Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 36: Ám bộ hắc y




Hắc Lôi Cẩu dẫn đường thêm chừng hai dặm, dẫn ba người đến đầu nguồn của dòng suối, là một hồ nước rộng chừng nửa dặm nằm dưới một ngọn thác cao khoảng trăm mét.

Đến nơi đây, Hắc Lôi Cẩu dường như không thể lần ra manh mối gì nữa, chỉ đáng thương rên ư ử nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng nhẹ nhàng xua xua tay, coi như không trách cứ gì nó, chỉ là lông mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Có dấu vết chiến đấu!

Một phe chính là con trăn lớn có mào vừa rồi, kịch độc nó để lại vẫn còn chút dấu vết, đang từ từ ăn mòn vài phiến đá, chưa hề tiêu tán. Hơn nữa dấu vết rắn trườn, đuôi quật... đều rất rõ ràng, không thể sai được.

Còn lại là một người sử dụng thủy thuật, hơn nữa rất thông minh, biết lợi dụng ưu thế hồ nước, thác nước ở đây, tạo nên lực trùng kích không nhỏ. Thậm chí dòng nước còn đánh ra một cái hố rộng hơn mười mét bên bờ hồ, nước tràn vào vẫn còn lênh láng, giống như một cái ao nhỏ ở bên hồ nước lớn vậy!

Hẳn là Vũ Linh Hà!

Kết quả thế nào, Lâm Hàn nhất thời không phán đoán ra được, nhưng có vẻ tình hình không được lạc quan cho lắm, bởi con trăn kia rõ ràng vẫn còn rất hổ báo chạy đến gây sự với Lâm Hàn.

Nhưng không loại trừ trường hợp Vũ Linh Hà đã chạy trốn!

- Dì Lan, con bé Linh Hà biến mất từ bao giờ?
Lâm Hàn vừa cố gắng tìm kiếm dấu vết còn sót lại, vừa cau mày hỏi.

- Từ sáng hôm qua! Con bé nói ra ngoài kiếm ít thứ tốt về chúc mừng Lan nhi lần đầu tiên sử dụng được nhẫn thuật gì gì đó... Sau đó mãi không thấy về! Cho đến sáng nay thì Lan nhi không chịu nổi, mới kéo tôi và A Bạch đi tìm! Chỉ là... aiz, A Bạch đáng thương, đã bị con trăn kia ăn mất rồi!

Lâm Hàn gật đầu, A Bạch gì đó hắn không quan tâm lắm, chắc là con chó của Lan nhi! Quan trọng nhất là thời gian mà Vũ Linh Hà mất tích.

Từ sáng hôm qua! Vậy hẳn là đúng rồi! Dấu vết chiến đấu ở đây còn rất mới, hẳn là mới kết thúc không lâu! Từ trạng thái của con trăn có mào kia, người thua chắc chắn là Vũ Linh Hà. Nhưng mới mấy tháng mà thôi, con bé đã tiến bộ như vậy, đúng là không tưởng rồi!

Chỉ là... không biết con bé ra sao rồi?

Khoan đã!

Lâm Hàn đột nhiên thấy có gì đó khó chịu trong lòng, giống như có người đang nhìn mình chằm chằm vậy! Hơn nữa, ánh nhìn này không hề mang theo sát khí, hẳn là không có ác ý gì!

Pụp!

Một nhánh cây lặng lẽ vươn lên, thân hình Lâm Hàn cũng theo đó biến mất, xuất hiện trong một bụi rậm cách đó cả trăm mét!

Không có ai!

Nhưng Lâm Hàn không hề tỏ ra hoang mang, từ tốn ngẩng đầu, hắn dễ dàng nhìn thấy một thân ảnh màu tím đang đạp phi kiếm lướt đi như bay. Trên tay người kia còn xách theo một người, không phải ai xa lạ, chính là cô học trò đầu tiên của Lâm Hàn: Vũ Linh Hà!

Chết tiệt!

Mộc Độn – Mộc Long thuật!

Một con rồng gỗ gào thét chui ra từ mặt đất ngay dưới chân Lâm Hàn, mang theo hắn lướt nhanh trên bầu trời, ráo riết đuổi theo người đang đạp phi kiếm kia!

Vút!

Lâm Hàn nhẹ nhàng lách sang một bên, né khỏi một luồng đao khí sắc lẹm của đối phương.

Nhưng... chào đón hắn là đao khí như thiên la địa võng. Lâm Hàn chật vật vừa né tránh, vừa đón đỡ, nhưng cũng rất không may trúng phải một đao ở bắp tay trái!

Chết tiệt! Mọi cơ sở sức mạnh của Lâm Hàn hắn đều tập trung trên mặt đất! Rời khỏi đất mẹ, Lâm Hàn đã mất đi bảy phần sức mạnh rồi!

Nếu cho hắn bình tĩnh ra chiêu, Lâm Hàn còn có thể có chút chắc chắn, nhưng hiện tại đuổi theo quá vội vã, không có chuẩn bị gì, khiến cho tình huống của hắn rất khó khăn.

Rítttt

Lâm Hàn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt đang ập tới! Không chút do dự, kiếm Hàn Tuyết trên tay như tên bắn lao tới hậu tâm thân ảnh màu tím kia, phút chốc đã đuổi kịp!

Xoẹt xoẹt... Phăng!

Âm thanh đao khí cắt nát rồng gỗ cực kỳ chói tai! Chiêu thức của người kia quá quỷ quyệt, có mấy phần giống với “trận địa pháo” của Picolo trong ngọc rồng! Lâm Hàn đang mải miết đuổi theo, suýt nữa đã trúng chiêu vì không để ý!

Đao khí do nàng chém ra không hề tiêu tán, mà dừng lại trong không trung, như thiên la địa võng vây kín bốn phương tám hướng của Lâm Hàn. Chừng ấy đao khí, dù cho Lâm Hàn có được thần tiên phù hộ cũng khó mà sống nổi!

Nhìn con rồng đã biến thành những miếng gỗ nát rơi xuống mặt đất, thân ảnh màu tím hừ lạnh khinh thường, trong lòng thầm nghĩ:
- Vốn còn định tha cho ngươi một mạng, đây là ngươi tự tìm chết!

Dù vậy, nàng vẫn rất thành thạo lách sang bên trái, né khỏi kiếm Hàn Tuyết đang phi tới, “đòn cuối cùng” do Lâm Hàn tung ra!

Chíu!

Kiếm Hàn Tuyết lướt qua tóc mai bay tới phía trước nàng, những tưởng như vậy là đã xong, nhưng một tia chớp trắng chợt lóe lên, khiến tròng mắt nàng co rút lại!

Một cánh tay hiện ra, nắm chặt lấy chuôi kiếm. Theo động tác của hắn, sát khí trong kiếm cũng bùng nổ, mùi máu tanh tưởi phả vào mặt nàng, khiến nàng hơi nhíu mày khó chịu!

Keng!

Xuất kiếm nhanh như lưu tinh, mạnh như mãnh hổ! Nhưng trong mắt người áo tím, chiêu này cũng chỉ thế mà thôi!

Bởi... kiếm của Lâm Hàn đã bị chặn đứng!

Lâm Hàn tỏ ra không thể tin nổi! Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hắn đang nhìn thấy đối thủ từ từ nắm lấy chủy thủy, xuất đao cũng không nhanh. Nhưng kiếm của hắn rõ ràng đã bị chặn lại, cảm giác như có một thanh chủy thủ “vô hình” nào đó đã chặn đứng hắn lại vậy!

Sau khi Lâm Hàn bị chặn lại, chủy thủ mới lướt tới theo một quỹ tích đơn giản, thoáng chốc đã khớp vào đúng vị trí của thanh chủy thủ “vô hình” kia! Lưỡi đao va chạm với lưỡi kiếm của Lâm Hàn!

Mẹ kiếp! Cách đánh quỷ quái gì thế này? Hiệu quả tới trước, chiêu thức tới sau! Đây rốt cuộc là do nàng quỷ dị, hay chỉ là một thứ ảo thuật tầm thường nào đó?

Chưa dừng lại ở đó! Lâm Hàn còn thấy cánh tay trái của đối thủ hơi nhúc nhích! Nhưng hắn còn chưa kịp tránh, lồng ngực đã cảm thấy đau nhói, phổi như bị xé rách, tim cũng ngừng đập, mắt lồi ra, miệng phun máu tươi, bay ra một phương hướng khác rồi trụy lạc xuống dưới!

May mắn, tim của Lâm Hàn đã được cải tạo hoàn thiện, sức khôi phục quá biến thái, thoáng chốc đã hoạt động bình thường, chỉ là... phổi của hắn lại không biến thái được như vậy, khiến Lâm Hàn phút chốc rơi vào trạng thái “ngừng thở”.

Mẹ kiếp! Lại là như vậy! Chỉ cần nàng vừa nhúc nhích là mình đã trúng chiêu, sau đó chiêu thức của nàng mới được thực hiện! Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra?

Lâm Hàn dù cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng đành phát động thuật phi lôi thần, xuất hiện nơi bụi cỏ vừa rồi! Bởi nếu hắn cứ rơi tự do như vậy, hắn chỉ có đường chết!

Ngẩng mặt lên, Lâm Hàn cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm theo thân ảnh màu tím đang dần biến mất kia!

Là nàng!

Vốn dĩ định sau này đủ mạnh sẽ đi tìm gặp nàng, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này!

Đừng hiểu lầm, người áo tím đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng không phải Tuyết Thiên Lăng! Nàng chính là ma nữ đã từng truy đuổi Tuyết tiên tử, cũng chính là người một chưởng đập chết Lâm Hàn thư sinh, để hắn có cơ hội xuyên việt!

Mái tóc đen, quần áo tím, khuôn mặt tuyệt sắc mang theo một vẻ gì đó quyến rũ, hơi lẳng lơ, dù Lâm Hàn có chết cũng không quên được khuôn mặt đó! Bởi chính nàng là người đã từng “giết” hắn một lần!

- Tên kia... nhìn quen thật! Nhưng lại không nhớ ra! Rốt cuộc đã từng thấy ở đâu?
Trên bầu trời, ma nữ cũng vừa lẩm bẩm, vừa tiếp tục phi hành bằng tốc độ chóng mặt!

Với tác phong của ma nữ, có lẽ nàng đã giết Lâm Hàn từ đầu rồi! Nhưng hôm nay, nàng rất vui vì tìm được một nhân thủ thích hợp, nhưng nhân thủ này có vẻ cực kỳ không tình nguyện. Lâm Hàn lại là người quen của Vũ Linh Hà, nếu giết hắn, có lẽ cô bé này lại càng thêm không phối hợp, vậy thì phiền chết! Mà ma nữ lại không thích phiền toái một chút nào, nàng cần việc này được hoàn thành một cách nhanh nhất có thể!

Cũng đừng hỏi tại sao ma nữ lại tự tin như vậy, với tu vi Võ Thánh cấp năm của nàng, nàng tự nhận trên đời này có rất ít kẻ có thể sánh được. Tuyết Thiên Lăng có thể đã vượt qua nàng, nhưng đó là do cô ta lớn tuổi hơn, cứ chờ đi, rồi sẽ có ngày nàng thật sự vượt qua được cô ả kia, giẫm nát ả dưới chân, để ả hết tỏ vẻ cao quý, hết đường sỉ nhục nàng!

...

Khụ khụ!

Lâm Hàn ho khan liên tục, miệng mồm đầy máu! Phổi hắn đã tổn thương quá nặng, nhất thời không thở được, khiến Lâm Hàn tức ngực vô cùng!

Tập trung, bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh!

Trường sinh bí điển phát động, sinh cơ cuồn cuộn như lũ lụt kéo tới, chữa trị, cải tạo lá phổi của Lâm Hàn.

Nhưng kể cả vậy, sau nửa giờ, hắn cũng mới chỉ chữa trị được một phần rất nhỏ, đủ để hắn có thể hít thở một cách nặng nhọc mà thôi!

Thiếu dưỡng khí quá lâu, Lâm Hàn vừa mới hít được một ngụm khí đã cảm thấy sức lực như bị rút hết. Đầu óc choáng váng, hắn thống khổ ôm lấy ngực, ngã quỵ xuống nền đất trong ánh mắt lo lắng của hai mẹ con dì Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.