Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 5-3: Mỹ nhân tâm kế (3)




Tam vương phi _ Uyển Như Loan Loan. 15 tuổi, sau khi bị nhị tiểu thư Tả tướng phủ ám sát, từ đệ nhất tài nữ Hoàng thành ôn nhu thục đức thành tam vương phi giết người chớp mắt. Thành tam vương phi _ nữ tử duy nhất được tam vương gia sủng lên tận trời.

Gả đi được 1 tháng, nàng chế tạo vũ khí nổ cung hoàng hậu, đánh nàng ta thân tàn ma dại, rồi vào lãnh cung. 2 tuần sau, trêu ghẹo tam vương gia phải trao đệ nhất ám sát lâu _ Tu La môn cho nàng. Chỉnh từng người trong Tu La môn. 50% các cửa hàng, thanh lâu, khách điếm lớn nhất thiên hạ do nàng làm chủ. 1 tháng sau, sinh thần của hoàng thượng, mở lời khiêu chiến với Hồ Điệp Điệp công chúa _ công chúa Huệ Ngọc quốc, hạ độc nàng ta, bắt Huệ Ngọc quốc xưng Hoàng Bảo triều lên làm thần. Ngay cả tối hôm sinh thần hoàng thượng đó, hôm sau 17 nữ tử vây quanh tam vương gia lúc đó bị hủy nhan, ngoài nhị tiểu thư Tả tướng phủ. 1 lần nữa thiên hạ chấn động _ tam vương phi Hoàng Bảo triều chi Đế nữ vương chuyển kiếp. Được hoàng thượng phong: Loan quận chúa. Ngay cả nhị ma vương _ thái tử Luân Nghi quốc, tam ma vương _ đệ nhất sát thủ Ảnh Cơ cũng rơi vào lưới tình của nàng. 1 tuần sau bỏ trốn đi tìm giải dược cho Thái hậu. Nghiễm nhiên được lên làm Lạc Hoa các chủ _ nơi mạng lưới thông tin nhanh nhạy, 50% các cửa hàng, thanh lâu, khách điếm lớn còn lại nằm trong tay Lạc Hoa các chủ. Se duyên uội phu _ quận chúa duy nhất của Hoàng Bảo triều, Di Di cùng với hoàng thượng Kim Tỏa quốc _ tam hành trong ngũ hành đế vương. Hoàng Bảo triều lên 1 tầng cao vượt trội. Bị ngũ đế hại mất tích 2 năm.

Từ 1 tài nữ nhu nhược thành lãnh khốc nữ tử?

Hủy nhan nữ tử đến gần phu quân mình?

Nếu là vậy, rất có thể là Meyo nàng nha? Trường hợp này cũng xuất hiện trong tiểu thuyết: xuyên không 2 lần. Và, kiếm kỹ của trùm mafia Nhật thì ngoài nàng và cha thì còn ai biết đây? Ngoài nàng ai dạy Tu La môn kiếm kỹ đó?

Dù có chút hoài nghi, để chứng minh đi, nam nhân đó, đã để kiếp trước của mình như thế nào tình say chi luyến? Nàng, đi kiểm chứng!

Meyo quay người bước ra cửa.

- Loan nhi, con đi đâu vậy? - Uyển tướng quân khó hiểu nói

- ta... đi lặp lại lịch sử! - Meyo vừa nói, vừa tung hứng quả lựu đạn trong tay. À ko, nàng hiện tại là... Uyển Như Loan Loan!

Chánh điện hoàng cung Hoàng Bảo triều

- tam đệ, ngươi nên biết thiên hạ cả trăm nghìn mỹ nhân ko hết, ngươi có thể chọn 1, ko cần phải đau khổ như vậy! - Hoàng Thiên Minh nhíu chặt my tâm, lại tiếp tục dụ dỗ tam đệ của hắn, người này đã 2 năm rồi tiếp tục ko thê thiếp...

- hoàng huynh, ngươi gọi ta về nói vậy thôi sao? - Hoàng Lam Phương vẫn ko phản ứng, chỉ lạnh tanh nói

- ko, nghe nói... tam vương phi của ngươi đã về, người trong Tu La môn đồng lòng nói vậy.

- thôi đi, trò lừa gạt, nàng muốn về, đã về 2 năm trước...! - hắn trong mắt dấy lên 1 tia đau khổ.

OÀNH!!!

1 tiếng long trời lở đất vang vọng, rung cả hoàng cung

- chuyện gì vậy? - Hoàng Thiên Minh khẽ nhíu my

- phát ra từ cổng cung, ta và huynh đi xem - hắn xoay lưng phía cửa ra chánh điện, đi ra

Cổng cung.

Khói đen bụi mù mịt, cổng cung bị vỡ tan cả trăm mảnh, đất gần đó cũng bị tản ra thành 1 hố lớn.

Hoàng Lam Phương nhíu my nhìn tử tà áo thấp thoáng trong khói bụi. 1 tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên trong màn khói đó

- ha ha ha ha ha! Cổng cung ư? Thật dễ phát mà, chỉ tốn có 1 viên lựu đạn của ta!

- giọng... nói này...! - khóe mắt Hoàng Lam Phương hắn khẽ co giật, vẻ mặt thập phần khó tin.

1 tử y nữ tử đang xinh đẹp tươi cười đi ra. Xinh đẹp, tuyệt mỹ, khuynh tẫn chúng sinh. Tử y phiêu diêu trong gió. Tóc tím bạc bay toán loạn dưới ánh tà dương. Khóe môi câu lên thành đường cong tuyệt mỹ, mắt tím than ma mị nheo nheo thành hình bán nguyệt.

- Loan... nhi? - hắn khẽ mấp máy môi

- a, vậy ngươi là phu quân xinh đẹp của ta, đúng vậy, ta là Uyển Như Loan Loan! - nàng vẫn tươi cười, hắn, bỗng dưng làm nàng cảm thấy ấm áp, bỗng 1 cái gì đó, 1 cảm xúc trong nàng trào lên.

“ tách _ tách _ tách “

Trên gương mặt nàng, vẫn nụ cười xinh đẹp như vậy, nhưng, nước mắt, trong khoé mắt nàng trào ra...

- Phương...!!!

Khoảnh khắc đó, trí nhớ như 1 cuộn phim tua chậm trong đầu ta, ta nhớ, nhớ mỗi cái ôm ấm áp, nhớ mỗi nụ hôn của hắn. nhớ gương mặt tươi cười của hắn...!

Khoảnh khắc đó, ta bỗng chốc biết lý do mình được sinh ra, được xuyên không thì ra, lý do đó là... để gặp hắn?

Khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được 1 lần nữa trong đầu: ta biết yêu!

Lý do để ta được sinh ra là để gặp hắn, yêu hắn.

Lý do ta xuyên không lần 1 là để biết hắn, để cho 1 lịch sử ko trong sử sách mang đậm tên ta và hắn.

Lý do ta xuyên không lần thứ 2 là để nối lại mối nhân duyên dang dở của ta, để ta và hắn, yêu nhau thêm 1 lần nữa!!!

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.