Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn!

Chương 75: Phiên ngoại 6




Thấy vậy, Chu Mộng Chỉ híp mắt lại. Khi mới đến đây, cô ta đã nhìn thấy An Điềm và Tô Thanh Dương đang ôm nhau. Sao hả? Bây giờ lại đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

An Điềm, cô đúng là tài giỏi lắm! Khiến Thiên Tuấn vì cô mà bị thương, bây giờ lại làm cho Tô Thanh Dương đứng ra nói thay cho cô.

“Anh Tô quan tâm đến An Điềm như thế, tại sao người cứu An Điềm mà bị thương không phải là anh, mà lại là chồng tôi, Cố Thiên Tuấn chứ?” Chu Mộng Chỉ nhếch mép lên, trên khuôn mặt xinh đẹp có thêm vài phần thăm dò và chế giễu.

“Tôi…” Tô Thanh Dương bị Chu Mộng Chỉ hỏi mà nghẹn họng. Phải, tại sao người đứng ra cứu An Điềm không phải là mình chứ? Anh vốn nghĩ rằng mình sẽ hy sinh tất cả mọi thứ vì An Điềm!

“Mộng Chỉ, em đừng như thế.” Chu Hán Khanh bước tới và nhắc nhở. “Dù em lo cho Thiên Tuấn thì cũng không nên trút giận lên người khác. Em làm vậy, dù Thiên Tuấn đã làm việc tốt thì cũng không thấy vui đâu.”

Chu Mộng Chỉ bị Chu Hán Khanh nói mà sững sờ, rồi cô ta mím chặt môi cố kìm nén, không nói gì nữa.

Ngay lúc mọi người đều im lặng, cánh cửa phòng mổ được mở ra.

Sau đó, Trì Cảnh Dật bước ra trong chiếc áo vấy máu, với cặp kính gọng vàng trên mặt, có chút mệt mỏi: Vì người nằm trên bàn mổ là bạn thân của anh, nên anh có thêm chút tâm tư riêng, đến nỗi làm anh mệt như thể phải thực hiện ba ca phẫu thuật vậy.

Mọi người vừa nhìn thấy Trì Cảnh Dật xuất hiện liền nhanh chóng vây đến. An Điềm là người đầu tiên chạy đến trước mặt Trì Cảnh Dật, nhưng đã bị Chu Mộng Chỉ chèn ra sau cùng một cách thản nhiên.

“Anh hai, Thiên Tuấn thế nào rồi?” Chu Mộng Chỉ hỏi một cách lo lắng.

“Thiên Tuấn bị trầy xước khắp người, bị mất nhiều máu, gãy xương bắp chân, còn bị chấn động não nhẹ, còn bị nhiều mảnh thủy tinh đâm vào thịt. Nhưng bây giờ tôi đã lấy chúng ra hết rồi, về cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm.” Trì Cảnh Dật giải thích một cách điềm tĩnh.

“Vậy liệu có để lại di chứng gì không?” Chu Mộng Chỉ lại hỏi với giọng lo lắng.

“Về cơ bản là không, nhưng do mất máu quá nhiều nên cần phải tịnh dưỡng ít lâu.”

“Vâng, em biết rồi.” Chu Mộng Chỉ thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Bây giờ em có thể vào thăm Thiên Tuấn một lát không?”

“Có thể vào thăm, nhưng vừa rồi trong ca mổ, Thiên Tuấn có tỉnh dậy, sau đó lại thiếp đi rồi, chắc sáng mai mới tỉnh lại được. Tôi khuyên cô bây giờ tốt nhất đừng đánh thức cậu ấy, để cậu ấy được nghỉ ngơi.”

“Vâng, em biết rồi!” Chu Mộng Chỉ gật đầu thật mạnh, quay sang trợn mắt liếc nhìn An Điềm một cái rồi chạy về phía phòng bệnh.

An Điềm lo cho sức khỏe của Cố Thiên Tuấn, cũng muốn đi theo vào trong, nhưng vừa mới bước một bước thì đã bị Chu Hán Khanh chặn đường: “Mộng Chỉ là người gần gũi nhất với Thiên Tuấn, em ấy vào trong thì không gặp vấn đề gì. Còn cô An đây là người ngoài, nếu cùng vào trong với Mộng Chỉ, có thích hợp không?”

Nghe thấy câu nói của Chu Hán Khanh, bước chân của An Điềm đột nhiên căng cứng ngay tại chỗ. Cô cố gắng mấp máy môi: “Cho tôi vào thăm Cố Thiên Tuấn được không? Chỉ nhìn một cái thôi! Tôi muốn tận mắt thấy anh ấy vẫn ổn.”

“Cô An nói những lời này, như thể cô và Thiên Tuấn có tình nghĩa gì sâu nặng lắm thì phải.” Chu Hán Khanh cười khẩy và nói tiếp: “Đừng tưởng rằng Thiên Tuấn đã cứu cô thì cô có địa vị gì lớn lắm.”

Chu Hán Khanh không phải là người không biết ăn nói, chỉ có điều, anh ta phải giúp Chu Mộng Chỉ nói ra những lời nên nói nhưng không thể nói được.

Chu Hán Khanh biết rằng đối với người ngoài, Mộng Chỉ luôn là một người dịu dàng, ân cần và tốt bụng. Vì vậy, những từ ngữ nặng nề nên được nói ra bởi người anh họ này của cô.

Vừa nghe Chu Hán Khanh nói nặng lời như vậy, Lâm Hiểu Hiểu đã có chút không vui. Cô đứng lại gần An Điềm nói: “Anh Chu nói chuyện hơi tổn thương người khác rồi thì phải. Anh ba đã cứu An Điềm, cô ấy biết ơn nên mới muốn vào thăm, anh có cần phải hung hăng quá như vậy không?”

“Thiên Tuấn bị thương nặng phải vào viện, Mộng Chỉ vì hiền lành nên đã không trách cứ cô ta, nhưng những điều mà người anh họ như tôi đây nên nói thì vẫn phải nói!” Chu Hán Khanh nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu, nhướn mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô Lâm nghĩ rằng tôi nói những điều này là dư thừa à?”

“Anh…” Lâm Hiểu Hiểu bị Chu Hán Khanh hỏi mà nghẹn họng, không biết nên nói gì.

“Hiểu Hiểu, sao em không hiểu chuyện thế!” Lâm Kính Trạch vội quở trách Lâm Hiểu Hiểu. “Bây giờ anh ba vừa mới mổ xong, em lại định bướng bỉnh? Từ bây giờ, ngậm miệng lại cho anh!”

Lâm Kính Trạch nói xong liền liếc nhìn Chu Hán Khanh đang ra sức bảo vệ Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa rồi nói với lời xin lỗi: “Xin lỗi anh Chu. Hiểu Hiểu không hiểu chuyện, nhất thời lỡ miệng nói sai, xin anh đừng để bụng.”

“Tất nhiên là không để bụng rồi. Vừa rồi cũng vì tôi lo cho sức khỏe của Thiên Tuấn nên mới nói hơi dữ dội, cũng mong cậu Lâm đừng để bụng.” Chu Hán Khanh mỉm cười lịch sự với Lâm Kính Trạch, nói không chút sơ hở.

Trì Cảnh Dật đứng bên cạnh nghe thấy Chu Hán Khanh đứng đây huyên náo, bỗng cảm thấy rất bực bội, nên càng không muốn nghe cuộc giao chiến ngầm giữa anh ta và Kính Trạch.

Trì Cảnh Dật không thèm nhìn Chu Hán Khanh mà quay sang Lâm Kính Trạch: “Kính Trạch, bây giờ Thiên Tuấn đã qua khỏi nguy hiểm, sau khi tỉnh dậy cứ để cậu ấy tĩnh dưỡng là được. Bây giờ mọi người cũng không thể giúp được gì, hay cậu đưa Hiểu Hiểu về trước đi.”

Lâm Kính Trạch suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng được. Anh hai, anh cũng mệt mỏi mấy tiếng qua rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Trì Cảnh Dật cũng không khách sáo, gật đầu với Lâm Kính Trạch rồi liếc nhìn An Điềm đang cúi gằm mặt xuống rồi rời đi.

Lâm Kính Trạch thấy Trì Cảnh Dật đã đi khỏi, liền nhìn về phía An Điềm và Tô Thanh Dương rồi nói: “Tô tổng, An Điềm, hai người cũng bận rộn cả ngày rồi, hay về nhà nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Thanh Dương liếc nhìn An Điềm vẫn đang im lặng, đành phải gật đầu đồng ý.

Lâm Kính Trạch lại nhìn sang Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, chúng ta cũng về nhà thôi, ngày mai rồi đến thăm anh ba.”

“Vâng.” Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn Chu Hán Khanh với vẻ không cam tâm, sau đó mới gật đầu. Dù gì anh ba đã qua khỏi nguy hiểm, cô cũng thấy yên tâm hơn rồi.

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy nhẹ nhõm hơn liền đi đến trước mặt An Điềm nói: “An Điềm, đi thôi. Tôi và anh tôi sẽ đưa cô về nhà.”

An Điềm quay đầu lại nhìn vào cánh cửa phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn, rồi lại liếc nhìn Chu Hán Khanh đang đứng chặn trước cửa, cuối cùng không nói gì, cũng không nhúc nhích.

“An Điềm, đi thôi, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm anh ba. Hôm nay vì cứu tôi mà cô cũng bị hoảng sợ rồi, về nhà nghỉ ngơi đi được không?” Lâm Hiểu Hiểu nắm lấy tay của An Điềm rồi định bước về phía trước.

An Điềm khựng lại, nhưng vẫn không nhấc bước chân lên.

Lâm Hiểu Hiểu quay lại nhìn Chu Hán Khanh với vẻ mặt như đang xem kịch hay, rồi kéo mạnh An Điềm một cái, sau đó An Điềm mới di chuyển bàn chân, đi theo mọi người đang cúi gầm mặt xuống và rời khỏi đó.

“Cái tên Chu Hán Khanh đó, bình thường luôn bí ẩn, không ngờ nói chuyện lại không biết tốt xấu như vậy!” Lâm Hiểu Hiểu vừa khoác cánh tay của An Điềm vừa lầm bầm.

Tuy nhiên, An Điềm vẫn cúi đầu xuống, không đáp lại lời của Lâm Hiểu Hiểu.

Nhưng Lâm Kính Trạch lại liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu bằng ánh mắt thất vọng: “Hiểu Hiểu, sau này em có thể nào đừng ăn nói lung tung được không? Nếu em thực sự muốn nói, hãy nhìn rõ tình hình rồi nói được không?”

“Nhìn rõ tình hình? Sao em lại không nhìn rõ tình chứ? Em đâu có nói gì lung tung.” Lâm Hiểu Hiểu nói với vẻ mặt khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.