Tôi Đang Yêu Một Exo-L

Quyển 4 - Chương 97: Phiên Ngoại—– Đế Luyện Tà (2)




Lâm Hạc Quần điều chỉnh lại lần cuối cùng rồi mới chuẩn bị bắt đầu.

“Mọi người nâng cao tinh thần nào, quay xong cảnh này được nghỉ 10 phút.” Lâm Hạc Quần dùng loa hô lớn.

Diễn viên có thể thay phiên nhau lên sân khấu nhưng nhân viên công tác thì không như vậy, phải làm việc liên tục không được nghỉ ngơi nên mọi người đều rất mỏi mệt. Nghe thấy lát nữa có thể nghỉ ngơi, tinh thần của mọi người cũng được nâng cao lên chút ít.

“Chuẩn bị quay phim…”

“Action!” Bảng clapperboard lập được dập xuống.

Trong phòng học vắng vẻ có vài người đang trò chuyện.

“Nghe nói gì chưa? Ôn Bội Quân lại được học viện thưởng cho đấy.”

“Xí, Ôn gia đại tiểu thư gì chứ, cũng chỉ dựa vào gia thế bối cảnh để tác oai tác quái ở đây thôi, không có gia tộc thì còn lâu cô ta mới được thưởng. Nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn được nuông chiều từ bé lúc cô ta lên bục lĩnh thưởng thật không thể chịu nổi.”

“Đúng đúng, so ra thì Chân Chân tốt hơn nhiều. Dịu dàng lương thiện mà lại không kiêu căng. Đều là Ôn gia tiểu thư mà sao hai người đó khác nhau nhiều thế.”

Đến phần của cô rồi, Cố An Kỳ trợn mắt, nháy mắt nhập vai Ôn Bội Quân.

“Cộp cộp cộp” Ôn Bội Quân thong thả đi từng bước một về phía bọn họ, những người còn lại không ngờ Ôn Bội Quân lại xuất hiện, hoảng sợ định chạy trốn.

“Sao thấy tôi lại muốn đi? Không phải đang nói chuyện rất vui vẻ sao? Tiếp tục đi…” Ôn Bội Quân giả bộ vô tình ngồi ở ghế trên, vắt chéo chân, ngắm nghía móng tay, bông hoa hồng khảm bằng kim cương lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đồng thời phản chiếu ánh mắt của một người.

“Ôn đại tiểu thư! Chúng tôi xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”

“Sai rồi? Sai gì cơ? Không phải người sai là tôi sao?” Ôn Bội Quân thản nhiên nói, không thèm liếc nhìn họ, “Nếu bất mãn với quyết định của trường học thì có thể tìm viện sĩ mà lý luận. Nếu viện sĩ vẫn kiên quyết thưởng cho tôi, mấy người cũng có thể đấu tranh bằng cách tự rời khỏi cái trường học ‘bất công’ này.”

Mọi người nghe cô nói càng ngày càng nghiêm túc, trong lòng cả kinh, dưới chân cũng run lên.

Ôn Bội Quân cười lạnh, khóe mắt liếc nhìn mấy người gần như sắp quỳ xuống xin cô tha thứ. Cô như một người mở lòng từ bi từ trên cao nhìn xuống, chán ghét nhìn những ánh mắt đau khổ cầu xin của mọi người, thực tại khiến người ta cảm thấy phát run.

Chẳng qua, cái nhìn đó cũng chỉ thoáng qua, với việc họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cô làm như không thấy, vẫn đi thẳng tới vị trí vốn có của mình. Vẻ mặt cô rất lạnh nhạt nhưng sự tức giận trong mắt như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Giận, phải nén giận. Cô trông không quá phẫn nộ nhưng vẫn mang đến cảm giác áp bách rất mạnh, điểm ấy đối diễn viên quần chúng diễn cùng Cố An Kỳ mà nói, điều ấy quá rõ ràng. Tầm mắt lạnh lẽo của cô quả thực khiến họ cảm thấy dường như trong mắt cô mình chỉ như hạt bụi tầm thường, chỉ cần đụng đến cô, cô lúc nào cũng có thể khiến họ hôi phi yên diệt (chết vĩnh viễn không thể siêu sinh). Nếu thân thể họ đang “Diễn” sợ hãi, thì trong lòng lại run rẩy thật sự.

Cô chỉ ngồi một chỗ rất lâu không nói gì, dường như đã quên dưới kia còn một đám người.

“Bội Quân, bỏ qua đi, họ cũng không cố ý nói như vậy, hơn nữa họ cũng biết sai rồi.” Lưu Chân Chân có ý tốt giải vây cho những người đó.

“Không cố ý? Lưu Chân Chân, đúng là cái gì cô cũng có thể nói được.” Ôn Bội Quân cười lạnh, dừng một chút lại nói tiếp, “Nếu tôi cũng ‘Không cố ý’ nói cô là con ngoài giá thú của Lưu phu nhân thì cô cũng nhận à? Hay là không vui?”

Lưu Chân Chân biến sắc, cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.

“Sao? Không nói hả? Hửm… ?” Ôn Bội Quân dường như đã sớm dữ đoán được phản ứng của Lưu Chân Chân, đùa cợt nhìn cô.

“Bội Quân, chị để họ đi đi.” Lưu Chân Chân tội nghiệp nói.

“Lưu Chân Chân, cô biết tôi ghét nhất điều gì ở cô không?” Ôn Bội Quân chậm rãi tới gần Lưu Chân Chân, Lưu Chân Chân lui về sau một chút mới đứng vững lại.

Ôn Bội Quân híp mắt, cười khẽ nhìn Lưu Chân Chân: “Ở Ôn gia được ăn được mặc chưa nói, lại còn luôn bày ra dáng vẻ đáng thương với người ngoài, muốn để mọi người biết cô bị Ôn gia nhà tôi bắt nạt. Rõ ràng chi phí ăn mặc ở tôi chưa bao giờ hà khắc với cô, cũng không giới hạn cô điều gì, nhưng cô vẫn luôn bày ra vẻ không tình nguyện, không hạnh phúc. Sự đáng thương của cô muốn bày cho ai xem? Công tử nhà nào đó xem ư? Cô đúng là giống mẹ cô, toàn tỏ vẻ đáng thương trước mặt đàn ông, muốn lấy được sự thương hại sao?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Lưu Chân Chân ôm đầu nói.

Ôn Bội Quân trừng mắt, giơ một cánh tay lên vung mạnh xuống dưới.

Lưu Chân Chân chưa làm động tác né tránh, Cố An Kỳ trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn không chút do dự vung tiếp. Diệp Y Dung thấy động tác của Cố An Kỳ, khóe miệng tựa hồ không nín được ý cười, miệng cong lên một góc độ rất nhỏ.

“Bộp…” Diệp Y Dung hung hăng bắt được tay Cố An Kỳ, nắm thật chặt. Cố An Kỳ không kịp đề phòng, trên tay bị bóp chặt làm cô đau đến mức hít vào một hơi lạnh, hất tay Diệp Y Dung theo phản xạ. Chờ đến khi cô phản ứng lại thì cô vẫn bị cô ta giữ tay, quên cả lời thoại cần nói : “Muốn tôi im miệng ư? Cô cũng xứng sao?”

“Cut! Cut!” Lâm Hạc Quần không ngờ Cố An Kỳ cũng sẽ NG, hơn nữa lại còn phạm sai lầm cơ bản như vậy, anh phiền muộn hô “Ngừng”, nhanh chóng đi về phía Cố An Kỳ.

Diệp Y Dung cười lạnh buông lỏng tay Cố An Kỳ, nhìn cô cau mày, tay trái nắm chặt cổ tay phải, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng vẫn muốn kìm nén, lòng cô ta dâng lên niềm vui sướng.

“An Kỳ, sao lại làm như thế, không phải đã nói cảnh này Diệp Y Dung sẽ túm tay cô sao? Sao lại làm xảy ra tình trạng như thế?” Lâm Hạc Quần chất vấn.

“Tôi…”

Cố An Kỳ vừa định mở miệng thì Diệp Y Dung đã cắt ngang: “Cho dù ghét tôi đến đâu thì cũng không nên đem tình cảm cá nhân vào lúc quay phim chứ. Tôi đã nói với cô là đoạn này tôi sẽ cầm tay cô rồi, cô cũng không nói là không đồng ý mà.”

Cố An Kỳ nhíu mày rồi lại liếc nhìn Diệp Y Dung, cô nghĩ là cô đã hiểu sao cô lại có thể đột nhiên NG rồi.

Tay lại đau đớn hơn, Cố An Kỳ nắm chặt cổ tay thêm một chút.

“An Kỳ, tay cô bị sao vậy?” Lâm Hạc Quần nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ hơi khác thường, tay trái luôn cầm cổ tay phải nên mở miệng hỏi.

“Chắc là vừa rồi tôi nhập vai quá mức nên nắm hơi chặt, lát nữa tôi sẽ chú ý hơn, xin lỗi, An Kỳ tiền bối.” Diệp Y Dung tăng thêm hai chữ “Tiền bối”, trên mặt càng ra vẻ đàng hoàng.

Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn Diệp Y Dung không nói gì, nhưng con mắt dần trở nên âm u. Cô vốn vẫn nghĩ Diệp Y Dung chỉ là bình hoa có vẻ bề ngoài nhưng không có đầu óc, không ngờ cô ta cũng sẽ phản lại cô một chiêu, cắn ngược lại cô một cái.

Cô không giận, cho dù giận cũng là giận bản thân không đủ chú ý, không đủ cẩn thận.

“Lát nữa cẩn thận một chút, đừng làm lỗi nữa. Vừa rồi quay rất tốt, lần này cứ thế phát huy.” Lâm Hạc Quần tin lời nói của Diệp Y Dung, không quá để ý.

“Tôi sẽ cẩn thận không làm thương tay tiền bối, nếu không sau khi quay phim tiền bối không thể tát người khác nữa. Có đúng không?” Diệp Y Dung khiêu khích nói.

Cố An Kỳ thờ ơ nhìn Diệp Y Dung không nói gì.

Cô không định giải thích, cũng không muốn giải thích. Cho dù vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Diệp Y Dung làm đau tay cô như thế nào thì cô phân tâm lúc diễn là sự thật. Trên trường quay, thân là diễn viên, dù không khỏe thế nào thì cũng không được biểu lộ ra ngoài.

Lần này, là cô sai, là cô thất trách, mà cô tuyệt đối sẽ không phạm một sai lầm lần hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.