Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 44: Ngươi là của ta




Lê Trường Ân trong nháy mắt dâng lên một nỗi phẫn nộ tột cùng, phẫn nộ đến mức không còn sót lại một chút lý trí nào trong đầu. Y hận không thể giết chết Gerrard.

Y tiến đến, kéo Gerrard một thân trần truồng từ trên người Lê Tố xuống, Gerrard lúc này mới từ trong bể tình dục không thể tự kiềm chế trở nên tỉnh táo được một chút, bị Lê Trường Ân đánh ngã trên mặt đất, hắn mới nổi giận đùng đùng hỏi Lê Trường Ân, “Anh là ai ?!”

Lê Trường Ân chỉ đánh hắn, mỗi một quyền đều đánh thẳng vào điểm yếu nhất trên thân thể hắn, Gerrard muốn phản kháng, lại bị Lê Trường Ân chế trụ đánh cho không kịp trở tay.

Lê Trường Ân đánh muốn đỏ mắt, khuôn mặt luôn luôn tuấn nhã, lúc này khủng bố hắc trầm như hung thần ác sát lệ quỷ, Gerrard không thể không bị y dọa, lớn tiếng kêu cứu mạng.

Lê Trường Ân vẫn hướng đánh chỗ hiểm của hắn, trong phòng là thanh âm nắm đấm dừng trên xương cốt da thịt, thêm nữa là tiếng gào thét của Gerrard.

Lê Trường Ân đã hoàn toàn không còn lý trí, đột nhiên, y nghe được một thanh âm.

Lê Tố trầm thấp gọi, “Ba ba, ba ba……”

Lê Trường Ân nháy mắt quay đầu lại, trông thấy Lê Tố nằm trên giường, cả người phiếm hồng, ánh mắt mê mang nhìn mình.

Trong tích tắc khi Lê Trường Ân nhìn đến đôi mắt kia, đầu não đột nhiên tỉnh táo lại, thu hồi lý trí, y nhìn nhìn Gerrard bị mình đánh tới nổi chỉ còn có thể la hét, y buông hắn ra, đứng dậy đi đến bên giường, ra sức muốn cởi bỏ dây lưng áo ngủ đang trói cổ tay Lê Tố, nhưng bị trói quá chặt, y đành phải trước xả chăn che lên người Lê Tố, lại dịu dàng vuốt ve hai má cậu, cúi người hôn hôn trán cậu, nói, “Bảo bối, đừng sợ, cha lập tức cắt dây lưng giúp con.”

Lê Tố vẫn ngơ ngác nhìn y, ánh mắt mê mang lại có thống khổ, Lê Trường Ân đau lòng khó nhịn, bay nhanh xuống giường đi tìm dao kéo.

Gerrard nằm trên mặt đất, nhìn Lê Trường Ân, Lê Trường Ân lúc này nói, “Gerrard tiên sinh, mời anh nhanh chóng rời khỏi đây, không thì, tôi không cam đoan sẽ không thủ hạ lưu tình với anh.”

Lê Trường Ân nói tiếng Anh, Gerrard muốn đứng lên, lại ngã xuống, hỏi, “Anh là ai, tôi và Tố Tố là lưỡng tình tương duyệt. Anh tự tiện xông vào nhà người khác, quấy rầy người khác sinh hoạt cá nhân, còn động thủ đánh tôi ──”

Lê Trường Ân hung ác đánh gãy lời hắn, nói, “Tôi mặc kệ các người có phải là lưỡng tình tương duyệt hay không, tôi là phụ thân của Lê Tố. Còn không đi ……” Lê Trường Ân đã tìm được con dao rọc giấy trong ngăn kéo của Lê Tố, cầm dao hướng tới Gerrard, “Tôi sẽ thực sự cho anh chết ở chỗ này, mà tôi chỉ là một phụ thân bị cơn giận che mất lý trí, muốn giết một kẻ phạm tội cưỡng gian con của mình mà thôi.”

Gerrard không nghĩ tới phụ thân Lê Tố còn trẻ tuổi như vậy, nhưng nghe được Lê Tố gọi y “Ba ba”, hắn không thể không tin, chịu đựng toàn thân đau đớn, đi lấy quần áo mặc.

Lê Trường Ân dùng dao rọc giấy cắt đứt dây lưng áo ngủ đang trói chặt Lê Tố, nhìn thấy hai cổ tay Lê Tố bị ma sát đến nổi huyết nhục mơ hồ, y đau lòng thống khổ, phẫn nộ thống hận đối với Gerrard lại tăng cao, hung tợn nhìn chòng chọc Gerrard. Gerrard miễn cưỡng mặc quần áo, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, Lê Trường Ân đi tới, chịu đựng căm giận phẫn hận và tâm tư tàn nhẫn của mình ném hắn ra ngoài, đẩy hắn rời khỏi cửa lớn ở dưới nhà.

Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, nhưng tuyết đóng một tầng thật dày.

Lê Trường Ân nói với Gerrard cũng đồng dạng đã muốn tỉnh táo lại, “Tôi biết nhà của anh làm cái gì, anh đừng vọng tưởng có thể gây ra chuyện gì đối với Tố Tố nữa! Cũng tốt nhất đừng làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tố Tố, không thì, tôi sẽ không để yên. Đương nhiên, chuyện ngày hôm nay, anh đừng tưởng có thể dễ dàng kết thúc như vậy.”

Gerrard còn muốn nói, nói chính mình là thật tâm yêu Lê Tố, nhưng Lê Trường Ân đã đóng cửa nhà lại, khóa trái.

Gerrard rét lạnh đứng ở đầu đường, đành phải lê thân mình, gọi xe đi đến bệnh viện.

Lê Trường Ân trở lại phòng ngủ của Lê Tố, Lê Tố vẫn như cũ trợn tròn mắt nằm ở đó không nhúc nhích, Lê Trường Ân biết tinh thần của cậu lúc này đã có vấn đề, nhanh chóng đưa cậu vào bồn tắm lớn trong phòng tắm, vặn nước ấm, một bên lại khẩn trương tìm túi cứu thương cho Lê Tố, tìm được thuốc chữa trị chấn thương, bôi thuốc lên cổ tay Lê Tố, dùng băng gạc băng bó lại cho tốt, bên ngoài phủ thêm một tầng băng gạc chống nước.

Sau khi nhanh chóng xử lý xong, nước ấm trong bồn cũng đã đầy, Lê Trường Ân đóng van, lại bỏ thêm tinh dầu an thần vào, rồi mới ôm lấy Lê Tố đang hoàn toàn lâm vào mộng yểm đứng lên.

Lê Tố cũng không thấp, nhưng gầy đến mức Lê Trường Ân có thể vô cùng đơn giản ôm cậu tiến vào phòng tắm.

Đặt Lê Tố vào bồn, Lê Trường Ân cởi hết áo khoác, áo len của mình ra, mặc áo sơmi quỳ gối bên ngoài bồn tắm, giúp Lê Tố tắm rửa.

Rửa một hồi, nhưng không được thuận tiện cho lắm, hơn nữa bộ dáng của Lê Tố một chút cũng không muốn từ trạng thái mê mang vô thần trố mắt phục hồi tinh thần lại, Lê Trường Ân cũng đành phải ngồi vào bồn tắm, giúp Lê Tố tựa vào lòng mình, ngón tay ôn nhu mơn trớn hai má cậu, lại mát xa huyệt thái dương của cậu, ôn nhu hôn lên trán Lê Tố.

Lê Tố mờ mịt kêu, “Ba ba……”

Lê Trường Ân hôn hôn lên lỗ tai cậu, ôn nhu nói, “Bảo bối, là cha, cha ở đây. Bảo bối, là ba ba ……”

Có lẽ do tác dụng của nước ấm trong bồn, hoặc là do Lê Trường Ân mát xa có hiệu quả, thêm lời nói ôn nhu từ Lê Trường Ân, khiến Lê Tố từ trong mộng yểm không thể nhúc nhích đã chậm rãi tỉnh lại được một chút, con mắt cậu giật giật, chuyển sang, nhìn về phía Lê Trường Ân.

Vẻ mặt Lê Trường Ân đều là tình yêu ôn nhu, còn có đau lòng, lo lắng, lúc này là đang lo lắng, lo lắng nhìn cậu.

Lê Tố lại thấp giọng gọi y một tiếng, “Ba ba……”

Lê Trường Ân xót xa, hốc mắt nóng lên, vuốt ve hai má cậu, hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu, “Bảo bối, là cha ở đây, là cha.”

Lê Tố đột nhiên tựa như hoàn toàn thanh tỉnh, cậu vươn tay ôm lấy Lê Trường Ân, không biết vì sao có thể có được khí lực lớn như vậy, cứ như thế ôm chặt lấy Lê Trường Ân, khóc lên, “Ba ba……, ba ba……, ba ba……”

Lê Trường Ân cũng ôm lấy cậu, “Tố Tố, thực xin lỗi, là cha sai. Là cha, cha ở đây……”

Lê Tố ghé vào đầu vai y khóc, Lê Trường Ân để cậu khóc, chỉ không ngừng vuốt ve lưng cậu, hôn tóc và lỗ tai cậu.

Lê Tố nghẹn ngào nói, “Ba ba, đừng không muốn con, đừng không cần con, đừng để con đi, cha đừng để con đi.”

Lê Tố chua xót không thôi, “Sẽ không, cha sẽ không không cần con, cha không bao giờ để con đi, chúng ta hảo hảo, có được không?”

Lê Tố nói, “Ba ba, con yêu người, con yêu người.”

Lê Trường Ân hôn lỗ tai cậu, trong lòng là tình yêu nồng đậm cuồn cuộn, còn có vô hạn khổ sở chua xót, “Cha cũng yêu con, bảo bối.”

“Nhưng mà con yêu cha giống như một tình nhân, ba ba, cha không biết đâu, cha lúc nào cũng miễn cưỡng con, cha không hiểu đâu, con khổ nhiều lắm, không có cha ở bên, con khổ nhiều lắm, con rốt cuộc vẫn nhớ đến cha, mỗi ngày đều nhớ cha, con muốn khiến bản thân mình không được nhớ cha nữa, nhưng mà làm không được, mỗi ngày bận rộn như vậy, nhiều công việc như vậy, lúc nào cũng muốn đọc sách, muốn dự thi, con mệt a, ba ba, con mệt mỏi quá, nhưng vẫn là nhớ cha, con khống chế không được, ba ba, con khó chịu, con tình nguyện chết đi, ba ba, cha không hiểu đâu, con khó chịu nhiều lắm. Con biết, con hẳn là phải rời khỏi cha, con hẳn là phải trả tự do cho cha, con không thể tùy hứng như vậy nữa, không thể bởi vì con yêu người mà bắt buộc người cũng phải yêu con, con biết là con tùy hứng, nhưng con không thể khống chế, con không biết làm như thế nào để khiến bản thân mình không thích cha nữa, phải làm sao để mình không được suy nghĩ đến cha nữa, con đã tự nói với bản thân, cha đã cưới tân thê tử, cha sẽ lại có gia đình của chính mình, con không còn là đứa con duy nhất của cha nữa, cũng không phải là người thân quan trọng nhất của cha nữa, con bảo bản thân mình phải hiểu được điều này, rồi mới có thể rời khỏi cha, không nhớ đến cha nữa, nhưng mà, con làm không được, không yêu cha, con làm không được a…… Ba ba, có đôi khi, thật sự không muốn sống nữa, ba ba……” Lê Tố thống khổ nhíu chặt chân mày, thống khổ vô cùng.

Lê Trường Ân hốc mắt ướt át, ôm Lê Tố nói, “Ba ba cũng yêu con, giống như con yêu cha. Bảo bối, đừng khổ sở, sau này cha đều cùng con, con cũng cùng cha, chúng ta cùng một chỗ. Đừng nói lời không muốn sống, trăm ngàn lần đừng nói, đáp ứng cha, đừng nghĩ đến việc không muốn sống.”

Lê Tố ngẩng đầu lên nhìn y, nước mắt giàn giụa, nói, “Cha thật sự yêu con giống như con yêu cha sao?”

Lê Trường Ân ôm lấy đầu của cậu, hôn lên đôi môi cánh hoa của cậu, lại thấp giọng nói, “Không lừa con, sẽ không khiến con khổ sở nữa, đều là cha sai, bảo bối, luôn khiến con chịu khổ.”

Lê Tố nghe y nói như vậy, nước mắt rơi càng lợi hại hơn, nói, “Này nhất định là giả rồi, con đang ở trong mộng phải không, đều là giả.”

Lê Trường Ân vuốt ve thân thể cậu, lại hôn lên môi cậu, dây dưa đầu lưỡi cậu, hôn hảo một trận, mới thoáng thối lui, “Không phải, sẽ không là mộng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.