Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long

Chương 23: Lâm gia




Nghe gì chưa? Mặc vương gia lại đón dâu!”

“Mặc vương gia?”

“Chính là chiến thần Mặc vương gia, ta là nghe cô bảy thẩm nói, nhi tử của thẩm là nha hoàn ở trong vương phủ, tuyệt đối là sự thật!”

“Trời ạ, mấy ngay nay sao lại cưới nữa?”

“Người là vương gia, lại là đệ nhất thiên tài, có thể gả cho hắn, tuyệt đối là phúc khí!”

“Vậy sao, nếu ta mà có khuê nữ, ta nhất định phải để nữ nhi của ta gả cho hắn!”

“Ha ha ha. Ngươi đang nằm mơ à? Nếu ngươi thật sự là có nữ nhi, Mặc vương gia cũng không thèm để ý, còn không nhìn xem bộ dạng của ngươi như thế nào!”

“Hừ! Ngay cả khuê nữ của ngươi cũng vậy thôi, đừng nói là vương gia, ngay cả ta đều chướng mắt!”

“Ngươi nha, thiếu não!”

..

Nói xong liền động chân động tay, mà lúc này Tử Khuynh đã xuyên qua đám người, nghe được bọn họ nói chuyện, trong mắt sát ý sôi trào!

Mặc Lăng Hàn quả nhiên chưa chết, ba năm trôi qua, hắn lại trầm trọng thêm!

Ba năm, bọn họ từ cuộc chiến đó mà có thể đã trở thành ba năm, Mặc Lăng Hàn lại cưới thêm một nữ nhân, nghĩ đến hắn đối với nàng chỉ toàn khinh bỉ, lại đối với người khác lại vui vẻ, Tử Khuynh nắm chặt tay lại.

Tí tách, máu không ngừng từ trong lòng bàn tay nhỏ giọt.

Không phải vì đối với hắn vẫn còn tình yêu, mà là tràn ngập hận ý, không chỉ hận Mặc Lăng Hàn, mà còn hận với chính mình.

Nàng thế nào lại có mắt không tròng, sao có thể yêu một nam nhân như hắn, vì nữ nhân khác mà không tiếc diệt toàn bộ Tử gia!

Mỗi lần nghĩ đến Tử gia, Tử Khuynh tâm liền một trận co rút đau đớn, nếu không phải do nàng, Tử gia cũng không đến mức rơi vào cục diện này.

Mặc Lăng Hàn, Thiên Cơ Các, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua!

Hận ý không ngừng từ trong cơ thể tràn ra ngoài.

“Nha? Nữ hài tử kia.” Tử Khuynh sát khí trên người quá sắc bén, vô tình không khống chế được sát ý xung quanh thân thể, khiến cho nam tử trên tửu lâu chú ý tới.

“Sát khí thật lớn!”, Mặt khác một nam tử ngồi đối diện cũng chú ý đến Tử Khuynh trong chốn đông người, sát khí như vậy, cư nhiên lại ở trên một nữ hài tử, thật sự có chút khó tưởng tượng!

“Thú vị, đang lúc thú vị!” Nam tử vuốt ve ly trà, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Đã lâu rồi không gặp một người thú vị như vậy, nếu đã gặp được, thì không có lý nào lại bỏ qua.

Nam tử thân ảnh chợt loé, đã cách Tử Khuynh một trăm mét.

Không ngừng đến gần Tử Khuynh, nam tử khoé môi càng lúc càng giương lên độ cung lớn.

Nguyên lại sát khí đầy người lại ở trên một nữ hài tử xinh đẹp này, làn da bạch ngọc, ánh mắt như trăng, khuôn mặt nhỏ thanh nhã như tiên, trong khiết vô cùng, cùng với một thân sát khí hoàn toàn bất đồng.

Cặp mắt tràn ngập sát ý kia lúc này đã khôi phục bình thường, hai tròng mắt thâm thuý khiến cho người khác vừa nhìn vào đã có cảm giác bị hút hồn.

Nhìn thân ảnh càng ngày càng gần, nam tử trong mắt càng ngày càng tò mò.

Mà lúc này Tử Khuynh đã cảm nhận được cách đó không xa có một nam nhân dùng ánh mắt như nhìn con mồi mà nhìn mình, trong lòng chuông cảnh báo vang lên.

Hắn muốn làm gì?

Vừa rồi trong nháy mắt trên người nàng tràn ngập sát khí nhưng không kịp khống chế, chẳng lẽ chính lúc ấy hắn đã nhận thấy được sát khí trên người nàng?

Nghĩ đến đây, Tử Khuynh tay càng thêm nắm chặt, trong lòng khẩn trương!

Bây giờ đã trọng sinh, nàng nhất định phải tự khống chế cảm xúc của mình thật tốt, bằng không, nàng còn chưa kịp báo thù, thì đã bị người khác giết.

Cảm thấy càng ngày hắn càng lại gần, Tử Khuynh rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nam nhân kia, Tử Khuynh trong mắt hơi hơi lập loè.

Là hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.