Tôi Đính Hôn Cùng Với Alpha Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 7: Chương 7




Thấy nàng vẫn một bộ dáng lạnh lùng, thờ ơ giống như nàng thật sự chẳng liên quan gì cũng chẳng muốn quan tâm, Cố Tử Ly không có lấy một chút buồn, thậm chí còn ngày càng giống chó con, quấn lấy nàng.

Hai thủ hạ của hắn bị chủ tử vô tâm vứt qua một bên, thầm oán, vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn. Cơ mà cái người vô tâm kia lại không quan tâm mấy, vẫn đang dỗ “vương phi” của hắn.

Lãnh Thiên Hạ nhận lấy số dược, thản nhiên bước ra ngoài. Nàng một thân hắc y, tỏa hàn khí khiến người người kinh sợ, không tự chủ tránh qua một bên. Từng bước chân của nàng như bước ra từ Quỷ Môn Quan, phượng mâu lạnh thấu tâm can, từng hơi thở đều là lãnh khí làm người ta không khỏi sợ hãi.

Đi được nửa, nàng dừng lại, giọnh nói mỗi một lạnh hơn.

“Ngươi có thể cút được rồi!”!

Cố Tử Ly nhìn nàng, rồi bày ra bộ dáng phong lưu công tử.

“Đừng nhân tâm vậy mà vương phi của ta.”

Nàng vẫn lạnh nhạt nhưng vẫn nghe rõ được sự tức giận cùng mất kiên nhẫn trong lời nói của nàng.

“Các hạ có thể cút, không tiễn.”

Lãnh Thiên Hạ phi thân lên người Phong, bễ nghễ đứng làm cho cả thiên hạ dường như bị nàng đạp dưới chân. Cố Tử Ly vẫn đứng đấy, khóe môi cong lên.

“Ôi chao, đừng tìn duyên của Ly huynh thật khó khăn nga!”- Một giọng nói yêu mị vang lên. Hồng y nam tử bước tới.

“Âu Dương Khuynh Liên, rảnh rỗi thì tới thăm sư mẫu đi, người dạo này đang rất chán!”

Cố Tử Ly giờ không còn là phong lưu công tử mà liền trở thành lãnh huyết sát thần giết phật.

Âu Dương Khuynh Liên sợ tới run. Sư mẫu cứ mỗi lần gặp hắn liền đánh hắn một trận, còn cái tên sư phụ sợ vợ kia không những không quan tâm mà còn đánh ta thêm, lại còn có một cái lạnh nhạt sư huynh nữa. Số hắn thật khổ a. Nghĩ tới sắp thêm một cái lãnh huyết sư tẩu nữa, hắn liền cảm thấy lạnh run giữa tháng sáu. Vì tương lai nên nhất định phải lấy lòng sư tẩu!

Đáng thương cho một Âu Dương Khuynh Liên, Lãnh Thiên Hạ mà có lòng tốt thì chẳng khác nào cá biển giữa lòng hồ. Hắn còn chưa biết được sau này sẽ bị chỉnh sao đâu.

Mà nói đi cũng phải nói lại hai người quả thật là “trời sinh một cặp”. Hai cái lãnh huyết vô tình, hai cái lãnh nhạt khó gần, hai cái ác quỷ giữa chốn nhân gian. Nguyệt Lão cũng thật sáng suốt.

Cố Tử Ly lạnh nhạt về phủ. Một nữ nhân từ đâu xuất hiện, vừa định ôm lấy hắn liền bị ánh mắt cảnh cáo của hắn làm cho sợ, đứng lại.

“Ly ca ca, muội tiện đường đi qua đây nên muốn gặp ca một lát a.”-Giọng nói có phần mê hoặc vang lên.

Nàng ta là đích nữ Thừa Tướng- Mộ Dung Linh Nhi, cũng là nữ nhi duy nhất của lão nên được lão đặc biệt cưng chiều. Có chỗ dựa là Thừa Tướng phủ, Mộ Dung Linh Nhi lúc nào cũng kiêu ngạo, luôn xem cả thế giới vây quanh mình. Nàng cũng là đệ nhất mỹ nữ của Tây Sở nên càng ngày càng không xem ai ra gì. Mộ Dung Linh Nhi yêu Ly vương, tứ quốc ai mà không biết nhưng người ta cũng biết rằng Ly vương luôn lạnh nhạt, có lần còn không chút thương hoa tiếc ngọc đánh nàng ta tới gãy bốn cái xương sườn. Cơ mà nàng ta vẫn mặt dày mày dặn khoe với toàn thành nàng chắc chắn sẽ là Ly vương phi. Mặc dù không tin lời nàng nhưng vì sợ chọc phải Thừa Tướng phủ nên chẳng ai dám bàn tán gì nhiều nhưng trong lòng đều là khinh thường ả.

Cố Tử Ly đối với Mộ Dung Linh Nhi toàn bộ đều là lạnh nhạt, chán ghét, lúc nào cũng hừ lạnh. Chỉ là một cái Thừa Tướng nhỏ nhỏ cũng dám lên mặt với hắn. Hắn lạnh nhạt đáp lời nàng ta.

“Mau cút cho ta, thật phiền phức.”

Hắn không nói hai lời liền bước vào trong để lại Mộ Dung Linh Nhi nghiếm răng đứng đó. Nàng không tin có người cưỡng lại được dung mạo yêu kiều diễm lệ này của nàng, kể cả Ly vương cũng không ngoại lệ. Rồi nàng chắc chắn sẽ trở thành Ly vương phi.

Đương nhiên là “sẽ” này sẽ mãi mãi là “sẽ”.

Lãnh Thiên Hạ giờ đang ở trong Thời Không chi giới tu luyện, tìm lại trong mảng kí ức của thân chủ có gặp qua Cố Tử Ly hay chưa.

Thiên Minh nhìn nàng rồi quay lại nhìn Phong ý hỏi chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi Thiên Minh bỗng ngủ đi mất nên không biết gì.

Phong khinh bỉ nhìn, trầm âm qua cho Thiên Minh.

“Có kẻ tự gọi chủ nhân là vương phi của hắn, khiến chủ nhân buồn bực không thôi. Không những vậy còn một mực bám theo chủ nhân, rất phiền phức.”

Thiên Minh nghe xong phì cười, chưa vui được bao lâu liền bị ánh mắt sát ý ngập tràn của Thiên Hạ dọa liền im bặt, trong lòng vẫn thầm nghĩ không biết ai xui xẻo lắm mới nhìn trúng cái ác nữ này. Thật muốn xem cái người xui xẻo đó là ai nha.

(End chương 13)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.