Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 7: Lửa giận của cô




Từ rừng Bách Nhàn về, người duy nhất không mang khúc mắc trong lòng, chỉ có mình Linh Nhi. Nằm trong lòng ca ca ngủ không còn biết trời trăng gì nữa, khi tỉnh lại đã thấy đang được tắm táp trong suối nước nóng, sau đó thì lanh cha lanh chanh không ngớt lời kể với người đàn ông đang tắm rửa cho mình kia về chuyến đi chơi, rồi cái miệng bị người đàn ông kia ngậm chặt, xuân sắc ngời ngời…

Gia đình họ Thang kia chẳng biết nặng nhẹ, Thu Hàn Nguyệt lại không thể bỏ mặc di nương. Trong rừng Bách Nhàn, hắn ít nhiều cũng hiểu được ý tứ của di nương, chính vì biết mình không thể khiến bà được như ý nguyện, nên vô cùng buồn bực, phải buông lời phản bác di nương, hắn thật không muốn.

“Ca ca, không còn bị vỡ đê nữa chứ? Không phải đến đó nữa chứ?” Mấy ngày liền, có ca ca ở bên cạnh, sợ lặp lại cảnh cô đơn trước kia, nên thỉnh thoảng Linh Nhi lại hỏi.

“Ca ca ở đây với Linh Nhi, không thích ư?” Thu Hàn Nguyệt thôi không nghĩ ngợi nữa, cúi đầu hỏi. Thành hôn hơn một năm rồi mà người ta vẫn yêu thương dựa dẫm mình như thế, thật khiến hắn cảm thấy rất hãnh diện với tư cách người làm chồng.

“Thích. Nhưng…” Khuôn mặt nhỏ ưu phiền. “Nước tràn nhiều, rất nhiều người không có nhà, ca ca không lo, thì thật đáng thương cho họ”.

Hắn dùng ngón tay miết thẳng phần lông mày đang cau lại của Linh Nhi, đáp: “Nước đã không còn tràn vào nữa, những người không có nhà ca ca đã bố trí xong, Linh Nhi chỉ cần quan tâm ca ca thôi, những người khác cứ để ca ca lo, hiểu không?”

“Thật ư?”

“Đương nhiên là thật.” Thu Hàn Nguyệt nheo mắt. Tiểu nha đầu này lại dám nghi ngờ lời ca ca sao?

“Vậy…” Cái miệng nhỏ mấp máy, mắt lấp lánh, định nói lại thôi.

Hắn càng nhìn càng nghi ngờ, “Linh Nhi muốn nói gì, trước mặt ca ca không chịu nói sao?”

“Ca ca sẽ không lấy tỷ tỷ ca múa kia, phải không?”

“Ửm?” Sắc mặt hắn thoáng đanh lại. “Ai nói gì với Linh Nhi rồi?”

“Không có?” Hắn không tin, nâng mặt nàng lên, nhìn vào đôi mắt đen láy trong sáng. “Nói cho ca ca biết, nhé.”

“Linh Nhi…”

Vế sau, vẫn lởn vởn trong khuôn miệng xinh đẹp, dù thính giác của Thu Hàn Nguyệt rất tốt, nhưng cũng chẳng nghe rõ, sau đó sầm mặt xuống. “Nói to lên, nếu Linh Nhi còn không chịu cho ca ca nghe, thì còn nói cho ai nghe?”

“… Linh Nhi nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy rồi?”

“Bạch Hổ ca ca nói to như thế, Linh Nhi nghe thấy rồi, chỉ là Linh Nhi muốn ngủ, không tỉnh dậy được…”

Cũng có nghĩa là, tiểu thê tử tâm không chút tạp trần của hắn đều nghe thấy hết những lời mọi người nói hôm ấy, và giữ trong lòng, còn hiểu họ có ý định gì? “Linh Nhi đã nghe thấy, sao không hỏi ca ca ngay khi tỉnh dậy?”

“Linh Nhi sợ Linh Nhi nằm mơ. Đi hỏi Bạch Hổ ca ca, Bạch Hổ ca ca không nói, Linh Nhi biết mình không nằm mơ. Bạch Hổ ca ca giống đại ca ca, chuyện xấu toàn giấu Linh Nhi thôi.”

Không ghen, không được ghen, người nên ghen tuyệt đối không phải là hắn. Hắn tự cảnh cáo mình như thế, hắn hít một hơi thật sâu, đáp: “Linh Nhi cho rằng ca ca sẽ lấy cô ta sao?”

Linh Nhi cúi đầu, hắn nâng mặt nàng lên, không cho nàng tránh hắn.

“Tỷ tỷ ca múa đó rất đẹp.” Nàng lẩm bẩm.

“Vậy, Linh Nhi cho rằng ca ca sẽ lấy cô ta?”

“…Linh Nhi… Linh Nhi không cho phép ca ca lấy!”

Đôi mắt hắn thoáng hiện lên ý cười. “Linh Nhi không cho phép ư?”

“Ừm!” Những lời thấp thỏm trong lòng bao ngày, giờ nói được ra, mà một khi đã nói ra, thì lại vô cùng kiên định, đôi mắt to không hề còn vương ý sợ hãi, Linh Nhi nghênh mặt lên. “Không cho phép ca ca lấy, ca ca chỉ được có một mình Linh Nhi thôi!”

“Tại sao?” Hắn hỏi, rất muốn nghe lời ngọt ngào từ miệng nàng.

“Vì Linh Nhi cũng chỉ có một mình ca ca mà.”

“…” Đây đâu được coi là lời đường ý mật?

“Ngoài ca ca ra Linh Nhi không muốn ai hết…”

Ừm, câu này còn chấp nhận được.

“Linh Nhi không muốn ôm người khác, không muốn trao đổi khí với người khác, không muốn hôn người khác, không muốn ôm người khác ngủ…”

Liên tiếp từ “không muốn”, sau đó, hắn không muốn nghe nữa, liền dùng miệng bịt chặt cái miệng nhỏ liến thoắng kia, sau một hồi triền miên ngọt ngào, ánh mắt hắn quấn quýt, hơi thở dồn dập. “Ngoài Linh Nhi ra, ca ca cũng không cần ai hết.”

“Người rất đẹp cũng không muốn sao?”

“Không muốn.”

“Chỉ có Linh Nhi thôi chứ?”

“Chỉ có Linh Nhi.”

“Mãi mãi cho tới mãi mãi chứ?”

“Mãi mãi.”

Lập tức, muôn ngàn đóa hoa đào nở rộ trên khuôn mặt tiểu nha đầu, khiến nàng đẹp tới mê mẩn. “Linh Nhi cũng mãi mãi yêu ca ca!”

“Nói lại lần nữa!” Những lời này, nghe mãi cũng không chán.

“Linh Nhi mãi mãi yêu ca ca!”

“Nói lại.”

“Linh Nhi mãi mãi… không nói nữa…”

“…Tại sao?”

“Miệng Linh Nhi mệt lắm, ca ca trao đổi khí cho Linh Nhi, Linh Nhi sẽ nói lại.”

“Ha ha ha…” Một thê tử như thế khiến người ta không yêu mới lạ, cho dù hắn muốn phụ bạc, cũng khó, ha ha ha…

“Cha, mẹ. Chi Yết đã nói nhiều lần rồi, con gái không muốn làm thiếp cho người ta! Hai người đừng ép Chi Yết nữa…”

Bên ngoài phủ là tấm biển với hai chữ lớn “Thang phủ” vừa được thay mới, trong phủ chỗ nào cũng là đồ đạc mới sắm, không thể nói là giàu có xa hoa, nhưng có thể nhìn ra sự hưng thịnh một thời của phủ đệ này, đồng thời có rất nhiều người hầu kẻ hạ đi qua đi lại. Chủ nhân của Thang phủ sau khi thoát nạn trở về đều đang tập trung trong đại sảnh, vì đại sự liên quan tới tương lai của gia tộc, mà bắt đầu nảy sinh tranh cãi.

“Con là đứa con bất hiếu!” Thang phụ lớn tiếng mắng. “Thu thành chủ là đại ân nhân của nhà ta, đừng nói làm thiếp cho ân nhân, cho dù phải làm nô tỳ, cũng hợp lý !’’

“Chi Yết à… ” Thang mẫu nước mắt ròng ròng. “ Với tài mạo của con, bảo con làm thiếp cho người, đúng là ấm ức cho con thật. Nhưng, cha con muốn gả con đi, không chỉ là muốn báo ân thôi, mà là vì con đấy. Con cũng không nghĩ xem, con từng vùi thân trong Ấp Thúy lâu, còn gia đình danh giá nào muốn lấy con về làm chính thất nữa ?”

Thang Chi Yết cúi đầu, cố chấp đáp : “Con gái có thể không cần lấy ai!”

“Hoang đường!” Thang phụ quát. “Con không lấy chồng, thì làm sao sống? Giờ gia sản nhà chúng ta còn lại bao nhiêu, khi cha và mẹ qua đời, con định sống bằng gì? Quay lại Ấp Thúy lâu chắc?”

Thang Chi Yết cứng người.

“Lão gia”. Thang mẫu ngừng khóc thét lên.

Thang phụ cũng nhận ra mình lỡ lời, con gái lưu lạc phong trần, đều vì ông ta tin nhầm người mà ra, người nên hối hận nên hổ thẹn là ông ta mới đúng.

“Chi Yết, Thu thành chủ ngoài việc đã có chính thê ra, luận về diện mạo gia thế đều hơn người. Cho dù khi Thang gia ta ở thời kì hưng thịnh nhất, dù muốn có được hôn sự này cũng bị coi là trèo cao, giờ cơ hội đến, thế nào cũng không được bỏ qua. Huống hồ thê tử chính thất của Thu thành chủ đầu óc lại có vấn đề, là một kẻ ngốc, với sự thông minh của con, sau khi vào phủ chắc chắn sẽ nắm quyền hành trong tay, có khác gì chính thất đâu? Với tài mạo của con, chiếm được sự sủng ái của thành chủ cũng là việc sớm muộn mà thôi, khi được nhấc lên làm chính thất rồi, xem trong thành Phi Hồ này ai còn dám nói gì con nữa không? Thang gia nhà chúng ta chẳng phải sẽ lấy lại thể diện ư, phải không?”

Thang Chi Yết đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Một người đàn ông nông cạn tới mức yêu thích người ngốc nghếch, chẳng có chút tri thức như nàng ta, có đáng để gả con gái vào đó không? Người đàn ông như thế, trong Ấp Thúy lâu con gái gặp không ít, toàn kẻ tham sắc ham dục, gả con gái cho hắn, con gái không cam tâm!”

Sắc mặt Thang phụ tức giận: “Con không cam tâm cũng phải cam tâm! Nếu không phải trong họa gặp phúc được Nam cung phu nhân giúp đỡ, thì con cũng đừng mong có cơ hội được gả vào phủ thành chủ, hôn sự này cứ quyết định thế đi!”

“Lão gia, Nam cung phu nhân đến.” Người dưới vào bẩm báo.

Phu thê Thang thị lập tức tươi cười, vội vàng ra cửa nghênh đón, “Mau mời, mau mời. Mau mời đại ân nhân của chúng ta vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.