Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 11: Sáu năm trước




Ngày mà Thu Hàn Nguyệt về phủ, đã là ngày thứ tám kể từ hôm Nam cung phu nhân tới thăm.

Làn da sạm đen, hai má gầy hóp lại, tất cả đều minh chứng cho những vất vả cực nhọc gần đây của thành chủ đại nhân, vừa vào cửa phủ, Nam Trung ra đón còn chưa kịp bẩm báo, hắn đã hỏi trước: “Thời gian ta vắng nhà, Linh Nhi vẫn khỏe chứ?”

“Phu nhân rất khỏe, thành chủ…”

“Những đồ bổ hằng ngày có ăn đủ không?” Mặc dù cực độc trong người Linh Nhi đã hết, nhưng những chỗ mà độc dược lan đến, tim phổi bị thương, cần phải được chăm sóc chu đáo. Thẩm thẩm đã dặn dò kĩ như vậy. Mặc dù Bách Diêu cũng đã tìm cho nàng đủ mọi thần dược linh đan khắp nhân gian mang về, nhưng hắn là em rể cũng không thể để mặc anh vợ lo hết mọi chuyện được.

“Lão nô hằng ngày đều hỏi nha đầu Minh Thúy, ngày nào phu nhân cũng ăn rất ngon miệng. Thành chủ…”

“Giờ nàng ở đâu?”

“Minh Thúy đã đóng cho phu nhân một cái xích đu. Lúc này có lẽ phu nhân đang chơi xích đu trong rừng liễu ở hậu hoa viên. Thành chủ…”

Thu Hàn Nguyệt vội vàng cất bước đi về phía hậu hoa viên.

Nam Trung chạy theo phía sau, thấy thành chủ chẳng bao lâu đã biến mất trong góc rẽ của hành lang, hậu viện là nơi y không tiện vào, đành thôi. Nhưng, trong lòng không ngớt kêu khổ. Nam cung phu nhân vốn đang bất mãn với phu nhân, giờ chẳng phải thêm phiền phức ư?

Mặt trời dần lặn về phía Tây, rừng liễu xanh xanh, ánh mặt trời điểm từng vòng ánh sáng tròn lên những tán lá, khi cành liễu lay động, những vòng sáng ấy bỗng được xâu thành chuỗi. Cảnh đẹp, người trong đó còn đẹp hơn, váy trắng như tuyết, sắc mặt hồng như cánh hoa đào.

“Minh Thúy tỷ tỷ, Linh Nhi không vui.” Ngồi xích đu mệt rồi, tiểu nha đầu xinh đẹp bước xuống, nhanh chóng nằm úp mặt xuống chiếp sập mềm ngay dưới gốc cây, mặt vùi vào chiếc chăn thêu hình đôi chim uyên ương, buồn buồn nói.

Minh Thúy bê quả dưa vừa bổ xong lên, nghe vậy bèn hỏi: “Phu nhân tại sao không vui?”

“Linh Nhi nhớ ca ca.”

“Phu nhân hãy vui lên một chút đi.” Lấy thìa múc một miếng dưa bón cho Linh Nhi. “Nếu phu nhân không vui, thành chủ ở bên ngoài cũng không vui.”

Dưa này là loại dưa hấu không hạt, Linh Nhi cứ thế nuốt xuống, hương vị ngọt lịm khiến cái miệng đang cong lên phải giãn ra, “Linh Nhi thật sự không thể đi tìm ca ca ư?”

“Thành chủ bận xong việc sẽ về, nếu phu nhân ra ngoài, ngộ nhỡ không tìm thấy, thành chủ về lại không gặp phu nhân, thì chẳng phải cả hai sẽ cùng lo lắng ư? Hãy làm theo lời nô tỳ nói, chăm sóc cho bản thân mũm mĩm trắng xinh, khỏe mạnh vui vẻ, như thế thành chủ sẽ rất vui.”

Bước chân người đàn ông dừng lại, nhếch môi cười. Nha đầu Minh Thúy này càng ngày càng lanh lợi hiểu chuyện, lát nữa phải bảo Nam Trung thưởng hậu hĩnh cho nha đầu này mới được.

“Thật không? Linh Nhi mũm mĩm trắng xinh thì ca ca sẽ vui ư?”

“Thật, chuyện khiến thành chủ vui nhất, chính là thấy phu nhân được vui vẻ.”

“Vậy phải làm thế nào?” Linh Nhi lật người ngồi dậy, hai tay dùng sức kéo hai má hồng phấn của mình ra. “Linh Nhi có béo chưa?”

“Ái cha, người…” Minh Thúy khóc không được cười chẳng xong. “Làm gì có ai kéo mặt mình ra như thế? Da mặt của phu nhân vừa mỏng vừa non, nếu bị phu nhân kéo rách, phu nhân thấy đau, nô tỳ làm sao giải thích cho rõ được.”

“Linh Nhi muốn béo, muốn ca ca vui!”

“Vậy người cũng không thể… ai dà, đừng kéo nữa, da mặt người mỏng làm sao chịu được lực kéo như thế? Người mau buông tay ra!”

Hai chủ tớ, một người thì ra sức kéo má mình, một người thì ra sức ngăn cản, cứ như thế cuốn lấy nhau lăn tròn trên sập.

Người đàn ông vốn đứng trong bóng râm định nghe thêm những lời thì thầm của hai nàng đó với nhau, không ngờ lại xảy ra cảnh tượng này, vội vàng vừa cười vừa bước nhanh đến. “Linh Nhi đang làm gì thế?”

“… Ca ca?” Mắt Linh Nhi đột nhiên sáng rực lên, rồi lại dụi dụi như không dám tin, sau đó ra sức chớp mắt, vẫn còn sợ cảnh tượng trước mặt mình là giả, không dám cử động nữa.

Haizz, bộ dạng yêu kiều này, muốn hắn không yêu thương cũng khó. Hắn nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của tiểu thê tử lên, nhìn vào vết đỏ ửng trên má do bị kéo với ánh mắt bất mãn, “Sau này không được tự ngược đãi mặt mình nữa.”

“Linh Nhi muốn béo…”

“Nàng thật ngốc.” Hắn cúi đầu xuống, thơm lên cái mũi xinh xinh một cái, rồi dường như mất tự chủ trượt môi xuống dưới, chạm vào đôi môi đang hé mở như hai cánh hoa đào, nhấm nháp vị ngọt ngào trên đó.

Minh Thúy sớm đã ôm mặt bỏ chạy từ lâu. Mặc dù lén nhìn màn kịch thân mật của tuấn nam mĩ nữ thì cũng bổ mắt thật đấy, nhưng để tránh bị chủ nhân tìm tới tính sổ sau khi mặn nồng, chuyện “tốt” của chủ nhân nô tài vẫn nên tránh tham gia can thiệp thì hơn.

“… Ca ca hôi quá!”, “Trao đổi khí” một lúc lâu, Linh Nhi sau khi chắc chắn ca ca đã về, bắt đầu cau mặt oán thán.

“Dám chê ca ca hôi?” Thu Hàn Nguyệt cắn nhẹ cánh môi nàng, lại bắt đầu “trừng phạt”. Phu quân nàng vì dân vất vả tới cạn kiệt sức lực, cao thượng nhân ái như thế, mà tiểu nha đầu còn dám chê hắn hôi?

“Y phục của ca ca hôi, đầu tóc ca ca hôi, miệng ca ca hôi, ca ca không chịu tắm rửa, hôi!”

Nói thì nói thế, nhưng cơ thể yêu kiều mềm mại vẫn cứ áp sát vào khuôn ngực rắn chắc mà nàng chê “hôi hôi” kia, cọ qua cọ lại khiến hắn thấy buồn buồn, vội bế thốc nàng lên, đi về nơi mà hai người có thể trở nên thơm tho sạch sẽ và giải tỏa tận cùng mọi sự nhớ nhung.

“Chê ca ca hôi phải không? Ca ca sẽ khiến Linh Nhi hôi cùng ca ca, được không nào?”

Suốt dọc đường, hắn vừa hôn vừa để nước miếng dây đầy lên hai cái má xinh, Linh Nhi vừa né vừa cười vừa hét, tiếng cười lảnh lót vang vọng khắp nơi.

Hạ nhân trong phủ thành chủ sớm đã quen với sự yêu chiều của thành chủ dành cho phu nhân nên chẳng lạ lẫm, nhìn mãi thành quen. Nhưng, người lần đầu được tai nghe mắt thấy đúng là bị đã kích không hề nhỏ.

“Kia là…”

Nam cung phu nhân hôm nay ở trong phòng cả ngày, vì muốn may cho xong chiếc áo của cháu trai, lưng thấy hơi đau, được a hoàn dìu xuống suối nước nóng, định dùng hơi nóng của nước làm giảm bớt đau nhức. Song, bị bóng người đi vòng từ một con đường khác tới làm cho lóa mắt, hoảng hốt. “Hồng Tụ, có phải ta hoa mắt không? Kia là… ?”

Hồng Tụ định thần nhìn lại, gượng gạo đáp: “Là Thu thành chủ và phu nhân của ngài.”

“Thế này… thế này còn ra thể thống gì nữa?!” Nam cung phu nhân nhìn đi chỗ khác, vô cùng khó chịu, tránh sang một bên. “Ngươi đi nói với Hàn Nguyệt, ta đợi nó ở đây.”

“Di nương người tới rồi, thật tốt quá, Hàn Nguyệt một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu.”

Thu Hàn Nguyệt thấy Hồng Tụ, liền biết là di nương đã đến, hắn kính di nương như mẫu thân của mình, nên ít nhiều gì cũng biết tính bà, hành vi lời nói vừa rồi của mình đã bị bà trông thấy, nhất định là không hợp lễ nghĩa, chắc chắn sẽ bị bà giáo huấn, nên trưng khuôn mặt tươi cười ra, chưa thấy người đã thấy tiếng.

Nam cung phu nhân giận thì giận, thấy bộ dạng đó của hắn thì cũng không kìm được nữa. “Thằng bé này, chỉ được cái miệng ngọt như kẹo thôi.”

“Được gặp di nương, đến trái tim Hàn Nguyệt cũng ngọt, nếu di nương đã không tin, thì cứ phanh ngực Hàn Nguyệt moi tim ra mà nhìn!”

“Chỉ nói năng linh tinh!” Nam cung phu nhân cười tươi tắn, giơ tay gí vào khuôn mặt anh tuấn của cháu trai đang ghé sát vào mình một cái. “Ngồi xuống đi, di nương có chuyện muốn nói với con.”

“Đương nhiên rồi. Hàn Nguyệt cũng có rất nhiều lời muốn nói với di nương.” Cố ý kéo ghế lại gần, thân mật áp sát.

“Con…” Hắn làm thế này, khiến Nam cung phu nhân không tiện ra tay. “Nhìn bộ dạng của con kìa, ai còn dám tin con đường đường là một thành chủ nữa? Di nương thật tưởng con còn chưa trưởng thành cơ.”

“Hàn Nguyệt đã lấy vợ rồi, đương nhiên là trưởng thành rồi chứ. Nhưng trước mặt di nương, Hàn Nguyệt mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.”

Nam cung phu nhân sa sầm khuôn mặt đoan trang xuống. “Vợ của Hàn Nguyệt, di nương đã gặp rồi.”

“Vậy sao?” Hắn không ở trong phủ bao nhiêu ngày như thế, những người cần gặp chắc di nương đã gặp cả rồi.

“Ta vốn tưởng rằng người mà Hàn Nguyệt cất nhắc nhất định phải là một nữ tử hiền thục, tứ đức vẹn toàn, ai ngờ…”

Thu Hàn Nguyệt cười đáp: “Linh Nhi không phải là kiểu phụ nữ ấy, nhưng Linh Nhi có ưu điểm của Linh Nhi.”

“Cô ta có ưu điểm gì? Đẹp ư?” Nam cung phu nhân thể hiện sự chán ghét trong lời nói, thật sự chỉ muốn hiểu rõ nguyên nhân vì sao mà cháu trai lại lấy người vợ như thế. “Dung mạo xinh đẹp đúng là một trong những ưu điểm không thể phủ nhận được của Linh Nhi, nhưng ưu điểm lớn nhất là, nàng là người Hàn Nguyệt yêu.” Đôi mắt đẹp của hắn lấp lánh, ấm áp tình cảm. “Nàng khiến Hàn Nguyệt hiểu ra rằng, cuộc đời vẫn còn có thể hạnh phúc, đẹp đẽ tới nhường này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.