Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 1-2




Giải Ngữ đảo mắt, nói: - Đúng vậy, đó là một cơ hội, đến lúc đó làm việc tùy theo hoàn cảnh, nghĩ biện pháp tách bọn họ ra, tìm vị Đường cô nương này xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nói tới đây, đầu mày nàng nhíu lại nói: - Chỉ có điều, nhiếp hồn thuật dùng qua rồi trong nội tâm nàng sẽ lưu lại trí nhớ, đến lúc đó giải thích như thế nào lại là một vấn đề khó khăn.

Tu Hoa định trước cười nói: - Chuyện nào có đáng gì? Hai người chúng ta vốn là mãi võ giang hồ, đến lúc đó coi như là khoe khoang bản lĩnh nhiếp hồn thuật, thân phận nàng không thể nghi ngờ, nói ra sẽ không đau khổ, đương nhiên sẽ không so đo, nếu quả thật thân phận của nàng khả nghi, hừ!

Tu Hoa lạnh lùng cười nói: - Nếu nàng có chủ ý với Hoàng thượng thì dám lộ ra sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ đem tin tức truyền ra ngoài, phát tán trong triều, chính là đại công!

Đường Nhất Tiên thường xuyên theo Dương Lăng ra ngoài, chỉ cho là biểu ca sủng ái mình chứ không hoài nghi gì, tên Báo Phòng nàng cũng đã nghe nói qua, khi đó bình dân trăm họ thường nghe nói sài lang hổ báo, nhưng chân chính gặp qua rất ít, Đường Nhất Tiên nghe nói có cơ hội nhìn thấy mãnh thú thú trong nói liền nhảy nhót không ngừng.

Dương Lăng đem nàng đưa tới Báo Phòng, Chính Đức đã thay quan phục Giáo Úy, một đám cung nữ, thái giám ở trong viện chờ, Giải Ngữ, Tu Hoa cũng dựa theo Chính Đức căn dặn mà mặc thường phục, hai nàng xuất thân dân gian, không có chút sơ hở.

Đường Nhất Tiên thấy Chính Đức cũng thập phần vui vẻ, cười chào hỏi nói: - Tiểu Hoàng, "Sát biên nhạc"của ngươi như thế nào?

Chính Đức vui mừng nói: - Đã viết được một nửa, lát nữa tìm cơ hội đàn cho nàng nghe. Giải Ngữ Tu Hoa cẩn thận đánh giá, thấy Đường cô nương quần áo lụa mỏng, ủng đỏ thêu kim thạch, rõ ràng là màu đỏ tục tằn mặc lên người nàng lại diễm lệ vô trù, quả nhiên là tiểu mỹ nhân hiếm có.

Hai nàng cũng coi như có tư sắc, ngàn người chọn một, nếu không cũng sẽ không bị đưa vào cung, nhưng so với Đường Nhất Tiên thì bất kể tư sắc, khí chất, lập tức rơi xuống tiểu thừa.

Dương Lăng nói với Đường Nhất Tiên: - Nơi này là hành cung của Hoàng thượng, muội theo những cung nữ này tới hổ báo viên, đừng có chạy loạn khắp nơi, biểu ca xong xuôi công sự sẽ đón muội về.

Đường Nhất Tiên mỉm cười, Dương Lăng đi lên vài bước, ra hiệu Chính Đức tới gần, kéo khoảng cách với mọi người, nhẹ giọng hỏi: - Thần nghe nói Trương công công và Lưu công công nảy sinh hiềm khích?

Chính Đức không hề để ý nói: - Tất cả đều là ăn no rỗi việc, hai người này trước kia còn hoàn hảo một chút, từ lúc tự chưởng nội ti nha môn, thường phải cãi vã vài câu, lão Lưu muốn trông coi hắn, Trương Vĩnh lại không phục, trẫm cũng thấy phiền. Ngươi cùng bọn họ đều có quen biết, hôm nay đặt tiệc rượu, ngươi thay trẫm đi khuyên bọn họ một chút.

Dương Lăng hiểu rõ, gật gật đầu, theo tiểu thái giám đi.

Đi đến trắc sương phòng của Chính Đức, tiểu Thái giám đứng ở cửa nhỏ giọng nói: - Đại nhân, hai vị công công đều ở trong phòng. Mời ngài vào.

Dương Lăng thấy y sợ hãi, không nhịn được cười một tiếng, giơ tay đẩy cửa bước vào. Vượt qua bình phong, phía trước là một cái bàn vàng lớn, bên trên bày biện bát trân, món ăn quý và mỹ vị, Lưu Cẩn và Trương Vĩnh ngồi cách thật xa, đối diện trừng mắt với đối phương.

Dương Lăng đi vào trong phòng. Hai cặp mắt giật giật, nghiêng mắt nhìn thấy hắn, thấy đối phương không nói tiếng nào, sợ khí thế yếu đi cho nên cũng không nhúc nhích. Vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Dương Lăng nhìn hai bên, giữ im lặng ngồi ở giữa, cầm đũa gắp món ăn chậm rãi nuốt xuống, sau đó nâng chén ngọc uống rượu cống, cười nheo mắt nói: - Lưu công, Trương công, hai vị đều là người hầu khi đương kim Hoàng thượng còn làm Thái Tử, coi như là bằng hữu nhiều năm, hiện giờ thăng chức, đều là người trên người rồi, ăn toàn sơn hào hải vị, mặc toàn lăng la lụa đoạn, vinh hoa phú quý vô cùng, hai mươi bốn ti nha môn ở trong tay hai vị. Có thể nói là mọi chuyện viên mãn, sao tự dưng lại nháo lên như thế?

Trương Vĩnh nâng chén uống cạn sạch, nheo mắt cười lạnh nói: - Ngươi hỏi hắn!

Dương Lăng chuyển hướng sang Lưu Cẩn, Lưu Cẩn vuốt ve hai má sưng đỏ, bĩu môi nói: - Mười hai đoàn doanh đều ở Ti Lễ giám, nhưng ngươi có coi chưởng quản Ti Lễ Giám như ta vào mắt? Lúc ngươi cầu ta cho lệnh huynh một chức quan mà bị từ chối liền ghi hận trong lòng, chúng ta bắt đầu bằng mặt không bằng lòng. Chuyện thối tha như vậy mà cũng ta nói ra sao?

Trương Vĩnh đỏ mặt, căm hận nói: - Ngươi là chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn à! Ca ca ngươi bây giờ còn không phải ở Thiểm Tây làm Bố Chính Sứ sao? Cái này không tính, ta hỏi ngươi, đoạn quân tiền của ta, đòi quân tiền của Dương đại nhân là đạo lý gì?

Hiện tại Dương Lăng đang ở trước mắt, Trương Vĩnh nói như vậy khiến Lưu Cẩn không nhịn được, y ngượng ngập cả giận nói: - Trúc tạo hoàng lăng, tân đế đăng cơ, Hà Nam chẩn tai, biên quan đại chiến, Bắc Cương hỗ trợ, Nam Cương mở hải, chỗ nào không cần tiền? Hàn văn lão thất phu phát tới toàn bộ lục bộ quan viên, giờ muốn chi bạc cũng phải đợi tới sang năm!

- Chúng ta chỉ mới trì hoãn, ngươi đã lập tức mỉa mai ta đây là tổng quản Ti Lễ Giám vô dụng chỉ để bài trí, bọn ta thuận miệng nói nhảm một câu ngươi liền cho là thật?

Lưu Cẩn càng nói càng giận, "Ầm" vỗ bàn nói: - Dương đại nhân ở đây, chúng ta cũng dám nói như vậy, họ Trương ngươi đừng có coi lông gà coi như lệnh tiễn, thứ chỉ biết kinh doanh như ngươi chưa đáng để vào mắt gia.

Dương Lăng giờ mới hiểu được ngọn nguồn, Lưu Cẩn bất mãn với hắn, thậm chí đang âm thầm đối phó hắn cũng không giả, tuy nhiên trước mắt chuyện chi phí triều đình khẩn trương cũng là sự thật, đều là đại sự Hoàng thượng quan tâm nhất, Lưu Cẩn vô cùng thông minh, đương nhiên biết chia ra nặng nhẹ, có thể làm Hoàng thượng vui...

Tuy nhiên, Dương Lăng cũng không có trung hậu hảo tâm như vậy, đi một lòng một dạ vun đắp thực quyền cho hai đại thái giám hòa hảo để một ngày nào đó họ quay ra đối phó mình sao. Hắn giơ hai tay lên, tả hữu trấn an nói: - Hai vị công công bớt giận, bớt giận bớt giận, Lưu công có phiền não của Lưu công, Trương công cũng có chỗ khó xử, chúng ta chỉ có thể chậm rãi thương lượng thôi.

- Lưu công cao cao tại thượng, phải điều hành ngân lượng, phối hợp các bộ phận, hiện tại không chỉ cung cấp cho nội đình, mà ngay cả lục bộ cùng phải dựa vào Lưu công, những chuyện ngoài nội đình liên quan đến thiên hạ, đương nhiên phải bận tâm nặng nhẹ. Trương công sốt ruột cũng đúng. Tuy hoàng đế nói không để binh đói, nhưng mười vạn huynh đệ dưới tay Trương công mà không có bạc, có thể không buồn sao?

Lưu Cẩn thấy Dương Lăng nói cũng có tình có lí, vô cùng công bằng, khen mình vất vả công lao lớn, quyền thế thông thiên, tiếc nuối duy nhất chính là Hoàng thượng không ở đây nghe đánh giá này, gương mặt mỉm cười, ngực cũng ưỡn ra.

Ai ngờ Trương Vĩnh vừa nghe, như lửa cháy đổ thêm dầu, trong phút chốc tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên: - Được lắm, ngươi cao cao tại thượng, lục bộ cửu khanh phải nhìn sắc mặt ngươi, tươi cười cầu ngươi đẩy bạc, ta thì sao? Không có quân tiền ta liền bị hơn mười vạn đại quân mắng cho xói đầu, đều là kẻ cực khổ hầu hạ Thái tử gialăn lộn cho tới hôm nay, dựa vào cái gì ta phải xui xẻo như vậy?

Trương Vĩnh lập tức vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: - Được! Coi như ngươi có chỗ khó, ta chỉ hỏi ngươi, khi nào thì cho ta đẩy bạc?

- Ôi, còn có kiểu cầu cạnh như vậy sao? Lưu Cẩn bị chọc cười nói: - Khi nào thì cấp bạc chúng ta cũng không thể nói chính xác, Sơn Đông áp thuế ngân đến, phụng thánh dụ đã trực tiếp vòng qua xưởng đóng tàu Tùng Hoa giang rồi, quân tiền phát muộn cả tháng không phải bây giờ mới có, năm Thành Hoá, năm Cảnh Thái...

Trương Vĩnh tạt chén rượu qua, mắng:

- Ngươi thối lắm! Thuế Sơn Đông vào Tùng Hoa giang, vậy Lưỡng Quảng thì sao? Tứ Xuyên thì sao? Một cái là hôm trước, một cái là ngày mai vận đến, ngươi tưởng ông đây không biết hả?

Lưu Cẩn cầm chén ném qua, quát: - Đồ khốn khiếp! Ti Lễ Giám do ngươi là đương gia hay ta là đương gia?

Trong lúc nhất thời chén đĩa bay loạn, Dương Lăng cầm khăn trải bàn che trước mặt, cười nói: - Nhị vị đừng vội. Việc này có thể bàn bạc kỹ hơn, có thể bàn bạc kỹ hơn....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.