Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 394




Edit: Tiểu Vũ

Đồng Dao sửa sang lại đầu tóc, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra, gõ cửa phòng bên cạnh —— Tiểu Bàn ra mở cửa, đám người Tiểu Thụy đều đang ngồi trong phòng nói chuyện phiếm, thảo luận đội hình ngày mai đấu với đối thủ.

Ngay khi liếc thấy Đồng Dao, Tiểu Bàn lập tức dùng thân thể của mình chắn trước cửa để che kín mọi thứ, hỏi: “Đội trưởng đâu?”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn cổ Đồng Dao, Đồng Dao thấy thế, hốt hoảng đưa tay che cổ, cố gắng để giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh: “Đang tắm, bảo em sang lấy quần lót cho anh ấy.”

“…” Tiểu Bàn nghĩ một chút, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, “Lấy quần lót màu đỏ, để bày tỏ sự chúc mừng nhé?”

“Chúc mừng chuyện gì?”

“Ăn sống nuốt tươi khuê nữ quốc dân của giới thể thao điện tử… Thuận lợi từ người cha quốc dân thăng cấp thành con rể quốc dân?” Tiểu Bàn thở dài, “Cầm thú quá mà!”

Đồng Dao xấu hổ đỏ bừng mặt, nhìn Tiểu Bàn xoay người đi đến chỗ valy của Lục Tư Thành lục lọi rồi lôi ra một cái quần jean, một cái áo phông màu đen thêm cái quần lót màu đen, nhét vào trong tay cô, Đồng Dao ôm quần áo của Lục Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Bọn em chưa làm gì cả.”

“Em soi gương chưa?”

“…”

“Đi soi đi.” Tiểu Bàn tỏ vẻ hiền lành, “Anh mà là đội trưởng, thì sẽ không để cho bất kỳ một sinh vật giống đực nào nhìn thấy em lúc này đâu.”

Đồng Dao nhất thời đến một cái rắm cũng không dám thả, ôm lấy quần áo của Lục Tư Thành chạy thục mạng về phòng mình, lúc gần đi còn nghe thấy Tiểu Thụy ở trong phòng hỏi “hai người đang thì thầm to nhỏ gì đấy, mà đội trưởng định giành cả thanh xuân để tắm à”, Tiểu Bàn trả lời thế nào thì cô không nghe rõ, bởi vì lúc ấy cô đã đóng cửa phòng lại rồi, rầm một tiếng, rất vang.

Lúc này.

Trong phòng.

Phòng tắm truyền ra tiếng nước từ vòi hoa sen, Đồng Dao kéo một cái ghế qua, để quần áo của Lục Tư Thành ở cửa phòng tắm, sau đó ngồi khoanh chân quay lưng về phía nhà tắm nghịch điện thoại ——-

[zgdx, smiling: Tí nữa thì ghi bàn rồi.]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: … … … … … Ở đâu?]

[zgdx, smiling: Khách sạn, trên giường của tớ, dì cả đúng lúc ghé thăm, phanh xe khẩn cấp.]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Dì cả có màn xuất hiện hơi bị ngầu đấy, đau lňng cho Thành ca quá đi… ]

[zgdx, smiling: Trọng điểm không phải chuyện đó, a a a a a a a a a a xấu hổ dã man!]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Xấu hổ cái beep gì… Nhớ năm đó chị đây cũng tầm tuổi cậu, bị thằng nhãi ranh học cấp ba nửa đêm chui vào phòng, lấy cái lý do “Thi cuối kỳ thành tích từ dưới đếm lên toàn trường khiến tâm trạng không tốt” muốn ôm chị đây ngủ, còn bảo sẽ không làm gì hết, kết quả là cái gì làm vẫn cứ làm đã thế còn làm cả một đêm, hôm sau bà đây khập khiễng đến trường hắn, mới biết được hóa ra hắn vẫn luôn có thành tích đếm ngược, tâm tình không tốt cái mẹ gì —–]

[zgdx, smiling: Không ngờ Ngải Giai từng là loại người như thế.]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Chả thế, mấy năm nay ngoan đến mức tớ còn tưởng hắn tâm thần phân liệt, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, tớ đều mong chờ thằng nhóc đó mau mau đủ tuổi kết hôn cưới vợ hiền là bà đây vào cửa.]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Với cả tớ nghĩ nếu Thành ca đáng tin, thì dùng trước cũng không sao… Lỡ như là một kẻ nhìn được mà không dùng được thì ——]

[zgdx, smiling: Ít nhất cũng là một cái Iphone 6.]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Dài rộng cao?]

[zgdx, smiling: Rộng… a a a a a a a a a  đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa!]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Ôi vl, tự cậu lấy ví dụ mà lại còn xẩu hổ cái lông gì?]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Còn dài?]

[zgdx, smiling: Thước, thước xếp?]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: … … … … … Bạn có được đi học không thế bạn ơi, thước xếp ít nhất cũng phải 30cm! Lừa trẻ con à?! Cái đồ chơi đó của anh ấy chả lẽ ngày thường đi đường phải quấn quanh hông à?]

[zgdx, smiling: … … … Tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù sao cũng dài tầm mấy cái thước thẳng bình thường hay thấy ý!]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: Ngon thế cơ, mà sao cậu biết?]

[zgdx, smiling: Vì tớ sờ… ]

[zgdx, smiling: Mà chuyện này liên quan gì đến cậu hả!!!!]

[Nửa đêm đi câu cá – Đồ ngư dân điên cuồng: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]

Giữa tràng cười không ngừng của Kim Dương, cửa phòng tắm mở ra.

Người đàn ông để trần nửa thân trên, bên dưới quấn khăn tắm, dùng chân đẩy cái ghế nhỏ đang chắn trước cửa phòng tắm ra, đi thẳng đến sau lưng cô gái đang ngồi quay lưng lại trên giường —— Nước trên tóc anh nhỏ xuống cổ cô, khi cô rùng mình mông lung quay đầu lại, anh liền thuận thế cúi người xuống hôn cô một cái.

“Đang nói chuyện với ai vậy?”

Lục Tư Thành vừa nói vừa nhìn sang điện thoại trong tay cô, lướt mắt thoáng qua, khi Đồng Dao phản ứng được muốn vội vàng cản lại thì đã muộn rồi —- Người đàn ông cười như không cười: “Em chạm vào có một chút thôi mà có nhiều cảm nghĩ quá nhỉ?”

Đồng Dao đỏ bừng mặt, đứng bật dậy, nhưng lại vì động tác mãnh liệt mà bụng dưới nhói lên, mặt biến sắc ngồi trở lại: “Anh mặc quần áo vào đi, còn định giở trò lưu manh gì nữa?”

“Đau bụng?” Lục Tư Thành khom lưng nhìn cô.

Đồng Dao giơ tay đẩy mặt anh ra: “Đầu còn đau hơn, anh quay qua chỗ khác đi, đừng nhìn em.”

Lục Tư Thành thấy cô cau mày nhăn nhó đúng thật là không thoải mái, không nỡ chọc ghẹo cô nữa, đưa tay xoa xoa đầu cô, trong lòng nghĩ tẹo nữa phải bảo Tiểu Thụy đổi từ món Nhật sang món Hàn, đồ Nhật toàn là đồ sống đồ lạnh, hiện tại cô đau thế này thì sẽ chẳng ăn được mấy cả.

Vừa nghĩ vừa mặc quần áo.

Đến khi anh mặc quần áo xong xoay người lại, thì nhìn thấy Đồng Dao đang ngồi trước gương trang điểm bôi kem che khuyết điểm lên cổ.

Năm phút sau, Tiểu Thụy bị mấy đồng đội đói bụng đến choáng váng giật dây đến gõ cửa, Đồng Dao và Lục Tư Thành kẻ trước người sau đi ra.

Tiểu Thụy: “Ở trong đó tạo người à? Lâu quá thể!”

Lục Tư Thành nâng tay lên xem đồng hồ: “Một tiếng.”

Tiểu Thụy: “Không lâu à?”

Lục Tư Thành liếc nhìn cậu ta: “Cậu tạo người chỉ cần một tiếng là xong?”

Tiểu Thụy: “…”

Đồng Dao ở sau đá Lục Tư Thành một cước.

Cả đội kéo nhau xuống tầng, lúc leo lên xe buýt của đội thì trời mặt trời cũng sắp xuống núi, có chút gió lạnh, Lục Tư Thành quay sang thấy Đồng Dao vẫn còn đang mặc áo đồng phục tay ngắn và quần sooc, sợ cô cảm lạnh liền thuận tay đưa cái áo khoác đang cầm trong tay cho cô.

Đồng Dao cũng không nghĩ nhiều nhận lấy mặc vào, sau đó quay đầu lại nhìn, phát hiện cách đó không xa có mấy cô gái đang giơ điện thoại chụp bọn họ bên này —– Có lẽ là đã nằm vùng chờ sẵn ở đó từ khi nhìn thấy xe của ZGDX rồi…

Đồng Dao ngẩn người, động tác mặc áo khựng laij.

Lúc này, Lục Tư Thành đã lên xe nhưng thấy cô mãi chưa lên liền quay đầu lại, bám lấy cửa xe thò mặt ra hỏi: “Còn đứng đấy ngẩn người cái gì?”

Đồng Dao cởi áo khoác của anh ra ôm vào lòng, ngẩng đầu lên tựa như có chút căng thẳng nói: “Có fan nhìn thấy rồi.”

Lục Tư Thành nghe vậy, quay đầu nhìn về phía xa xa, vừa liếc mắt đã thấy ngay mấy cô gái đang giơ điện thoại, anh im lặng không nói gì, chỉ thu hồi tầm mắt rũ mắt nhìn Đồng Dao thản nhiên nói: “Thấy thì thấy thôi, mặc áo vào đi, cẩn thận kẻo lạnh.”

“…”

Đồng Dao ôm chặt áo khoác của anh trong lòng, do dự một chút, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú và bình tĩnh của Lục Tư Thành, cô dường như được tiếp thêm dũng khí, mặc áo vào —–

Lục Tư Thành đưa tay ra, Đồng Dao cắn cắn môi dưới rồi nắm lấy bàn tay anh, leo lên xe.

Một khắc bước lên xe kia, cô nghe thấy một tràng xôn xao ở phía sau.

Cô không để ý đến, thậm chí không hề quay đầu lại.



Buổi tối lúc ăn cơm, Đồng Dao cảm giác được chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Quả nhiên, mới ăn được nửa bữa cơm đã thấy Kim Dương gửi đến mấy cái link Tieba tới rồi, cô ấy còn nhấn mạnh thêm câu: Không phải bà đây đăng đâu nhé.

Đồng Dao ấn vào xem, tiêu đề khiến miếng thịt cô đang ngậm trong miệng trôi thẳng xuống bụng, cô bị nóng đến mức nhảy ném đũa nhảy dựng lên, cầm cốc nước uống một hơi hết sạch, nước mắt lưng tròng thở dài một hơi, khi bình tĩnh lại thì phát hiện cả bàn ăn ai cũng đang nhìn mình —–

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao lại ngồi xuống chỗ của mình.

Tít trên Tieba là thế này ——

[“Chủ đề” Song C của ZGDX có phải đang yêu nhau không? Trước đây đã cảm thấy không đúng lắm, thân là con gái, tôi cảm thấy ánh mắt không thể nói dối được.]

Không có một dòng caption dư thừa nào, toàn bộ bài post đều là những tấm ảnh chất lượng cao —–

Lần đầu tiên nhắc đến Đồng Dao trong phỏng vấn MVP, Lục Tư Thành khen “cô ấy rất mạnh”, rũ mắt, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt hiếm thấy;

Dép của Đồng Dao bị Tiểu Bàn giẫm hỏng, Lục Tư Thành ôm cô lên, tấm ảnh GIF kinh điển này đương nhiên không thể thiếu;

Lần đầu tiên hai người bị fan gank ở rạp chiếu phim, Đồng Dao hơi nhíu mày ngửa đầu nhìn Lục Tư Thành;

Đấu với đội Đại Thanh, Đồng Dao bị Hứa Thái Luân ngu ngốc nhắm tới, vẻ mặt anh lo lắng thấy rõ, hành động vô ý quay sang nhìn cô của Lục Tư Thành trong lúc thi đấu;

Khi trận đấu đang diễn ra, Đồng Dao ngồi dưới khán đài cùng Kim Dương theo dõi trận đấu của YQBC, Đồng Dao ngước đầu lên nhìn màn hình lớn, mà cách một biển người xa xa, Lục Tư Thành khoanh tay đứng dựa vào cửa ở lối đi dành cho tuyển thủ, gương mặt đẹp trai bình tĩnh dịu dàng, từ xa xa nhìn về phía cô;

Ngày hôm nay, ở Demacia Cup, khi mọi người xung quanh đang tập trung theo dõi trận đấu, hai người cúi đầu thì thầm to nhỏ, có lẽ là nói đến chuyện gì đó thú vị, Đồng Dao híp mắt cười, khóe miệng của Lục Tư Thành cũng hơi nhếch lên, bên cạnh là lão K mặt đầy bất mãn;

Mấy bức ảnh cuối cùng.

Hôm nay, trước cửa khánh sạn.

Bức ảnh thứ nhất: người đàn ông đứng trên xe, tay chống lên cửa xe, nghiêng người ra ngoài, cúi đầu, anh rũ mắt, góc nghiêng càng thêm hoàn mỹ khi được máy ảnh chất lượng cao chụp được, ánh mắt anh lúc đó dịu dàng cực kỳ; dưới xe, cô gái ôm một cái áo khoác màu xanh đậm, ngước lên đối mặt với anh;

Bức ảnh thứ hai: Cô gái cúi đầu mặc cái áo mà trước đó được cô ôm trong ngực, mặc lên thì thấy rõ kích cỡ của chiếc áo dành cho phái nam có dáng người cao lớn.

Bức ảnh thứ ba: Người đàn ông đưa tay về phía cô.

Bức ảnh thứ tư: Cô gái nắm lấy tay anh.

Bình luận bên dưới (lầu 2), lầu chủ tổng kết ——

[Lầu chủ:

Dấu vết thì còn có thể che được, nhưng ánh mắt mà tình nhân nhìn nhau thì không giấu được ——

Bà đây đu chessman ba năm rưỡi rồi, từ LCK đến LPL, có thể tôi không quá hiểu rõ về các trận đấu, nhưng tôi tự tin mình hiểu người đàn ông này hơn bất cứ ai: Ánh mắt đó, dịu dàng đến tan chảy, ba năm rưỡi qua chưa từng xuất hiện, bây giờ xuất hiện rồi, chỉ dành riêng cho đường giữa của anh ấy.

Hoặc là hai người này đang yêu nhau, hoặc là Thành ca yêu đơn phương smiling, chỉ có thể là một trong hai, không có cách giải thích thứ ba.

Các bạn hiền à, chọn đi nào.

Thân mến.

Không đúng tôi phát trực tiếp cảnh bốc cứt ăn vã luôn.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.