Tôi Đang Yêu Một Exo-L

Quyển 1 - Chương 16: Cô Gái và Hiến Tế




Edit: Hoa vô tử
Beta: Tiểu Tuyền

Đợi nàng tự trách đủ rồi, Trường Thiên mới nói: “Ngươi cũng đừng khổ sở nữa, thật sự là hắn muốn lừa gạt tiền tài của ngươi.” Hắn ở trong ánh mắt nóng bỏng muốn giết người của nàng mà thong thả nói tiếp, “Chỉ có điều, hắn cũng cho rằng cái lò đan này là hàng giả mà thôi.”

Nàng cầm lấy lò đan nhìn hồi lâu, cũng nhìn không ra đầu mối, không khỏi có chút rầu rĩ không vui, cảm giác chỉ số thông minh của mình cùng so sánh với người ta tựa hồ quá cách biệt ah: “Có thể không đem ta ra đùa giỡn hay không hả? Ngươi nói từ đầu đến cuối một lần !”

“Ta biểu diễn cho ngươi xem, ngươi sẽ hiểu.” Dứt lời, Trường Thiên vẫy vẫy tay, cái lò đan kia tự động bay đến bên người hắn. Hắn giơ lên nhìn kỹ hai mắt, khóe miệng nhếch lên, một chưởng vỗ vào nắp lò, quát: “ Đồ lười, tỉnh lại!”

Trong chưởng của hắn lập tức tuôn ra bạch quang rừng rực, thiếu chút nữa làm mù ánh mắt của nàng. Đợi nàng mở đôi mắt, Trường Thiên đã thu tay về, lẳng lặng nhìn cái lò đan này.

Chợt nghe âm thanh “tách tách tách” nhỏ vụn truyền đến, nước sơn màu vàng trên thân lò tuôn ra những vết rạn, sau đó lao xao rơi xuống, lộ ra xác bên trong màu vàng pha xanh.

Đây là tướng mạo thật của cái lò nhỏ này? Bề ngoài thế này dường như không tốt lắm nha. Nàng còn đang nghi hoặc, thì tầng vỏ bọc màu vàng xanh nhạt này lại bắt đầu bong ra từng mảng! Tốc độ bong còn nhanh hơn nước sơn màu vàng. Hơn nữa lò đan lúc này còn lắc lắc mình làm rơi vỏ bọc. Thật là lắc lắc mình ah, tựa như những con chim con trên cây lắc lắc trong ngày mưa dông vậy!

“Tên này là muốn diễn củ hành tây sao? Lột một tầng lại còn có một tần.” Nàng nhịn không được mắng. Ngay tại thời điểm nàng “phỉ bán thẳng mặt” , tầng vỏ bọc đồng thau này rốt cục đã bóc xong.

Hiện tại hiện lên trước mặt bọn hắn là một cái tiểu đỉnh ba chân bộ dáng lại càng không xuất chúng. Toàn thân nó rất tròn, thân lò lấm tấm màu đen, ánh sáng soi sáng trên người nó giống như bị hút vào trong vậy, ngay cả phản xạ cũng không có. Trên thân lò dạng phù văn gì đều không có, chỉ vẽ một lão hổ lớn. cái lão hổ này lớn lên rất quái lạ, có bộ lông gai nhím, cái đuôi y hệt thằn lằn, con mắt đỏ bừng, trên người còn có một đôi cánh lớn dài.

Tiểu đỉnh đã ngừng lắc mình. Ninh Tiểu Nhàn đụng vào xem, kết quả phát hiện con mắt lão hổ trên lô động đậy, hơn nữa còn dùng sức trừng mắt liếc nàng.

“Yaaaaa…!” Nàng hét lên một tiếng. Lần này có thể bị dọa không nhẹ. Ai mà bị tròng mắt đỏ như máu trừng như vậy đều sẽ thấy sợ a?

Lão hổ kia lại không để ý tới nàng, phối hợp duỗi lưng một cái, đánh một cái ngáp, sau đó ở trên thân lò cất bước đi đến. Đợi đến khi đến chính diện lò, nó rốt cuộc nhìn thấy Trường Thiên.

“Hám Thiên Thần Quân!” Lão hổ này hét lớn một tiếng, khiến tai nàng bị chấn động ong ong, đột nhiên kéo toàn bộ lò đan nhào tới, “Ta rất nhớ ngài ah, Thần Quân đại nhân!” Trong tiếng hô vui sướng này, có tình ý hưng phấn cùng nịnh nọt, làm cho nàng nhịn không được nổi lên một tầng da gà.

Cái lò đan này vậy mà biết nói chuyện. Hơn nữa còn nhận ra Trường Thiên! Hôm nay đây là lần thứ hai nàng cả kinh trợn tròn mắt rồi.

Trường Thiên sắc mặt như thường, chỉ là duỗi bàn tay thon dài như ngọc ra, “bịch” một tiếng, đem bếp lò đang nhào tới trước mặt đánh một phát rơi vào trong Hóa Yêu Tuyền. Động tác này vô cùng thuần thục, thoạt nhìn đã làm không biết bao nhiêu lần.

“Ah, thật hoài niệm động tác này ah! Thuần Quân đại nhân, hơn ba vạn năm qua, ta mỗi một ngày đều nhớ ngài ah!” Cái bếp lò này xem ra cũng không phải dùng miệng phát ra tiếng đấy, bởi vì bị ngâm mình trong Hóa yêu tuyền mà giọng nói vẫn đang vang lên sáng rõ. Giọng nó bởi vì ẩn chứa vô tận cuồng hỉ mà lộ ra sắc nhọn lại run rẩy, lại làm cho nàng nhịn không được rùng mình vài cái.

Trường Thiên vớt nó từ trong tuyền lên, mệnh đỉnh bên trên vẽ mặt lão hổ hướng phía nàng, sau đó đem đỉnh đổ cho nàng: “Đây là tân chủ nhân của ngươi. Sau này, ngươi phải toàn lực tứ phụng nàng.”

Lại hướng Ninh Tiểu Nhàn nói: “Đây là Phúc Vũ đỉnh. Lão hổ trên mặt này là khí linh của nó, chớ xem bộ dạng cổ quái của nó, kì thực là bảo bối luyện đan cực tốt.”

Nàng cùng lão hổ trên lò mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu. Lão hổ mới khóc thét nói: “Thần Quân đại nhân, đây chỉ là phàm nhân, còn là một phàm nhân tiên linh căn đều không có! Thỉnh cho phép ta trở lại bên cạnh Thần Quân ngài, vì ngài cúc cung tận tụy a!”

Cái bếp lò này rõ ràng là đang nịnh nọt! Phàm nhân thì sao, phàm nhân không thể sử dụng nó luyện đan hả? Con mắt Ninh Tiểu Nhàn bắt đầu híp lại đầy nguy hiểm.

Lão hổ còn hồn nhiên chưa phát giác ra. Trong miệng a đua như nước thủy triều, thao thao bất tuyệt mà tâng bốc vỗ mông ngựa Trường Thiên. Chỉ tiếc, vị chủ nhân này không ăn bộ dáng này. Hắn chỉ dùng hai ngón tay khép lại cùng một chỗ, miệng con cọp này tựa như bị khóa kéo, rốt cuộc nhả không ra một chữ.

“Ta đã nói rồi. Sau này nàng là chủ nhân của ngươi.” Tiếng nói của Trường Thiên như ngọc thạch tấn công, có một sự uy nghiêm không người dám trái ý, “Nếu ngươi dám có chút không trung thực, ta liền đem thần hồn ngươi rút ra, luyện hóa thành hư vô!”

Bị hắn trách cứ một lời này, toàn thân gai nhím của lão hổ trên thân lò y hệt bộ lông bị đạp kéo xuống, thần thái hai mắt cũng tan ra, xem ra bị đả kích rất lớn. Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn vừa bị lời nói nó vũ nhục đều có chút không đành lòng. Tâm Trường Thiên lại vững như sắt đá, chỉ vào nó nói: “ Nguyên hình vật này gọi là Cùng Kỳ. Ngày đỉnh hoàn thành, ta cùng chủ nhân trước kia của đỉnh đến trong núi tìm được ác thú “Cùng Kỳ” lấy vài giọt máu của nó đúc đỉnh. Cái khí linh này từ đó về sau đều lấy hình tượng Cùng Kỳ xuất hiện.”

Cùng Kỳ! Trong nội tâm nàng kinh hãi. Ở trong sách Ngôn tiên sinh đưa cho bọn hắn có đề cập qua ác thú Thượng Cổ “cùng kỳ”, đây là một con quái vật đầu giống như con hổ, lại có cánh dài. Nó thường chuyên săn thức ăn là nhân loại, có thể thông ngôn ngữ loài người.Thời điểm nó biết có người đang tranh chấp, thường sẽ đem người chi sĩ trung thực ăn tươi, biết rõ người nào làm người trung thành giữ chữ tín, sẽ đem mũi người nọ ăn hết, biết có con người làm ác bất thiện, nó sẽ săn bắt dã thú tặng cho người nọ, bởi thế là một ác thú có quan niệm thiện ác toàn bộ điên đảo.

Trong sách đồng thời cũng nhắc tới, loại ác thú này uy lực vô biên. Trường Thiên cùng bằng hữu hắn tiến vào trong núi không chỉ tìm được Cùng Kỳ, mà còn ‘lấy’ vài giọt máu tươi. Nàng cũng không tin loại ác thú Thượng Cổ này sẽ ngoan ngoãn mà đem máu huyết đưa cho bọn họ. Trường Thiên nói hời hợt như vậy, trong khi trận chiến đấu này không biết đánh có bao nhiêu thảm thiết.

Đương nhiên, cuối cùng người thắng là bọn hắn, nếu không lão hổ này cũng sẽ không bị vẽ trên đỉnh.

Tròng lòng nàng có nghi hoặc không chỉ không có cởi bỏ, ngược lại càng để lâu càng nhiều. “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói từ đầu tới cuối một lần cho ta nghe a.” Nàng hữu khí vô lực nói.

“Rất đơn giản. Tu sĩ Lưu Mãn Tử không biết từ nơi nào nhận được Phúc Vũ đỉnh, lại đem ra sử dụng không được, tất nhiên cho rằng nó là hàng giả.” Trường Thiên liền đem tiền căn hậu quả rủ rỉ nói ra, để cho nàng nghe được rõ ràng.

Phúc Vũ đỉnh đúng là do vị bằng hữu am hiểu luyện đan tạo thành. Người nọ trước khi bị bắt vào Thần Ma ngục, tùy thân cũng không mang theo cái lò đan này, có lẽ là mất đi ở nơi nào. Phúc Vũ đỉnh này xưa nay cần nhờ lúc luyện đan sinh ra đan khí để lớn mạnh bản thân, nhưng mà về sau bị vùi sâu vào di tích, ai còn có thể cầm nó đến luyện đan đây? Bởi vậy ở bên trong ba vạn năm, nó chứa đựng thần lực càng ngày càng ít. Vì bảo toàn bản thân, nó bất đắc dĩ lâm vào ngủ say.

Chủ nhân cũ của đỉnh là Đại La Kim Tiên, muốn làm cho nó tỉnh lại, cũng chỉ có biện pháp dùng thân lực giội vào đầu. Thế nhưng trên đời này thời gian đã trôi qua hơn ba vạn năm rồi, Thần ma đầy trời cũng đã không thấy rồi, lại đi đâu tìm được một người có thần lực thần tiên đến thế? Tự nhiên cũng không có người có thể làm cho cái Phúc Vũ đỉnh này tỉnh lại rồi.

Sau khi Lưu Mãn tử cầm được cái đỉnh này, cũng muốn dùng nó để luyện đan, đáng tiếc cũng giống như vô số chủ nhân khác đều đã thất bại. Nhưng mà gã này đúng là có chút khác biệt, lại bị hắn nghĩ ra môt chiêu số. Hắn đem cái đỉnh kia làm mới, dùng thuốc màu nước sơn đặc thù sơn thành tử kim sắc, lại vẽ lên phù văn huyễn hoặc khó hiểu, sau khi làm đủ bao bì bề ngoài, sau đó cầm lấy đi bán cho người khác.

Thứ này thực bị hắn ngụy trang không chê vào đâu được ah, thực tế trong đỉnh có tinh vân màu tím tự hành lưu chuyển, thoạt nhìn thần dị hơn người, dĩ nhiên cũng đã lừa gạt rất nhiều con mắt tu sĩ.

Lại nói lúc này Lưu Mãn tử đã thoát được xa xa, hắn ăn vào linh dược Đạm Đài sư thúc cho, thương thế trên người đều chuyển biến tốt đẹp chút ít, vì vậy trong miệng bắt đầu thì thầm niệm chú ngữ. Lúc hắn lấy được Phúc Vũ đỉnh, từng ở trên nó nhỏ máu tươi, hoàn thành nghi thức nhận chủ. Như thường ngày, niệm xong chú ngữ cái lò đan này sẽ lập tức bay về trên tay của hắn, thuận tiện hắn sẽ tìm con dê béo tiếp theo lừa gạt. Thế nhưng hôm nay lại kì quái, vô luận hắn thúc dục thế nào, cái lò đan kia một chút bóng dáng đều không thấy.

Thằng xui xẻo này đọc non nửa túc chú ngữ, thẳng đến muốn đem thu thủy nhìn thủng rồi, Phúc Vũ đỉnh đều không có xuất hiện. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng mà thôi. Cái lò đan này vốn là có chút cổ quái, rõ ràng là một cái phế lô, lại có thể rõ ràng nhiều lần chạy về bên cạnh hắn. Hiện tại lại cổ quái một điểm cũng không trở lại, cũng không kỳ lạ quý hiếm rồi.

Trong quá trình Trường Thiên giải thích, Cùng Kỳ cũng nghe được nhập thần, qua một chút thời gian liền ngẩng đầu lên, cái cảm giác chán trường vừa rồi giống như là bị quét sạch vậy. Lúc này nó đột nhiên cười cười nói: “Kẻ ngu kia, còn muốn niệm chú đem ta gọi trở về. Nhưng lại không biết ta đã tìm được Trường Thiên đại nhân, đời này hắn đều khỏi phải nghĩ đến gặp lại ta rồi!”

Tâng bốc quá nổ bùm bùm ah! Ninh Tiểu Nhàn khinh bỉ nhìn cái bếp lò vô tiết thao vô hạ hạn ( không biết lễ tiết trên dưới) này.

Trường Thiên lại lắc đầu nói: “Đây cũng là bản tính của nó. Cùng Kỳ là loại thú lấn thiện yêu ác, Phúc Vũ đỉnh kế thừa máu huyết của nó cũng có được đặc tính như vậy. Nó sẽ tự động phụ thuộc vào chủ nhân càng thêm hung ác tàn nhẫn, cho nên trước khi gặp được ngươi, nó sẽ không ngừng mà chạy về bên người Lưu Mãn Tử kia.”

Cái lò này vội vàng chạy lại ôm lấy bắp đùi của hắn nịnh nọt nói: “Chính là như thế! Trường Thiên đại nhân thật sự là quá cơ trí rồi, quá anh minh rồi!”

Thật không? Nàng liếc xéo cái bếp lò này: “Xem ra ngươi rất không đáng tin ah, sẽ làm phản bất cứ lúc nào. Đã như vậy, ta còn cần ngươi làm gì?”

Không đợi Trường Thiên trả lời, cái bếp lò này nhảy lên cao ba thước, lẽ thẳng khí hùng nói: “Đã tìm được Trường Thiên đại nhân rồi, đời này ta cũng sẽ không phụng dưỡng chủ nhân khác! Trên đời này, ở đâu mà có người chủ nhân càng hung ác, tàn nhẫn hơn Trường Thiên đại nhân?”

Ah? Tim nàng đột nhiên đập chậm một nhịp. Lời nói của cái bếp lò này có ý gì, Trường Thiên là người hung ác tàn nhẫn nhất trên đời này? Có phải nàng đã trùng hợp nghe được cái gì không nên nghe hay không?

Cùng Kỳ đang dương dương tự đắc, thần hồn đột nhiên cảm thấy một hồi lạnh lẽo thấu xương. Nó quay đầu nhìn về phía Trường Thiên, lại thấy chủ nhân vĩ đại nó định trung thành phụng dưỡng đang đen mặt, trong tay tế ra Huyền Minh thần hỏa đã lặng yên không một tiếng động mà trở nhành màu đen nhánh, đúng là chi hỏa đốt hồn có thể làm cho nó hồn phi phách tán!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.