Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 2-2




Cái gọi là vị khách thần bí đối với Triệu Nguyên mà nói, cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn, những người trong lớp lăn lộn ở thành phố Cổ Lan hắn đều biết rõ, ngoài mấy người này, những người còn lại Triệu Nguyên hoàn toàn không có hứng thú. Hôm nay hắn sở dĩ tới đây cũng bởi vì tâm tình uất ức, muốn tìm người uống rượu. Bởi vì hôm nay công ty du lịch của hắn lại bị du khách trách cứ, nhận được khiển trách của vị cục trưởng cục du lịch, khiến cho Triệu Nguyên sắp phát điên.

Nếu không tìm chỗ phát tiết, Triệu Nguyên thật không biết mình sẽ làm gì. Phải biết rằng vị cục trưởng du lịch này, trước kia chính là dựa vào cha hắn mới được đề bạt, hôm nay cha hắn chẳng qua mới vừa về hưu một năm, người này đã càn rỡ như vậy. Trước kia toàn đi theo phía sau kêu Triệu thiếu Triệu thiếu, hiện tại thì hoàn toàn ngược lại.

Nghĩ đến bộ mặt ngang ngược càn rỡ của hắn, Triệu Nguyên càng cảm thấy tức giận.

- Triệu Nguyên, cậu cứ yên tâm, vị khách thần bí này tuyệt đối sẽ nằm ngoài dự liệu của cậu, nhìn thấy không? Đến rồi!

Cam Thần vẫn muốn tiếp tục giữ bí mật, nhưng sau khi phát hiện Nhâm Lập Quyên đưa mắt ra hiệu, hắn liền nhìn thấy thân ảnh Tô Mộc xuất hiện ở ngoài phòng. Vừa nói Cam Thần vừa đứng dậy:

- Triệu Nguyên, đi thôi, chúng ta cùng đi đón. Bạn học cũ tới rồi, cậu cũng không thể ngồi như vậy?

- Bạn học cũ, là bạn học cũ, ha ha, Tô Mộc, không ngờ lại là cậu!

Sau khi Triệu Nguyên nhìn thấy Tô Mộc, liền vui mừng la lớn, hắn không ngờ người xuất hiện ở đây lại là Tô Mộc.

Phải biết rằng nói đến quan hệ với Tô Mộc, Triệu Nguyên còn thân thiết hơn Nhâm Lập Quyên và Cam Thần. Bởi vì Triệu Nguyên và Tô Mộc ở cùng ký túc xá. Khi đó dựa theo xếp hạng số tuổi, Tô Mộc là lão út, Triệu Nguyên là lão đại, còn có hai người nữa nhưng hôm nay không đến.

Thời gian Tô Mộc ở đại học chính là nhân vật phong vân, dựa vào Tô Mộc, lúc ấy Triệu Nguyên chiếm được không ít tiện nghi. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy Tô Mộc, hắn cảm thấy rất vui mừng. Vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, đón Tô Mộc đi tới, từ xa đã trực tiếp vung quả đấm, hạ quyền với Tô Mộc, hai người ôm nhau, lớn tiếng chào hỏi.

Thật ra trong lòng Tô Mộc, cũng có vài phần kính trọng Triệu Nguyên. Bốn năm đại học, chưa nói hai người ở cùng ký túc xá, mấu chốt đó là bối cảnh gia đình của Triệu Nguyên không tệ, thỉnh thoảng lại cung cấp thuốc lá cho các bạn trong ký túc xá. Mà Triệu Nguyên lúc ấy nằm giường phía trên Tô Mộc, vì vậy quan hệ giữa hai người chính là giường trên và giường lớn. Nhưng Tô Mộc không biết Triệu Nguyên đang ở thành phố Cổ Lan, nhớ lúc tốt nghiệp, hắn bảo là muốn đến phương nam lăn lộn. Sau này bởi vì không có số điện thoại, cho nên hai người mới không liên lạc.

Bây giờ có thể một lần nữa nhìn thấy Triệu Nguyên, trong lòng Tô Mộc thật sự thấy cảm động.

Bất kể thời gian ở đại học Tô Mộc là nhân vật phong vân thế nào, nhưng ở trong ký túc xá, quan hệ giữa hắn với ba người bạn cùng phòng đều rất tốt. Mặc dù ba người còn lại đều có hoàn cảnh gia đình tốt hơn Tô Mộc, nhưng không ai xem thường hắn. Chẳng những không xem thường, vô hình trung bọn họ còn cảm thấy tự hào vì cùng phòng với Tô Mộc. Có thể trở thành bạn cùng phòng với Tô Mộc, đối với bọn họ mà nói, là một việc vô cùng may mắn, bởi vì từ trên người Tô Mộc bọn họ đã học được rất nhiều thứ trong sách không có.

Những năm tháng thanh xuân đó, hôm nay nhớ lại, mặc dù có chút ngây thơ, nhưng làm cho người ta hoài niệm quyến luyến.

- Làm sao cậu lại đến thành phố Cổ Lan? Cậu đến thành phố Cổ Lan tại sao lại không liên lạc với tôi? Cậu có biết tôi luôn nghe ngóng tin tức của cậu, nhưng không tìm được? Nào, nói cho tôi nghe một chút, những năm qua cậu lăn lộn ở đâu? Có phải ở lại trường hay không? Tôi nhớ lúc ấy cậu được mấy vị lão sư rất ưu ái? Bây giờ đã kết hôn hay chưa? Con lớn chưa, còn nữa...

Triệu Nguyên nhìn Tô Mộc, giống như muốn trút bỏ toàn bộ nghi vấn trong lòng lên đầu Tô Mộc, miệng nói liên hồi. Nhìn thấy màn này Tô Mộc chẳng những không chán ghét, ngược lại cảm giác rất cảm động. Không ai hỏi hắn những lời giống như Triệu Nguyên, cho dù là Nhâm Lập Quyên, cho dù là Cam Thần cũng sẽ không, bọn họ không hiểu giữa những người cùng phòng trong ký túc xá có quan hệ không thể phân tách....

Trong cuộc đời con người, có bao nhiêu người có thể ở cùng phòng trong vòng bốn năm?

Gặp gỡ nhau chính là duyên phận!

Là duyên phận nên quý trọng!

- Triệu Nguyên, cậu có phải nói quá nhiều hay không? Cho dù muốn biết cái gì, cũng phải để Tô Mộc ngồi xuống nói chuyện chứ. Được rồi, nơi này không có người ngoài, tất cả ngồi xuống nói chuyện đi.

Nhâm Lập Quyên mỉm cười chào hỏi.

Trong sảnh đón khách có mấy người đều là bạn học cũ của Tô Mộc, nhưng không thân thiết như quan hệ giữa Triệu Nguyên và Tô Mộc, vì vậy cũng không tiến lên hỏi thăm cái gì. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Tô Mộc ăn mặc bất nhập lưu như vậy, thì càng không có ý tứ chào hỏi Tô Mộc.

Chủ tịch hội học sinh trước kia thì thế nào? Bây giờ còn không phải là lăn lộn không như ý.

Đây là một xã hội thực tế, nếu anh xen lẫn không được, cũng đừng nghĩ ở trước mắt tôi nói tư cách gì đấy. Những ngày tháng trong trường học trước kia đều là quá khứ. Nếu có ai dám ngây thơ như vậy, sẽ bị xã hội này nuốt chửng.

- Tô Mộc, hiện tại cậu đang lăn lộn ở đâu?

Triệu Nguyên vừa ngồi xuống liền hỏi.

- Không lăn lộn ở đâu cả, trước kia tôi làm việc ở huyện Hình Đường, hiện tại được điều tới đây, trước mắt đi làm ở khu Cao Khai thành phố Cổ Lan.

Tô Mộc tùy ý nói, cũng không tiết lộ thân phận của mình. Bởi vì câu hỏi của Triệu Nguyên cho thấy, hắn không biết thân phận hiện tại của Tô Mộc, Nhâm Lập Quyên cũng không nói cho hắn biết. Nếu Nhâm Lập Quyên không nói gì, Tô Mộc dĩ nhiên cũng không thể công khai nói ra. Cho dù muốn để cho Triệu Nguyên biết, cũng phải tìm thời gian. Lúc này nói ra, giống như có chút khoác lác quảng cáo cho mình.

Từ trước đến giờ Tô Mộc không phải là người thích tỏ ra cao ngạo như vậy!

- Nói như vậy bây giờ cậu là nhân viên công vụ rồi?

Triệu Nguyên hỏi.

- Đúng vậy!

Tô Mộc gật đầu nói.

- Không ngờ cậu và lớp trưởng, Cam Thần lại đi cùng một con đường. Con đường này không dễ đi, cậu nhìn thấy không? Lớp trưởng của chúng ta ở trong đội cảnh sát lập được bao nhiêu công, bây giờ lại bị một cước đá đến khu Cao Khai làm đội trưởng đại đội trị an gì đó. Theo tôi thấy, dựa theo chiến công của lớp trưởng, muốn làm trưởng đội trị an cục công an thành phố cũng dư dả. Còn cả Cam Thần, năm đó trong lớp chúng ta là một đại tài tử, hiện tại thì sao? Mặc dù đang đi làm ở bộ tuyên truyền thị ủy, nhưng còn không phải bị chèn ép thành như vậy.

Được rồi, không nói những thứ này nữa, cậu nên biết những điều này. Chẳng qua bây giờ cậu đến khu Cao Khai, còn làm ở một vị trí không ra gì. Người nào không biết khu Cao Khai thành phố Cổ Lan chính là một chỗ chó ăn đá gàn ăn sỏi, ăn thì không ngon bỏ thì tiếc. Cậu đến đó quả thực chính là nhân tài không được trọng dụng. Hơn nữa sau này muốn thăng chức cũng rất khó khăn, nơi đó chính là một chỗ bị người ta hắt hủi.

Triệu Nguyên thành thật nói với Tô Mộc.

Tô Mộc thực sự rất thích cảm giác như vậy.

Thái độ hiện tại của Triệu Nguyên đã nói lên, đến bây giờ hắn vẫn không thay đổi, vẫn là Triệu Nguyên trước kia. Nếu như lúc này Triệu Nguyên bắt đầu nói giọng quan với Tô Mộc, vậy hắn mới cảm thấy ngột ngạt. Hội bạn học, vốn là muốn tìm lại những năm tháng thanh xuân cảm động, nhớ đến những chuyện ngày ấy là nhiệt huyết sục sôi. Cho dù là cùng nhau chơi game suốt đêm, ngồi vây quanh nói chuyện cũng rất đáng hoài niệm.

Nhưng hội bạn học hiện tại, cũng bắt đầu biến chất. Nếu anh xen lẫn không tốt, cũng không dám tới tham gia hội bạn học, sợ đến lúc đó mất mặt. Tại sao phải sợ như vậy? Chính vì có một số người tới đây là để khoe khoang, khoe khoang thành tích bây giờ, khoe khoang nhà mình thế nào, thật giống như nếu không thông qua trường hợp như vậy, không để cho những bạn học trước kia nhìn mình với ánh mắt hâm mộ thì chưa tính là thành công.

Loại tình huống này hiện tại cũng đang trình diễn trong căn phòng này.

Mấy người bạn ngồi bàn bên cạnh, sau khi nghe Tô Mộc nói đi làm ở khu Cao Khai, trên mặt đều không hẹn mà cùng toát ra một loại khinh bỉ. Trong lòng bọn họ đều liệt Tô Mộc vào danh sách bị chèn ép. Nếu hắn được trọng dụng..., làm sao lại được phái tới khu Cao Khai? Người nào không biết khu Cao Khai là một chỗ không có tiền đồ, đi đến đó, với tuổi tác hiện tại của Tô Mộc thì có thể có làm gì?...

Dưới loại tâm lý thúc đẩy này, vốn có mấy người muốn đi qua chào hỏi Tô Mộc, cũng dứt khoát bỏ qua ý nghĩ này. Chẳng những không muốn tới chào hỏi, lại nhớ đến trước kia Tô Mộc chói sáng cỡ nào, nhưng bây giờ lưu lạc thành như vậy. Loại chênh lệch khổng lồ này, khiến cho bọn họ phảng phất như tìm được một loại cảm giác về sự ưu việt.

Không sai, chính là cảm giác về sự ưu việt khi đứng trước mặt Tô Mộc!

Thật không biết bọn họ rốt cuộc dâng lên cảm giác về sự ưu việt làm gì? Chẳng lẽ bọn họ không biết sở dĩ bọn họ xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì mọi người ngày xưa từng là bạn học cũ, nếu là người đi đường..., làm sao được phép đi vào?

- Khu Cao Khai thật ra cũng không tệ lắm, tạm thời làm trước ở chỗ này đã.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy cậu làm gì ở khu Cao Khai?

Triệu Nguyên theo bản năng hỏi, sau khi hỏi xong mới cảm thấy có chút không đúng, đây không phải là xát muối vào vết thương của Tô Mộc sao? Nghĩ đến đây, hắn liền thuận thế xoay chuyển:

- Tôi nghĩ, với xuất thân ở bộ môn kinh tế, có lẽ cậu chịu trách nhiệm lĩnh vực thu hút đầu tư của khu Cao Khai đúng không? Cậu làm ở phòng đầu tư sao?

- Cậu đoán đúng rồi, hiện tại tôi đúng là đang phụ trách thu hút đầu tư.

Tô Mộc cười nói.

- Còn là thu hút đầu tư! Đây cũng là một cục xương khó gặm, làm sao cậu có thể làm chuyện này kia? Nghe tôi, cậu đừng có gấp, chờ tôi nghĩ cách vận hành, cho cậu rời khỏi nơi đó.

Triệu Nguyên nhíu mày nói.

Triệu Nguyên nhiệt tình!

Trong lòng Tô Mộc lại bắt đầu tuôn trào cảm động, nhưng không biết làm thế nào, đợi một lát nữa nếu không có người tiết lộ thân phận của mình, nói cho hắn biết là được. Nhưng hiện tại, cứ tạm thời như vậy đi.

- Triệu Nguyên, đừng quan tâm chuyện của tôi nữa, tôi không sao.

- Đúng vậy, cậu đúng là không có chuyện gì. Bởi vì cho dù cậu có việc, những người khác chỉ qua loa vài câu, lẽ nào còn có thể điều cậu đi sao? Quả thực đúng là chuyện cười!

Khi Tô Mộc vừa mới dứt lời, còn muốn hỏi Triệu Nguyên có biết tin tức về hai người bạn cùng phòng còn lại hay không, bên tai đột nhiên vang lên một tràng cười. Trong nháy mắt nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Tô Mộc liền âm trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.