Tôi Hứa Với Cậu Mãi Mãi

Chương 47: Về Nơi Bắt Đầu




Mấy vị phó viện trưởng nhanh như điện chớp, như là gió lốc, mười mấy hô hấp liền đến Đan Sư đường, chỉ nhìn thoáng qua, tất cả đều muốn khóc.

Chỉ thấy Đan Sư đường trước đó dòng người như nước, giờ phút này trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, mèo lớn mèo nhỏ hai ba con lăn tăn, hầu như không có người.

Mấy vạn người ở Đan Sư đường, hình như bị người chuyển không, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy.

- Ngô lão sư, học sinh đâu? Học sinh ở chỗ này đâu?

Tìm một vòng, rốt cuộc tìm được một lão sư, Lục Phong nhịn không được tiến lên.

Ngô lão sư, Ngô Điền, Luyện Đan sư lục tinh, trưởng lão học viện.

- Viện trưởng ngươi tới thật đúng lúc, ta đang định chào từ biệt ngươi...

Không trả lời hắn, Ngô lão sư một bên thu thập hành lý, một bên nói.

- Chào từ biệt?

Lục Phong cứng đờ, vẻ mặt lo lắng:

- Chẳng lẽ... Bởi vì Trương Huyền kia?

- Đúng vậy!

Ngô Điền gật gật đầu, cười cười:

- Vừa rồi ta nghe Trương sư giảng bài, hiểu ra, đã bái hắn làm thầy, từ giờ trở đi, không còn giữ chức trưởng lão Luyện Đan học viện nữa, mà đi Huyền Huyền hội làm một hội viên bình thường! Cố gắng tiềm tu, tranh thủ sớm ngày đột phá!

- Bái hắn... làm sư?

Bờ môi Lục Phong co lại, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tới.

Có thể để cho vị Ngô Điền này dạy cho mấy vạn người, đủ thấy địa vị ở Luyện Đan học viện, nhân vật như vậy... Thế mà bái Trương Huyền làm sư?

Con mẹ nó ngươi đùa ta sao?

Không chỉ như thế, còn muốn đi Huyền Huyền hội làm một hội viên bình thường... Hội em gái ngươi ah!

Huyền Huyền hội là một tổ chức học sinh mà thôi, ngươi một trưởng lão chạy qua làm gì?

- Được rồi, không nói nhiều nữa, cáo từ...

Đang khi nói chuyện, Ngô Điền thu thập xong hành lý, xoay người rời đi.

- Ngô trưởng lão, không vội... Ngươi bái Trương Huyền làm sư, vậy các lão sư khác đâu? Đan Sư đường chúng ta tổng cộng hơn 340 vị lão sư, đều đi nơi nào?

Thấy hắn muốn đi, Lục Phong vội vàng hô.

Mặc dù ngươi là trưởng lão, ở học viện rất trọng yếu, nhưng chỉ cần các lão sư khác vẫn còn, đi một, hai cái không tính là gì, nhưng làm sao nơi này rỗng tuếch, học sinh không nhìn thấy, lão sư cũng tìm không được?

- A, những lão sư kia bái sư còn sớm hơn ta, cả đám tặc vô cùng, sớm liền chạy tới Huyền Huyền hội nghe giảng bài, không tán gẫu nữa, nếu không làm trễ nải chương trình học, ta liền rơi ở phía sau...

Ngô Điền vung vung tay, ánh mắt lộ ra vẻ mạnh mẽ, càng đi càng xa, bóng người rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

- Đều bái… bái sư?

Thân thể nhoáng một cái, Lục Phong đặt mông ngồi dưới đất, không còn phong độ cùng tư thái của viện trưởng.

Tê liệt ah!

Lấy đi đan dược, học sinh không nói, ngay cả lão sư cũng lấy đi làm đồ đệ...

Sớm biết như vậy, ngươi còn không bằng làm sập Luyện Đan học viện chúng ta, hiện tại học sinh lão sư mất hết, còn giữ học viện có ý nghĩa gì...

Lục Phong cùng tứ đại phó viện trưởng, đều cảm giác sắp khóc.

- Viện trưởng, nếu không phải ngươi nhất định muốn lẫn vào sự tình của Vưu Hư, ta cảm thấy... học viện chúng ta nhiều nhất sập một chút, hiện tại... làm sao bây giờ?

Chu phó viện trưởng thực sự nhịn không được, mở miệng nói.

- Cái này...

Lục Phong chảy nước mắt.

Đổi lại trước đó, nói học viện sập một chút, hắn khẳng định sẽ đánh đối phương tơi bời, mà bây giờ, thật như vậy tuyệt đối sẽ mở cờ trong bụng!

Luyện Đan học viện, mệnh danh thứ nhất trong Danh Sư học viện, là bởi vì học sinh nhiều, lão sư nhiều, hắn cũng từ đó có thể trở thành đứng đầu thập đại trưởng lão, đại diện học viện viện trưởng...

Mà bây giờ, toàn bộ học viện chỉ còn dư lại mấy người bọn hắn, chỉ huy một mình, chỉ sợ ngay cả Kinh Hồng viện cũng không bằng!

Cái này gọi là chuyện gì!

Trái tim, phổi, lá gan, thận... Hiện tại ngay cả bàng quang cũng nhịn không được đau đớn...

- Đi qua nhìn một chút, ta không tin, hắn chỉ là một học sinh, thật có thể để Luyện Đan sư học viện chúng ta, hơn ba trăm lão sư, hơn sáu vạn học sinh khăng khăng một mực!

Trong lòng buồn bực, Lục Phong cắn răng, lần nữa đứng dậy.

Bất kể nói thế nào, hắn cũng là Danh Sư lục tinh, tùy thời có thể đột phá, để hắn bội phục một tiểu nhân vật không tới hai mươi tuổi, nằm mơ!

- Được!

Thấy hắn kiên trì, Chu phó viện trưởng không nói thêm lời, mấy người theo ở phía sau, đồng loạt đuổi theo Ngô lão sư.

Đi tiếp cận hai mươi phút, tới khu tân sinh, cũng chính là tổng bộ của Huyền Huyền hội.

Từ xa nhìn lại, người ta tấp nập, một mảnh đầu người, không biết có bao nhiêu.

Chỗ cửa lớn, ba học sinh năm thứ tư thủ ở bên ngoài, có tay cầm trường thương, có cầm đại đao, tinh khí mười phần.

Chính là đám người Ưng Cần, Bạch Diện lúc trước đánh cược thua.

Sau cửa lớn, là một tên mập, ngồi ở trên ghế, tay cầm một cái giỏ trúc, đùi to mập, không ngừng lắc đến lắc đi, thấy mấy người tới, lập tức tiến lên đón:

- Ai da, đây không phải Lục viện trưởng sao? Muốn đi vào nghe giảng bài có thể, mỗi người một viên linh thạch thượng phẩm! Công bằng công chính, già trẻ không gạt.

- Ngươi nói cái gì?

Da mặt Lục Phong lay động, suýt chút nữa phát nổ.

- Lục Phong viện trưởng, mọi người cùng là trưởng lão học viện, ta cũng không cần khách sáo, liền xưng hô ngươi một tiếng sư huynh đi! Lục sư huynh, hiện tại lão sư đang truyền thụ luyện đan tinh diệu, muốn vào, liền giao tiền, đây là quy củ, cũng là tôn trọng đối với nghề nghiệp nhà giáo. Tôn Cường Tôn thúc, cũng là theo quy củ làm việc, chúng ta làm vãn bối, đừng làm khó dễ thúc thúc của ta!

Nghe được cãi lộn, Trịnh Dương đi ra, liền ôm quyền nói.

- Sư huynh? Tôn Cường... Tôn thúc? Còn làm vãn bối...

Lục Phong mắt tối sầm lại.

Mẹ nó... lúc nào ta so với mập mạp chỉ biết lấy tiền, cũng kém một đời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.