Tôi Hứa Với Cậu Mãi Mãi

Chương 7: Học




- Trương Huyền? Y Sư sinh tử đấu?

Chung Đỉnh Thuần, Mi trưởng lão nhìn nhau, từng người mở to hai mắt.

Mới nói đến đối phương, liền xuất hiện việc này... Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Tên này không phải Thuần Thú sư cùng Luyện Khí sư rất cao minh sao?

Lúc nào biến thành Y Sư? Còn muốn khiêu chiến Vưu Hư?

- Xảy ra chuyện lớn, mau đi xem một chút...

Mi trưởng lão cực kỳ lo lắng, cùng Chung Đỉnh Thuần không quản cái khác, thẳng tắp bay về phía Y Sư tháp.

...

- Ngươi nói cái gì? Trương Huyền... Khiêu chiến Y Sư học viện Vưu viện trưởng, Y Sư sinh tử đấu? Hắn không điên chứ?

Long Thương Nguyệt mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn thuộc hạ.

- Tên này không phải Luyện Khí sư, Kinh Hồng sư sao? Tại sao lại biến thành Y Sư?

Con mắt của Đổng Hân cũng trợn tròn.

- Khiêu chiến phó viện trưởng... cường giả Thánh giả...

Bờ môi của Long Thương Nguyệt run rẩy.

Thương Nguyệt hội bọn họ, mặc dù ở ở trong học viện cũng rất cường đại, nhưng đều là học sinh tiểu đả tiểu nháo, tên này ngược lại tốt, trực tiếp tiến hành sinh tử đấu với một vị phó viện trưởng...

Đây là chán sống sao?

- Hôm qua ta còn tưởng rằng, Chân Dương hội huyên náo động tĩnh đủ lớn, không nghĩ tới tên này ác hơn... Nhanh qua nhìn một chút!

Đổng Hân gật đầu, mặt mũi cười khổ.

Hôm qua Chân Dương hội mời ba gia hỏa mười mấy tuổi giảng bài, liền đủ để cho người ta nổi điên, tên này ác hơn, vừa ra tay trực tiếp đối kháng một vị phó viện trưởng...

Đây là muốn nghịch thiên a!

- Ân!

Long Thương Nguyệt không dám do dự, hai người vội vã chạy ra phía ngoài.

...

- Lão sư... Khiêu chiến Vưu Hư? Xảy ra chuyện gì?

Khu tinh anh, Lạc Thất Thất đang lo lắng lão sư đi Vân Vụ lĩnh có nguy hiểm hay không, liền nghe Hồ Yêu Yêu truyền đến tin tức, thân thể mềm mại run lên.

Thật đúng là vô pháp vô thiên tới cực điểm.

Đây chính là phó viện trưởng, hơn nữa còn là Y Sư lục tinh đỉnh phong... Khiêu chiến hắn, còn sinh tử đấu...

Đây là muốn làm gì?

- Không thể, nhất định phải khuyên can...

Lạc Thất Thất không nhịn được nữa, trực tiếp nhảy lên, thẳng tắp bay vút về phía Y Sư học viện.

...

Danh Sư học viện, một tiểu viện yên tĩnh rộng rãi, vòng hoa như gấm, tản mát ra mùi thơm lạnh nhạt.

Một thân ảnh xinh đẹp đứng ở trong bụi hoa, hai tay chắp sau lưng, yên tĩnh như vẽ.

Mái tóc đen nhánh rơi vào trên quần áo trắng như tuyết, như là màu mực, cùng chung quanh muôn hồng nghìn tía kêu gọi kết nối với nhau, cho người ta một loại mỹ cảm không nói thành lời.

- Khiêu chiến Y Sư lục tinh đỉnh phong Vưu Hư?

Thân ảnh xoay đầu lại, lộ ra dung nhan xinh đẹp không gì sánh được.

Chính là vị mỹ nữ lão sư để Trương Huyền động tâm kia… Lạc Nhược Hi.

Sau khi biết Trương Huyền không có việc gì, nàng liền trở lại chỗ ở của mình, một mực không liên hệ, không nghĩ tới lần nữa nghe được tin tức, là tên này quyết đấu với một vị phó viện trưởng.

- Lá gan thật lớn...

Lạc Nhược Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, môi son khẽ nhếch.

Mặc dù cùng Trương Huyền tiếp xúc không lâu, nhưng tên này, tính cách cả gan làm loạn là tận mắt chứng kiến qua.

Tu vi Hóa Phàm tứ trọng, liền dám từ trong tay rất nhiều Linh thú Hợp Linh cảnh cứu bản thân ra, chỉ bằng vào điểm ấy, liền để vô số người phát điên.

- Có thể để cho hắn nổi giận như thế, không tiếc tiến hành sinh tử đấu, Vưu Hư này, khẳng định làm ra sự tình để hắn khó chịu được...

Biết tính tình tên này, sẽ không dễ dàng nổi giận, có thể ép sử dụng đòn sát thủ, thật không biết Vưu Hư này đã làm cái gì.

- Đi nhìn xem!

Nàng cười nhạt một tiếng, thân thể nhoáng một cái, thời gian nháy mắt đã biến mất ở trong tiểu viện.

...

Tổng bộ Chân Dương hội, trước bàn ăn phong phú, đám người Trịnh Dương, Vương Dĩnh đang hưởng thụ đãi ngộ đẳng cấp cao nhất.

- Cường thúc, lão sư cùng người giao đấu...

Vương Dĩnh nhìn sơn trân hải vị đầy bàn, lo lắng có chút ăn không vô.

- Giao đấu mà thôi, không có việc gì, thực lực của thiếu gia, các ngươi còn chưa tin? Khẳng định là phó viện trưởng gì kia muốn chết, yên tâm đi!

Nhét một miếng thịt Linh thú lớn vào miệng, Tôn Cường vừa ợ một cái vừa nói.

- Thế nhưng mà...

- Không có thế nhưng mà, ăn cơm trước, ăn xong thiếu gia đoán chừng liền giết chết người kia rồi...

Tôn Cường khoát tay áo:

- Lại nói, loại sự tình này, các ngươi qua cũng vô dụng, y thuật... Các ngươi lại không biết!

- Cái này...

Vẻ mặt đám người Trịnh Dương như mướp đắng.

Sự tình của lão sư bọn họ không có cách nào nhúng tay, hơn nữa cũng sẽ không để bọn họ chạm phải.

- Được rồi, đừng xoắn xuýt, ăn cơm, ăn cơm, yên tâm đi! Vớ va vớ vẩn mà thôi, thiếu gia không ra tay thì thôi, một khi ra tay, khẳng định sẽ bị đánh nằm xuống! Ăn trước đi, ăn xong, chúng ta lại qua!

Tôn Cường cũng không ngẩng đầu lên.

Nói đùa gì đó, nếu như thiếu gia cũng giải quyết không được, bọn họ qua chỉ có thể thêm phiền.

Lại nói... Trên thế giới này còn có sự tình thiếu gia cùng lão gia giải quyết không được?

- Được rồi!

Thấy Tôn Cường chắc chắn như thế, nghĩ tới đủ loại thần kỳ của lão sư, đám người Trịnh Dương yên lòng.

...

- Ha ha, cái này là chính hắn muốn chết! Y thuật của Vưu phó viện trưởng, gần như chỉ dưới Chung Đỉnh Thuần viện trưởng, là nhân vật đỉnh phong của toàn bộ Hồng Viễn đế quốc cũng phải kể đến, sinh tử đấu với hắn... Đây không phải muốn chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.