chút, nhưng mà lần trước Trần Phỉ cũng đã thức suốt một ngày một đêm ròng rã mới nghĩ ra được, hiện tại lấy ra dùng, bất quá chỉ là rút ngắn để nhanh hơn a, tất cả vẫn là toàn bộ kết tinh của trí tuệ Trần Phỉ cả thôi.

Trần Phỉ yêu thích không khí như bây giờ, không còn ai nói bóng nói gió, có cái gì thì nói cái đó, có thể tự do phát biểu ý kiến, giao lưu kỹ thuật.

Lâm Thụy có chút không dám tin tưởng, lúc trước quả thật là vì nể tình Cận Tri An, động ý nhận người, đương nhiên cũng phải có sắp xếp một chút, không nghĩ tới người kia chính là viên ngọc quý.

Gọi điện thoại cho An tử, hắn cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng Trần Phỉ chẳng qua là cần cù bù thông minh, không nghĩ tới sẽ có cái gì lợi hại cả, mang theo chút cảm giác kiêu ngạo nhàn nhạt, hướng Lâm Thụy nói: “Anh cũng không cần đặc biệt chăm sóc cậu ta, tôi tin tưởng cậu ta có thể làm tốt.”

Lâm Thụy không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, đó là đang khoe khoang à? Đúng không? Cận mặt lạnh, đồ ngạo kiều. [giải thích òi nhé ^^]

Tối hôm đó, mọi người trong văn phòng rất hưng phấn, tăng ca đến mười giờ mới giải tán.

Trần Phỉ mang theo vẻ mệt mỏi trở về trường, suýt chút là trường đóng cửa rồi.

Cận Tri An còn chưa ngủ, thấy cậu đã về, chỉ chỉ vào ly sữa bò vẫn còn ấm ở trên bàn: “Uống đi rồi ngủ.”

Ùng ục ùng ục ực mấy cái liền sạch, đầu lưỡi liếm vòng vòng sữa dính bên mép, đánh gục trên giường, dự định nghỉ ngơi một lát rồi sẽ rửa ráy sau.

Đắc ý hướng về Cận Tri An khoe khoang: “Ngày hôm nay Liên đại gia đồng ý sử dụng bản thiết kế của tôi đó.”

Cận biết an rất rõ ràng cười cợt, tán dương hắn: “Làm không tệ.” Đáng tiếc trần phỉ không có nhìn thấy này khó gặp nụ cười.

Trần phỉ kế tục ngoắt ngoắt cái đuôi đắc ý: “Đương nhiên, xem tiểu gia ta là ai vậy ”

Cận Tri An thực sự không nhịn được, tiến lên đưa tay vuốt vuốt rồi vò loạn tóc người nào đó.

“Này này này, có chừng có mực a, rối tóc người ta rồi nè.”- Trần Phỉ kháng nghị, uốn tới ẹo lui trốn tránh ma trảo ở trên đầu. Do trên đùi Trần Phỉ có thương tích, nên việc trốn đặc biệt gian nan.

“Được rồi, không náo loạn nữa, muộn rồi, nhanh đi rửa mặt, ngủ sớm một chút.”- Cận Tri An thu tay về, sợ Trần Phỉ cử động mạnh sẽ thương tổn đến chân, vẫn không có biểu hiện gì, thế nhưng trong mắt lộ ra bao nhiêu sự hài lòng.

Trần Phỉ liếc trắng mắt ai đó, đến tột cùng là ai nháo ai, thật là, vặn vẹo sự thực cũng phải có cái mức độ chứ! Hừ, đại nhân ta đây mới không thèm đi tính toán với ngươi.

Ban đầu còn giả vờ lạnh lùng băng sơn cái gì, ở cùng nhau mới có mấy ngày, lồi mặt mo ra rồi à!!!



Trần Phỉ ngày hôm sau tiếp tục trốn học, đi tới văn phòng không ngừng cố gắng. Có công tác làm phiền, Trần Phỉ đã không còn nhớ nhiều đến mấy chuyện rối ren ở trường, mỗi sáng sớm ra ngoài, đến khuya mới trở về, mặc kệ có lời đồn đãi gì, cũng không ảnh hưởng tới chính mình. Không thể không nói, mọi người trong văn phòng, tất cả đều cuồng tăng ca, tuổi trẻ nhiệt huyết mà.

Thế nhưng hiển nhiên có người không chịu được, hồ ly rốt cục đã lộ ra cái đuôi, có một số việc bắt buộc phải làm, Cận Tri An chính là đang chờ thời khắc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.