Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn!

Chương 7: Sắc đẹp của cậu đã va phải vào ánh mắt của anh




Diệp Phi 1 bước tiến vào phòng khách,”Thiên Tịnh, cô nói dối, tôi xem qua ảnh ông nội lúc nào?”

Cô tức đến nỗi muốn xé Thiên Tịnh ra, không hiểu người con gái này sao cứ mở miệng là vu cáo, nếu ông nội tin lời cô ta, cô liền biến thành người tâm cơ rồi.

Thiên Tịnh cười lạnh 1 tiếng, “Phòng làm việc của anh Thương Nam có ảnh, cô là trợ lý đặc biệt của anh Thương Nam, cũng là người dọn dẹp văn kiện cho anh Thương Nam, cô sẽ chưa nhìn qua ảnh sao?”

“Tôi chưa nhìn qua chính là chưa nhìn qua.” Diệp Phi nói, cô chưa từng mở ngăn kéo của Mộ Thương Nam, chỉ dọn dẹp văn kiện trên bàn.

“Mọi người không tin, có thể đến phòng làm việc của anh Thương Nam tìm ảnh.” Thiên Tịnh to tiếng nói.

“Đúng! Nên đi tìm! Nếu như thật sự có ảnh, thì có thể chứng minh Diệp Phi vẫn luôn biết thân phận ông nội, người đâu, các người mau đi phòng làm việc của tổng giám đốc tìm ảnh.” Liễu Họa dặn dò bảo tiêu của nhà đi tìm.

Dường như bức ảnh này trở thành chứng cứ nhận định Diệp Phi có quen ông nội không, rất nhanh ảnh được lấy ra.

1 bức gia đình hạnh phúc, bên trên đang ngồi là ông nội, đằng sau ông là Mộ Thâm và Liễu Họa, ông ôm trong lòng là Mộ Thương Nam.

“Mọi người xem đi! Tôi không nói dối chứ? Ông nội và năm đó không có gì thay đổi lớn, Diệp Phi nhất định nhận ra ông nội, cho nên đối xử với ông nội tốt như vậy.” Thiên Tịnh vội vàng nói.

“Ba, Con chỉ là nghe nói có cái gì ăn xin náo loạn Thiên gia, mới giúp thông gia mình, là Diệp Phi cố ý dấu thân phận người, mới hại bọn con đuổi người ra khỏi Thiên gia! Tâm cơ của loại con gái này thật đáng sợ. Đến con cũng mắc mưu rồi.” Liễu Họa vội vàng giải thích cho bản thân.

“Ông nội, con thật chưa nhìn qua bức ảnh này, không cần biết ông tin hay không?” Ánh mắt Diệp Phi hướng theo Mộ Thành.

“Ông nội!”

Chưa đợi Mộ Thành nói ra, 1 dòng âm thanh con gái cùng tiếng bước chân chạy vào phòng khách.

“Ông nội, con nhớ chết ông rồi!” Mộ Lạc Lạc xông vào lòng Mộ Thành.

“Lạc Lạc của ta quay về rồi!”Tay Mộ Thành hiền từ xoa đầu Mộ Lạc Lạc.

Mộ Lạc Lạc đột nhiên khóc thành tiếng, “Ông nội, may ông về rồi nếu không con bị Diệp Phi hại chết rồi!”

Đầu mày Mộ Thành trầm xuống “Diệp Phi hại con?”

“Vâng ạ! Ông nội, ông không biết Diệp Phi tâm cơ thế nào, cô ta câu dẫn anh con làm anh con đuổi con ra khỏi nhà.” Mộ Lạc Lạc hung hăng nói.

“Lạc Lạc, anh tại sao đuổi em đi, em không biết sao? Em tìm người hại Diệp Phi, lẽ nào không nên nhận trừng phạt sao? Ông nội, việc này là con xử lý, không liên quan Diệp Phi, Lạc Lạc muốn tìm trai bao hại Diệp Phi.” Mộ Thương Nam nói.

Sắc mặt Mộ Lạc lạc trắng nhợt, “Cái này còn trách em, là Diệp Phi cướp bạn trai em, nếu cô ta không cướp học trưởng Cung của em, em cũng không đối xử cô ta như vậy! Em là nhất thời tức giận, lại nói Diệp Phi cũng không xảy ra chuyện gì, tại sao lại trừng phạt em?”

Sắc mặt Mộ Thành trầm xuống, “Việc này là con không đúng, gia đình ta không thể cùng Cung gia liên hôn, không cần biết Cung Trạch Vũ thích ai, con đều không thể cùng Cung Trạch Vũ bên nhau.”

“Hả? Tại sao? Ông nội, con thích Cung Trạch Vũ! Con chính là muốn gả cho Cung Trạch Vũ!” Mộ Lạc Lạc kéo tay Mộ Thành làm nũng nói.

“Chỉ có cái này không được, đây là mệnh lệnh, nếu con còn muốn mang họ Mộ, thì không được nghĩ tới Cung Trạch Vũ nữa.” Mộ Thành nói.

“Lạc Lạc rất nghe lời, người yên tâm, nó sẽ không nghĩ tới Cung Trạch Vũ nữa.” Liễu Họa kéo con gái mình, bảo Lạc Lạc đừng nhiều lời, bây giờ có thể về đến Mộ gia là được, về việc khác có thể để sau nói.

Mộ Lạc Lạc hiểu ngay ý của Liễu Họa, “Con biết rồi, con sẽ không nghĩ Cung Trạch Vũ nữa. Nhưng mà ông nội, ông phải đuổi Diệp Phi đi, cô ta là cô gái có tâm cơ, cô ta nhất định nhìn qua bức ảnh.”

Cô ta không quên giúp Thiên Tịnh bồi thêm Diệp Phi 1 dao.

“Các người có chứng cứ gì chứng minh tôi nhìn qua bức ảnh?” Diệp Phi tức hét lên.

Tay Mộ Thành vỗ tay vịn sofa, “ Có 1 việc các người nhớ là đủ rồi, mạng của ta là Diệp Phi cứu.”

1 câu của ông ấy làm đứt mọi việc, không cho phép ai nhắc 1 chữ nào nữa.

Diệp Phi cảm động nhìn ông lão 1 cái, người mà đến lúc này vẫn nguyện ý tin tưởng cô, cô nghĩ ngoài Mộ Thành có lẽ cũng chỉ có Mộ Thương Nam.

Thiên Tịnh thầm chịu đựng tức tối nhìn Liễu Họa, việc này bọn họ không đả kích được Diệp Phi, cô ta phải làm sao?

Liễu Họa đi hướng tới Mộ Thành, “Lời ba nói bọn con đều ghi nhớ rồi, không cần biết Diệp Phi xuất phát mục đích gì, đều coi là cứu ba, chúng con nên tự kiểm điểm. Mong ba tha thứ cho con và Thiên Tịnh nhưng Thiên Tịnh là do người định xuống việc kết thân cho Mộ Thương Nam.”

Bà ta không thể không nhắc nhở Mộ Thành. Thiên Tịnh là ông định xuống hôn sự của Mộ Thương nam.

Mộ Thành hạ 1 tay xuống, “Ta biết, việc này đến đây kết thúc.”

Liễu Họa cong môi “Thiên Tịnh nha đầu này rất hiếu thuận, còn nói muốn tự mình làm cơm cho người xin lỗi! Con đem nó đi phòng bếp làm cơm.”

Bà ta kéo tay Thiên Tịnh, đi ra khỏi phòng khách.

“Dì, ông nội sẽ tha thứ cho con chứ? Con nhìn sắc mặt ông nội không tốt” Thiên Tịnh lo lắng nói.

“Con từ hôm nay ở nhà chúng ta, ngày ngày phục vụ ông, con nói ông nội còn đối với con có ý kiến sao?” Liễu Họa nói.

Thiên Tịnh gật đầu, đích thực là phương pháp hay, chỉ cần cô ta dỗ được ông nội, Diệp Phi là cái thá gì?

Trong phòng khách, Mộ Lạc Lạc trừng mắt Diệp Phi 1 cái, vung văng rời khỏi phòng khách quay về phòng ngủ của mình, ở nhà nghỉ ở đến cô ta muốn chết, bây giờ cũng quay về rồi, cô ta muốn tắm rửa thay quần áo!

Đầu mày Mộ Thương Nam vẫn luôn ghìm xuống lạnh lùng, “Ông nội, con phản đối Lạc Lạc quay về ở, nó vẫn không ý thức được bản thân làm sai, người cũng không thể buông thả nó!”

Ngón Tay Mộ Thành gõ trên tay vịn sofa, “ Vật gấp tất phản. Thương Nam, ta biết tâm tình con, nhưng phương pháp không đúng. Mâu thuẫn của Lạc Lạc với Diệp Phi trên người Cung Trạch Vũ, chỉ cần không có mâu thuẫn này, Lạc lạc và Diệp Phi sẽ không có bất kì oán giận nào!”

Mộ Thương Nam hiểu ý của Mộ Thành, “ Nhưng cho dù người phản đối Lạc Lạc và Cung Trạch Vũ, nó cũng sẽ không chết tâm.”

Mộ Thành nhìn theo hướng Diệp Phi, “Diệp Phi, con đồng ý vạch rõ giới hạn với Cung Trạch Vũ, cùng Lạc Lạc hòa bình sống với nhau không? Thực ra Lạc Lạc chỉ là tính khí có chút đại tiểu thư, từ nhỏ được nuông chiều quen rồi, đồ mà nó muốn không quen bị người khác cướp, mới trở thành như này. Nếu con và Cung Trạch Vũ không muốn phát triển tiến tới hôn nhân, thì ông nội vẫn hi vọng con có thể sớm vạch rõ giới hạn với Cung Trạch Vũ, như vậy mâu thuẫn giữa con và Mộ Lạc Lạc được giải quyết rồi.”

Tim Mộ Thương Nam đột nhiên vui mừng, ánh mắt anh ta đặt trên người Mộ Thành, hồ li quả nhiên là xảo quyệt, 1 câu nói của Mộ Thành ép Diệp Phi và Cung Trạch Vũ vạch rõ giới hạn, lại có thể giúp anh ta giải quyết tình địch Cung Trạch Vũ này, còn có thể giúp Lạc Lạc và Diệp Phi hóa giải mâu thuẫn.

“Con đồng ý ông nội. Phi Phi, em nên sớm nói rõ với Cung Trạch Vũ, người em yêu không phải anh ta!”

Diệp Phi trừng mắt người đàn ông, nhìn ý cười giấu không nổi trên mặt anh ta liền thấy ghét, giống hệt 1 con sói đuôi to, cô và Cung Trạch Vũ vạch rõ giới hạn, anh ta liền có thể chiếm tiện nghi cô rồi sao?

Cô cong lông mày, “ Tôi chính là thích Cung Trạch Vũ, Cung Trạch Vũ cũng thích tôi, Mộ tổng giám đốc, anh thu lại tim đi! Tại sao tôi phải tốt với Mộ Lạc Lạc? Tôi lại không phải người nhà anh! Nếu như ông nội đã bình an về nhà rồi, tôi cáo từ!”

Cô bước chân đi ra cửa biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.