Tôi Ghét Anh... Đồ Du Côn!

Chương 40: Sáng lại (đã sửa)




Nói đến đây, Thẩm Sở Hà nói với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Đình Đình biết không? Anh ấy nghe mình nói sau khi tốt nghiệp cấp ba muốn tiếp tục thi vào đại học ở thành phố H thì quyết định mở công ty trang sức ở thành phố H! Không những như vậy, mình chỉ bảo là mình rất thích trang sức phong cách của Rococo, anh ấy lại mua một bộ trang sức Rococo tặng cho mình, lúc đó mình sợ đến phát hoảng!"

"Thật vậy sao?" Tạ Đình Đình ngưỡng mộ nói, "Tuy gia đình của mình điều kiện cũng ổn, nhưng so với cậu và anh Cố thì cách xa lắm! Món đồ đắt nhất của mình cũng chỉ hơn 10 ngàn! Cậu lại có thể nhận được món trang sức quý giá như thế!"

"Mình đâu có nhận món trang sức đó!" Thẩm Sở Hà lắc đầu, "Tuy nhà anh ấy mở công ty trang sức, không thiếu gì cả, nhưng mình và anh ấy chỉ là bạn, sao có thể nhận món quà quý giá như thế!"

"Trời ơi, Sở Hà, cậu thật là cô gái tốt!" Tạ Đình Đình nói, "Sau này ai mà lấy được cậu, nhất định sẽ hạnh phúc lắm!"

"Đình Đình à, cậu khen mình như thế, hay là cậu lấy mình đi!" Thẩm Sở Hà cười rất vui.

"Nếu mình là nam, mình sẽ theo đuổi cậu!" Tạ Đình Đình nghiêm túc nói, "Tiếc là mình không phải là nam, càng không phải anh Cố! Nếu mình là anh Cố thì tuyệt đối sẽ không chọn An Nhiên đó đâu!"

"Đình Đình, vừa nói chuyện sao cậu đã nhắc chuyện này rồi?" Thẩm Sở Hà vờ tỏ vẻ không vui chỉ vào trán của Tạ Đình Đình nói, "Cô ấy đã là bạn gái của Thiên Kỳ, chúng ta lại là bạn học, vậy nên cậu đừng có thành kiến với cô ấy như vậy! Đi nào, bọn mình đi tìm cô ấy nói chuyện đi!"

Thẩm Sở Hà nói xong thì kéo tay Tạ Đình Đình đến ngồi bên cạnh An Nhiên.

Thẩm Sở Hà chào An Nhiên rất tự nhiên: "Hi, An Nhiên!"

"Ừ, chào!" An Nhiên có ấn tượng đầu tiên rất tốt với Thẩm Sở Hà nên nhiệt tình chào lại.

"Đình Đình, đến lượt cậu rồi." Thẩm Sở Hà đẩy Tạ Đình Đình ra hiệu cô ta bắt chuyện với An Nhiên.

Tạ Đình Đình miễn cường nhìn An Nhiên nói: "Chào."

An Nhiên đương nhiên cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Tạ Đình Đình rồi, nhưng trong mắt cô, họ đều là trẻ con nên cũng không quá để tâm, thế nên vẫn nhiệt tình tươi cười: "Chào cậu!"

Thẩm Sở Hà thấy không khí gượng gạo, bèn chủ động bắt chuyện: "An Nhiên và Thiên Kỳ có vẻ quen thân nhau lắm, hai người quen biết nhau thế nào vậy?"

"Chuyện này..." An Nhiên chuyển hướng nhìn: Cô vẫn chưa thống nhất câu trả lời với Cố Thiên Kỳ!

Thế là An Nhiên quay đầu lại, hỏi Cố Thiên Kỳ đang cùng chơi bài với những chàng trai khác: "Thiên Kỳ, chúng ta gặp nhau thế nào nhỉ?"

"Dùng đôi chân đi đến gặp nhau!" Cố Thiên Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, trả lời bằng một câu nói đùa.

An Nhiên nghe xong cũng không biết nói gì, cô quay đầu lại, nhún vai nhìn Thẩm Sở Hà và Tạ Đình Đình với bộ mặt cạn lời: "Ừ, bọn mình gặp nhau như vậy đó!"

"Ý của Sở Hà là, hai người quen biết nhau như thế nào?" Tạ Đình Đình không cam lòng hỏi tiếp.

"Đúng rồi, Thiên Kỳ, chúng ta quen biết nhau thế nào nhỉ?" Như thường lệ An Nhiên đều quăng những câu hỏi khó cho Cố Thiên Kỳ.

"Chúng ta quen biết nhau qua đôi mắt." Cố Thiên Kỳ vẫn hững hờ đưa ra câu trả lời, nghe đến nỗi trên đầu An Nhiên cũng bay qua vài con quạ rồi.

"Thôi được rồi, chúng mình không hỏi nữa, đại khái là Thiên Kỳ không muốn cho chúng ta biết." Thẩm Sở Hà vội giảng hòa nói, "Xin lỗi nhé, An Nhiên, tôi và Đình Đình nhiều chuyện quá."

"Không sao, tôi..."

An Nhiên vẫn chưa nói xong, Cố Thiên Kỳ ở bên cạnh lạnh lùng thêm một câu: "Ừ, mọi người tự mình hiểu lấy là được rồi."

Dù cho tính khí Thẩm Sở Hà có tốt mấy thì nghe Cố Thiên Kỳ nói vậy, vẻ mặt cũng trở nên bực bội.

An Nhiên cũng cảm thấy Cố Thiên Kỳ nói chuyện có hơi quá lố, nên nhìn sang Cố Thiên Kỳ, muốn dạy dỗ anh.

Không ngờ, Cố Thiên Kỳ lúc này bỗng làm một động tác cấm khẩu với mọi người.

Mọi người trong phòng lập tức chú ý, họ đều tưởng phụ huynh đến kiểm tra, nên vội tắt nhạc đi, im lặng đợi Cố Thiên Kỳ nghe điện thoại.

Lúc này Cố Thiên Kỳ mới lấy điện thoại đang ở chế độ rung ra, khi nhìn thấy cuộc gọi đến trên màn hình, anh lập tức cau mày: Tại sao Cố Thiên Tuấn lại gọi điện thoại cho mình? Hai người họ cả tháng trời không nói với nhau ba câu cơ mà!

Lẽ nào là tìm An Nhiên?!

Cố Thiên Kỳ chần chừ một lúc, cuối cùng nhấn nút nghe với sự ngờ vực.

Lập tức, giọng nói khàn khàn của Cố Thiên Tuấn đầy lo lắng truyền đến tai của Cố Thiên Kỳ: "Cố Thiên Kỳ, An Nhiên có ở cùng em không?"

Quả nhiên là tìm An Nhiên, Cố Thiên Kỳ nheo mắt: Sao vậy, bình thường không thèm ngó ngàng gì đến An Nhiên, bây giờ cô vừa đi chung với mình thì anh đã sốt ruột rồi sao?

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Kỳ không hề trả lời Cố Thiên Tuấn ngay mà chỉ hỏi: "Anh tìm An Nhiên có việc gì?"

"Bố của An Nhiên đột nhiên ngất xỉu, bây giờ đang cấp cứu trong phòng cấp cứu, nếu An Nhiên ở chỗ em thì mau bảo cô ấy đến đây! Địa chỉ là bệnh viện XX ở đường XX!"

"Cái gì?" Cố Thiên Kỳ vội đứng dậy, anh sững sờ trong giây lát rồi lập tức nắm lấy tay An Nhiên chạy ra ngoài cửa.

An Nhiên suýt nữa bị Cố Thiên Kỳ làm trật tay, cô nắm ngược lại tay của Cố Thiên Kỳ la lên: "Cố Thiên Kỳ em làm gì thế?"

Cố Thiên Kỳ không nói chuyện, chỉ ra sức kéo An Nhiên về trước một lần nữa, bỏ lại mọi người với vẻ mặt ngỡ ngàng.

Cố Thiên Kỳ kéo theo An Nhiên chạy ngoài đường, anh dang tay ra chặn chiếc taxi xuất hiện đầu tiên trước mặt.

"Cậu chán sống rồi à, không thấy là xe tôi hiển thị có khách sao, còn chạy lại chặn xe tôi..."

Tài xế vẫn chưa nói xong thì Cố Thiên Kỳ dùng một xấp tiền quẳng cho anh ta rồi nói: "Bệnh viện XX đường XX! Mau lên!"

Cố Thiên Kỳ nói xong thì kéo khách đang ngồi trong xe ra ngoài, tiện tay quẳng cho họ một xấp tiền rồi nhanh chóng đưa An Nhiên vào trong, anh cũng theo sau ngồi vào.

An Nhiên và Cố Thiên Kỳ vừa ngồi vào, tài xế vừa cau có lúc nãy đã lập tức khởi động xe, nhanh chóng chạy đến nơi mà Cố Thiên Kỳ yêu cầu.

"Cố Thiên Kỳ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em dẫn chị đi đâu?" An Nhiên cau mày, không hiểu tại sao Cố Thiên Kỳ lại trở nên như vậy.

"An Nhiên, điện thoại của chị đâu?" Cố Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi An Nhiên.

"Điện thoại của chị?" An Nhiên không biết tại sao Cố Thiên Kỳ lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đưa tay lục tìm chiếc ba lô của mình.

Sau khi tìm một lúc, An Nhiên mới nhớ ra và nói: "Lúc sáng chị đi vội quá, hình như để quên điện thoại rồi, xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Nhìn vẻ mặt An Nhiên không biết gì cả, Cố Thiên Kỳ nhắm chặt đôi mắt lại, anh hít thở sâu, dừng lại mười giây mới mở mắt nhìn An Nhiên, nói: "An Nhiên, em phải nói với chị một chuyện, có thể là không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu, nên em hy vọng chị hãy bình tĩnh."

"Xảy ra chuyện gì rồi? Sao làm ra vẻ nghiêm trọng thế." Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng An Nhiên tự dưng cảm thấy rất hoang mang.

Cố Thiên Kỳ mím chặt môi, nhẹ nhàng nói: "Bác An, ngất xỉu ở công ty, bây giờ đang ở bệnh viện XX đường XX cấp cứu."

"Cái gì?" An Nhiên tóm chặt cánh tay của Cố Thiên Kỳ, con ngươi như được phóng to lên mấy lần, "Em nói cái gì?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.