Tôi Hứa Với Cậu Mãi Mãi

Chương 59: Ngoại Truyện 3




Trên khế đất ghi rõ địa chỉ, đúng là tiểu viện hắn cùng Lạc Thất Thất, Hồ Yêu Yêu nhìn thấy kia.

Trước đó liền nghi hoặc, đến cùng là ai muốn đưa mình phủ đệ, nghĩ rất nhiều người, làm sao cũng không ngờ tới là vị này!

Hắn cùng Hoài Vương gia, không có gì gặp nhau, duy nhất chính là bọn người Trịnh Dương ở chỗ đối phương mấy ngày, thuận tiện tiếp người Viên gia, Viên Đào đi.

Nói trắng ra chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, gặp mặt một lần, đưa tặng biệt thự giá trị hơn trăm linh thạch thượng phẩm?

Cái này... Thủ bút này thật là quá lớn.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, trong người hắn quen biết, chỉ sợ cũng chỉ có người này mới có đại thủ đoạn như thế.

Mặc dù đám người Mạc Cao Viễn là Danh Sư lục tinh, luận tài sản so với một vương gia quyền thế ngập trời, vẫn là kém rất nhiều.

- Vâng!

Quản gia Ngọc Thanh nhẹ gật đầu, vẻ mặt cung kính.

- Vô công bất thụ lộc, lễ vật này nhận lấy thì ngại...

Trương Huyền lắc đầu.

Mặc dù hắn có ý nghĩ với biệt thự kia, nhưng cùng đối phương không có gì gặp nhau, vô duyên vô cớ thực sự khó mà tiếp nhận.

- Vương gia bàn giao, cần phải để Trương sư nhận lấy, nếu không, thuộc hạ trở về, có thể sẽ bị quét dọn ra ngoài, thậm chí bị hình phạt!

Ngọc Thanh vội vàng nói:

- Lại nói, tòa phủ đệ này, là dùng họ tên của Trương sư mua sắm, nếu như Trương sư chối từ, thật không biết xử lý như thế nào!

Trương Huyền cau mày.

Hắn mới vừa nhìn, chủ nhân của khế đất cùng khế nhà, quả thực đã ghi tên của mình.

Nói cách khác, vị vương gia này, sớm đoán được bản thân sẽ chối từ, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ngay cả sang tên cũng tiết kiệm.

- Thôi được! Tôn Cường, nhận lấy đi. Đợi lúc rảnh rỗi, ta sẽ chuyên thăm hỏi vương gia, bày tỏ cảm kích!

Chần chờ một chút, Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Vừa vặn hắn đúng lúc không có chỗ ở, thứ hai, đây là chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, tìm kiếm bảo tàng phải tiến vào bên trong, đối phương đã có thành ý đưa tiễn, cũng không cần phải đẩy tới đẩy lui.

Cùng lắm thì tìm thời cơ, hỗ trợ chỉ điểm một chút, hoặc giải quyết tai hoạ ngầm gì đó, cũng coi như hồi báo.

Kỳ thật, mục đích của đối phương, suy nghĩ kỹ một chút, cũng có thể rõ ràng.

Nhìn trúng không phải bản thân, mà là Viên Đào.

Viên Đào người mang Long Tê huyết thống, một khi trở lại Thánh Nhân quý tộc, tất nhiên sẽ được dốc sức bồi dưỡng, trở thành cao thủ tuyệt thế, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.

Làm ân sư nhập môn của hắn, địa vị có thể tưởng tượng được.

Viên Đào không cách nào kết giao, kết giao mình, tương đương với kéo lên đường dây với Thánh Nhân Viên gia, Hồng Viễn đế quốc sẽ càng ngày càng vững chắc.

Thực không thu, đối phương khẳng định sẽ còn nghĩ những biện pháp khác, còn không bằng trực tiếp cầm, chấm dứt phiền phức.

- Đa tạ Trương sư!

Vốn cho rằng còn phải nói nhiều vài lời, thấy Trương sư trực tiếp đáp ứng, Ngọc Thanh quản gia hưng phấn gật đầu, chuyển giao khế nhà, khế đất cho Tôn Cường, lúc này mới ôm quyền:

- Thuộc hạ cáo từ!

- Ân!

Trương Huyền khoát tay áo:

- Đã có địa phương mới, cùng đi qua đi!

Không có gì có thể chần chờ, mang theo mọi người xoay người rời đi.

- Cái này...

Đám người Hoàng Hưng thấy vừa vặn cự tuyệt Trương sư, Hoài Vương gia liền tặng cho một tòa phủ đệ, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời.

Vốn bọn họ nhận được Lục Phong viện trưởng bàn giao, là muốn Trương Huyền mất mặt, hiện tại... người ta không những không mất mặt, còn tương đương quất một cái tát...

Thật muốn bẩm báo tin tức này cho Lục Phong viện trưởng, người sau có thể thẹn quá hoá giận, đánh bọn hắn một chầu hay không?

Cái này gọi là chuyện gì!

Sớm biết liền không nhúng vào vũng nước đục này!

...

Không để ý tới đám người Hoàng Hưng xoắn xuýt, đám người Trương Huyền, Tôn Cường rời đi học viện, không lâu sau liền đến gần phủ đệ.

- Thiếu gia...

Còn chưa tới, đại môn liền mở ra, một đám hộ vệ, hạ nhân vội vã tiến lên đón.

- Vương gia lo lắng thiếu gia ở không quen, chuyên môn phái chúng ta tới hầu hạ, nha hoàn, đầu bếp, hạ nhân, hộ vệ... Đầy đủ mọi thứ!

Một người bộ dáng quản gia tiến lên đón.

- Làm phiền vương gia phí tâm!

Trương Huyền gật đầu.

Hoài Vương gia này, thật là rất dụng tâm, nhà không nói, ngay cả hạ nhân cũng đưa, khá là hào phóng.

Phủ đệ lớn như thế, không có hạ nhân, chỉ để Tôn Cường, đám người Trịnh Dương quản lý mà nói, quả thực rất phiền phức.

Dù sao ân tình cũng đã nhận, nhiều một chút ít một chút, cũng không sao cả.

Chỉ cần đến lúc đó, nghĩ biện pháp trả lại là được.

Cùng quản gia này đi vào tiểu viện, Trương Huyền nhịn không được cảm khái.

Khó trách trước đó đi ở bên ngoài, liền nghe được thanh âm có người làm việc, toàn bộ phủ đệ rực rỡ hẳn lên, hẳn là vừa vặn trang trí, phú quý mà không mất cao nhã, lộng lẫy mà không mất xa hoa.

Diêm nha cao trác, câu tâm đấu giác, bước đi ở bên trong, tựa như đi vào lâm viên to lớn.

Trong viện linh khí nồng đậm, vừa nhìn liền biết bố trí tụ linh trận, mức độ đậm đặc so với khu tinh anh cũng không kém chút nào.

- Lợi hại!

Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.

Nói thật, vị vương gia này quả thực dụng tâm, trước đó hắn cho rằng mua phủ đệ này tốn hao không ít, hiện tại xem ra, trang trí tốn hao khẳng định càng nhiều.

Nếu hắn mua sắm, khẳng định không thành như vậy.

- Tôn Cường, ngươi cùng Tử Dực Thiên Hùng thú đi đón Ngụy Như Yên tới!

Đi đến đại sảnh, hết thảy an bài ổn thoả, Trương Huyền phân phó.

- Vâng!

Tôn Cường nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.

Để đám người Trịnh Dương trước giam Vưu Hư lại, Trương Huyền đi ra khỏi cửa phòng, đi tới trước một hoa viên.

Thong thả tới lui mấy bước, nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy Thập Diệp hoa ra, cắm ở trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.