Tôi Không Phải Là Nữ Chính

Chương 22




Ma Kiếm Sơn ngọn chủ sơn uy quyền nhất nhất trong hàng trăm sơn phong của Ma Kiếm Tông. Tông chủ Thiên Đạo Táng Chân Nhân chính là tại nơi đây kiến tạo động phủ tu luyện, thông thường dù là Thập Đại Trưởng Lão cũng khó có thể tự do ra vào.

Số đệ tử có thể tại đây tu luyện trong 1000 năm qua vẫn chưa tới trăm người. Để có thể trở thành đệ tử tại Ma Kiếm Sơn không chỉ thiên phú siêu tuyệt, kẻ đó phải có thực lực khiêu chiến vượt cấp.

Trần Duyên ba ngày trước cũng đã xuất quan, cổng lớn trước sơn phong chỉ có thể tiếp nhận những tên Trúc Cơ tu sĩ do chính tay Thập Đại Trưởng Lão đề cử. Những hạng gà đất chó kiển gần như đều bị ngăn lại xa xa dưới chân núi.

- Ma Kiếm Sơn đây sao? Ngoài điểm chú ý duy nhất là so với những ngọn sơn phong khác to lớn hơn một chút thì cũng không nhìn thấy thứ gì nổi trội a.

Hắn một thân một mình rảo bước qua từng bậc thang, môn quy vạn năm qua nghiêm cấm đệ tử không được tại đây tùy ý phi hành, tuy hắn là chân truyền đệ tử nhưng cũng không thoát khỏi.

- Ha ha ha đám người ngoại lai các ngươi tầm mắt lúc nào cũng hạn hẹp a, Bách Niên Chi Chiến đệ nhất lần này lại nhàm chán rơi vào tay người của Ma Kiếm Sơn chúng ta đi.

Ma Kiếm Sơn đệ tử thân mang bạch bào, đầu đội kim mão, mỗi người trong số chúng đều được xem là hạch tâm đệ tử, tài nguyên bồi dưỡng không hề thua kém chân truyền đệ tử.

- Ngươi là ai? Ta nhìn ngươi niên kỉ không cao ắt hẵn là đệ tử tham gia Bách Niên Chi Chiến đi.

- Ta là ai hạn kiến cỏ như ngươi không có tư cách biết tới, ngươi chỉ có hai con đường một là ngoan ngoãn từ đâu tới thì cút về nơi đó. Hai là bị ta đánh cho tàn phế rồi ném ra khỏi Ma Kiếm Sơn này.

Hắn bộ dạng muốn bao nhiêu khí phách liền có bấy nhiêu, ánh mắt khinh thường không buồn nhìn xuống Trần Duyên.

- Những việc ngươi làm ở đây chắc là cao tầng tông môn không biết a?

- Biết thì đã sao? Nơi đây là Ma Kiếm Sơn, bọn người của Chấp Pháp Đội cũng không có lá gan tới đây bắt người. Chỉ cần ngươi không chết chính là tài không bằng kẻ khác, không lẽ sư phụ ngươi dám tới gặp tông chủ đòi lại công đạo sao?

Bọn chúng từ khi tu luyện ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều cực cao, luôn xem những đệ tử ở sơn môn khác là rác rưỡi, thậm chí là khinh thường không cùng kẻ khác qua lại. Đó cũng chính là nguyên nhân chính cho việc hắn trước nay chưa từng thấy đệ tử Ma Kiếm Sơn lộ mặt.

- Sư phụ ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó, bởi vì lão nhân gia người không có cơ hội ra tay.

- Ầm…

Chỉ một quyền đơn thuần, bạch bào đệ tử miệng hộc máu tươi. Cả người nhẹ nhàng như chiếc lá vô thanh vô tức rơi xuống chân núi dưới ánh nhìn đầy kinh hãi của những tên khác.

- Ta nghĩ rằng bản thân tới sớm a, không ngờ còn nhiều kẻ có tâm tư nhằm chán, muốn xem náo nhiệt sao?

- Không…không vị sư huynh này chúng ta không có ý xấu, chỉ là Ma Kiếm Sơn người làm việc quá bá đạo, chúng ta cần phải liên hợp để chống lại chúng.

Hơn mười tên đệ tử đạo bào khác nhau, rõ ràng bọn chúng là đệ tử từ các sơn phong khác tạm thời liên hợp.

- Cút khỏi mắt ta.

Trần Duyên tùy ý phẩy mạnh tay áo, áp lực mạnh mẽ đẩy bọn chúng rơi xuống. Hơn mười tên sắc mặt khó coi, dù sao bọn chúng cũng là những kẻ có thực lực không tệ, nhanh như chớp từ trong túi trữ vật pháp kiếm thuần thục đỡ lấy ngăn không cho bản thân nhục nhã rớt xuống chân núi.

- Vi ca, tên này quá xất xược chúng ta hay là…

- Ngươi câm miệng cho ta, không lẽ ngươi không nhận ra hắn đối với chúng ta không có hứng thú đuổi cùng giết tận sao? Nếu hắn thật sự ra tay thì ngươi có bản lĩnh ngăn cản hắn sao?

Tên đệ tử kia xám mặt không dám mở lời, hắn ỷ lại nhân số đông đảo vừa muốn hành hạ kẻ kia tẩy đi mối nhục nhưng được sư huynh kịp thời chấn tĩnh, chỉ suyết chút nữa là mang họa vào người.

Sân trước rộng lớn đã thu nạp hơn trăm người, đây chính là thiên tài trẻ tuổi của Ma Kiếm Tông, có kẻ mang trên người tông bào, có kẻ lại y phục kì dị, có kẻ trầm lặng đồng thời cũng không thiếu những người giao lưu quãng đại, đối với bọn chúng Bách Niên Chi Chiến này chính là trọng điểm bước ngoặt, chỉ cần được tông môn chú trọng bồi dưỡng ngươi dù không muốn đột phá Kim Đan cũng không dễ a.

- Ầm…ầm…

- Cấm Địa xuất hiện a, nếu như Cấm Địa hiện ra thì những tên thiên chi kiêu tử kia cũng muốn xuất đầu lộ diện.

Trời cao bỗng dưng không biết từ đâu, Hắc Môn to lớn hiện ra trước sự trầm trồ của mọi người.

- Đây là Cấm Địa a, thanh thế quả nhiên không nhỏ.

- Khà khà khà lão phu tiên đoán không sai, Ma Kiếm Tông các ngươi quả nhiên cũng tồn tại một Tiểu Phương Thế Giới, so với thứ ngươi đang nắm giữ, Tiểu Phương Thế Giới này chỉ có hơn chứ không kém.

Chu lão từ não hải cũng gật gù thán phục.

Hắc Môn dần hé mở, thanh âm tang thương từ thượng cổ vang lên. 17 bóng người nhanh như chớp lao ra, bọn chúng phi hành trên pháp kiếm quanh thân tỏa ra không nhỏ áp lực khiến những người xung quanh không tự chủ phải nhường đường.

Thiếu niên tiên phong không chút e ngại, hắc lôi bao bọc xung quanh nhục thể không ngừng dằn co tạo ra những thanh âm chói tai không khác gì tia sét bị lão thiên phóng xuống nhân gian.

- Nhanh lui lại, hắn chính là Hắc Lôi Tử, Lôi Lâm. Ngay cả tông chủ cũng không thể ngó lơ hắn thiên phú kinh người ngoại lệ thu hắn là thân truyền đệ tử. Không ít kẻ vì ghen ghét tiểu tử này một bước lên mây nên ngấm ngầm gây phiền hà, nhưng tất cả đều phải ôm lấy thương tích vào người.

Hắn như thể lôi thần giáng thế, song mục bén nhọn đảo quanh những kẻ bên dưới. Lôi Lâm trần trụi tra xét đã làm không ít kẻ nội tâm bất kham nhưng cố kị Ma Kiếm Sơn, cố kị những tên đệ tử lâu năm khác đang cảnh giới xung quanh bọn hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

- Ha ha ha Trần Duyên bổn tọa đã tìm ra người, tên súc sinh ngươi không thể ẩn nấp được nữa a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.