Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 7-1




Từng ánh đèn êm dịu mập mờ chiếu xuống, âm nhạc mạnh mẽ vang lên, trong sàn nhảy, từng cơ thể của những người trẻ tuổi dán chặt nhau, õng ẹo, vuốt ve, tràn đầy mập mờ và xa mi.

Trên quầy bar, một tay Hàn Mộ chống đỡ cái trán, hai mắt khép hờ, có thể có hơi hơi say.

“Ai. . . . . .” Một tiếng than nhẹ từ trong miệng truyền ra, Hàn Mộ vuốt vuốt mi gian của mình, hiện ra mệt mỏi. Mở hai mắt ra, cô cầm ly cốc – tai đặc biệt pha chế uống xuống bụng giống như uống nước bình thường.

“Khụ, khụ. . . . .” Có lẽ uống quá gấp, Hàn Mộ bị sặc, ho đến đỏ mắt.

Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Đều nói muốn cười nói gặp lại, nhưng mà tại sao tâm lại đau như vậy, ngay cả lúc hô hấp cũng đau!

“Anh Bằng, anh Bằng!” Hai mắt Hàn Mộ mơ màng, một tay mơn trớn khuôn mặt của mình.

Anh Bằng nhất định sẽ rất thất vọng đối với mình.

“Anh Bằng. . . . .” Nhưng mà cô không thể nào trở lại quá khứ rồi, không thể nào!

Thật không thể nào. . . . .

Lại rót một ly rượu, một lần nữa Hàn Mộ một hơi uống sạch.

Hôm nay uống rượu thật không tốt. . . . ., rất khổ, rất chát.

Cầm ly rượu, nhẹ nhàng quơ quơ.

Trong ly rượu chỉ còn lại một chút xíu chất lỏng, óng ánh trong suốt, ở dưới ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lấp lánh.

Ly rượu khẽ nghiêng, từng chút từng chút chất lỏng nhiễu xuống, rơi ở trên mặt bàn.

“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ cười ha ha, có chút ngu đần.

Khó uống thì khó uống! Dù sao cũng là mượn rượu tiêu sầu, trông nom nó có uống được hay không.

“Ào. . . . .” Ly rượu lần nữa được rót đầy.

Hàn Mộ nhìn ly rượu đầy có hơi sửng sốt.

Nếu như anh Bằng biết cô giày vò mình như vậy, sẽ lo lắng, sẽ tức giận. . . . . . .

“Ha ha. . . . .” Nụ cười khổ tràn ra khóe miệng, “Còn có anh Bằng sao? Hàn Mộ, mày tỉnh, tỉnh thôi. . . . .”

Uống một hơi cạn sạch, trong lòng đau đến giống như bị lửa đốt.

Tiếp tục rót đầy, hai mắt Hàn Mộ híp lại, “Tại sao uống lâu như vậy, còn có thể đau như thế?”

Một tay che tim, một tay rót đầy ly rượu, “Uống đi, uống đi! Cả đời khó được như thế. . . . . .”

“Cô điên rồi sao?”

Mới vừa bưng đến khóe miệng, ly rượu trên tay Hàn Mộ đột nhiên biến mất, Hàn Mộ nghe được bên tai mình có một trận rống giận. Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, hai mắt híp lại, “Là anh?”

“Cô gái, đừng uống. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.