Tối Cường Sinh Hóa Thể

Quyển 1 - Chương 23: Lửa giận ngút trời, thời khắc sinh tử




“Sức mạnh Băng hệ tràn đầy giá rét. Ngươi có thể tự tưởng tượng một chút… Trong mùa đông khắc nghiệt, ngươi lột sạch quần áo rồi lăn lộn trong đống băng tuyết thì sẽ hiểu!” Trầm Ngọc Kỳ cầm một nhánh cây vẽ loạn xị ngậu lên mặt đất với dáng lão sư và nói.

“Hả? Ặc! Ờ…” Doanh Thừa Phong chớp chớp mắt nhìn bức tranh “khỏa thân” chình ình trước mắt… Mũi hắn phập phồng lên xuống mà cảm thấy trong lòng nóng rực nhưng nơi nào đó vẫn cảm thấy tương đối lạnh lẽo.

Thật là! Cùng một tiểu la lị tuyệt phẩm đàm luận về đề tài thoát y, nếu ai cảm thấy thân thể phát rét thì như vậy… thằng đó không phải thái giám thì nhất định là bóng lại cái rồi.

Trầm Ngọc Kỳ sững sờ một chốc rồi liền nhận ra mình đã nói sai điều gì. Nàng cả giận nạt đùa: “Ngươi nghĩ cái gì vậy?”

Doanh Thừa Phong nhận thấy tiểu mỹ nữ có dấu hiệu nổi dóa liền vội vàng xòe tay ra vẻ vô tội. Hắn nói: “Không có gì, không có gì! Ta đang suy nghĩ có kẻ nào đần độn đến mức tự lăn lộn trong đống tuyết giữa trời đông khắc nghiệt hay không thôi!”

Trầm Ngọc Kỳ liền giật mình. Nàng há miệng thở hổn hển rồi quát: “Ngươi biết cái gì? Ta làm sao dạy, ngươi vậy làm sao học? Cấm… xen miệng vào!”

“Vâng!” Doanh Thừa Phong hô lớn như nguyện thề bản thân sẽ trở thành một học sinh giỏi luôn luôn hướng về tương lai, cố gắng học tập tốt.

Trầm Ngọc Kỳ hừ khẽ nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Kiến thức nàng đang truyền thụ cũng là do chính cữu cữu cầm tay dạy dỗ. Năm đó cậu dạy như thế nào thì nàng truyền lại cho hắn thế đấy, ngay cả ví dụ để hình dung hàn khí Băng hệ cũng giống hệt thế.

Chẳng qua, khi đó nàng có lẽ không giống như đại nam hài có vô số ý niệm và trí tưởng tượng li kì cổ quái trong đầu đang trước mặt. Thật là khiến nàng phải chống đỡ đến mệt chết mà!

Nhưng mà trong quá trình này, nàng cũng kinh ngạc rất nhiều, thậm chí còn phải nói là kinh hãi.

Trước ngày hôm nay, Doanh Thừa Phong rõ ràng chưa hề học qua bất kì kiến thức hữu quan nào liên quan đến linh văn. Điều này, chỉ cần dựa theo mấy vấn đề hắn đã hỏi thì có thể hiểu được vài phần.

Người ngoại đạo rất khó dấu diếm được kẻ trong nghề. Đặc biệt là trong vấn đề kiến thức, biết hay không lại càng có thể vừa liếc mắt là biết ngay.

Nhưng điều khiến cho Trầm Ngọc Kỳ cảm thấy không thể tin nổi chính là: vô luận kiến thức nàng truyền cho hắn khó đến cỡ nào thì thiếu niên trước mắt này đều có thể dễ dàng tiếp thu, hơn nữa còn có thể trong thời gian ngắn kết hợp linh văn cùng với những ví dụ của nàng mà lĩnh ngộ ra những điều rất mới mẻ.

Năng lực tiếp thu kiến thức và ngộ tính khó hình dung kia đã khiến nàng rúng động thật sâu.

Sinh ra đã biết, nàng thậm chí còn có ảo giác như vậy. Đó chính là một thần nhân sinh ra đã biết hết mọi thứ trong truyền thuyết.

Trong nửa tháng ngắn ngủi, nàng đã dốc túi truyền hết những kiến thức của mình, mà Doanh Thừa Phong lại giống như một biển bông cứ hút mãi mà không đủ vậy. Nó như luôn trong một trạng thái khô ráo mà liều mạng hấp thu những dòng nước kiến thứ nhỏ bé của nàng.

Nhưng hắn cũng không biết Trầm Ngọc Kỳ đã trở thành đèn cạn dầu, cũng không còn kiến thức gì để truyền thụ cho hắn nữa.

Đôi môi đỏ như son động lòng người giần gia khe khẽ. Nàng nói: “Đồ án linh văn hôm qua ta đưa cho ngươi đã thế nào rồi? Lấy ra cho ta xem!”

Doanh Thừa Phong cười hăng hắc rồi lấy ra một cuộn giấy.

Ở đầu trang giấy có vẽ một lộ tuyến linh văn đơn giản, nếu có rơi vào tay một người bình thường thì nhất định sẽ như lọt vào đám sương mù, không thể giải thích nổi.

Nhưng trong mắt Trầm Ngọc Kỳ thì lại không giống vậy. Nàng cau đôi mi thanh tú rồi nói: “Ta cho ngươi đồ án linh văn phòng ngự căn bản. Ngươi vẽ vật gì đây? Làm sao lại không đâu vào đâu thế này!”

Da đầu Doanh Thừa Phong tê dại. Hắn nói: “Đây là linh văn phòng ngự cơ bản mà! Chẳng qua ta có sửa lại đôi chút mà thôi, chẳng lẽ lại sai sao?”

“Sửa đổi?” Trầm Ngọc Kỳ trợn tròn đôi mắt đẹp, quát lớn: “Ngươi học mới bao lâu, vậy mà đã vọng tưởng muốn sửa đổi đồ án linh văn hả? Hừ, ta cho ngươi biết, chỉ có cơ bản mới là quan trọng nhất! Ngươi hiện gờ mới tiếp xúc với linh văn, đến cảnh giới sửa đổi cải tạo linh văn vẫn còn một khoảng xa. Hiện thời đã làm được cái thứ gì mà sửa đổi hử? Chuyện này chẳng những không trợ giúp được gì cho ngươi mà ngược lại còn có nguy cơ khiến ngươi bội thực mà chết!”

Lúc nàng nói những lời này thì hất cao mặt lên, hoàn toàn nhại lại giọng nói lẫn vẻ mặt cũa cữu cữu ngày đó.

Doanh Thừa Phong do dự một lúc. Nói thật, hắn chả thể quái nào cải tạo được đồ án linh văn. Những thứ này chính là công lao của Trí Linh.

Trí Linh. Mặc dù nó phi nhân loại nhưng năng lực học hỏi thì có hiệu suất cường đại hơn loài người vô số lần.

Một quang não có trí thông minh chân chính lại có thể không ngừng học tập nâng cao trí não, cuối cùng nó có thể phát triển đến trình độ nào thì bất luận là ai cũng không thể dự tính. Bất quá, chỉ qua một việc là đơn thuần học tập linh văn mà nó đã cho thấy một tiềm lực không gì sánh nổi.

Linh văn. Đây là một ngành khoa học không giống thời hiện đại, nhưng sau khi đã lí giải ra một số kiến thức cơ bản nhất thì Trí Linh có thể cải tạo lại trong một biên độ nhỏ. Mặc dù những thứ được cải tiến chỉ là kết quả suy luận của nó và không hề trải qua bất kì thí nghiệm chứng thực nào, nhưng điều này cũng đã quá đủ kinh thế hãi tục.

Đương nhiên. Doanh Thừa phong tràn đầy lòng tin với Trí Linh, điều này đã đến từ khi nó cải tạo đồ án linh văn trên trường kiếm, hơn nữa còn đạt được kết quả thành công rực rỡ. Nhưng mà, sự thật này hắn không cách nào dám tuyên cáo cùng ai.

Cho nên, sau một lúc trầm mặc thì Doanh Thừa Phong cũng phải hết cách mà nói: “Ta hiểu rồi…”

Thần thái Trầm Ngọc Kỳ trở nên rạng ngời. Trong mấy ngày nay nàng đã bị biểu hiện của Doanh Thừa Phong hoàn toàn đả kích. Hôm nay thật vất vả mới chiếm được một cơ hội để giáo huấn thì tự nhiên đời nào lại bỏ qua.

“Hừ, sau này phải chịu khó luyện tập kiến thức cơ bản nhiều hơn nữa! Không nên làm chuyện bỏ gần theo xa!” Nàng như cái máy lặp lại hoàn toàn những lời cữu cữu đã dạy: “Nhớ kĩ, không có nền móng thì dù lầu các cao vời xa hoa đến cỡ nào cũng là vật hư ảo!”

Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa vội đáp: “Hiểu! Ta sẽ rèn luyện kiến thức cơ bản cho thật tốt!”

Trầm Ngọc Kỳ lúc này mới hài lòng rồi tiếp: “Được rồi! Hôm nay chỉ học đến đây, có chuyện gì ngày mai nói tiếp!” Nàng nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong thật kĩ, trong miệng hừ lên khoan khoái rồi cười mỉm bước nhanh đi.

Doanh Thừa Phong nhìn nàng mà không thể giải thích được gì. Hắn lầu bầu: “Thật kì quái! Hôm nay làm sao nàng ta vui vẻ vậy chứ?!”

Lắc đầu, hắn thu liễm tâm thần rồi lấy Minh linh châm và khôi giáp ra. Tròng lòng vừa tính toán thì chân khí trong người đã vận chuyển, bắt đầu dùng Minh linh châm khắc linh văn.

Một canh giờ sau, chân khí của hắn hầu như đã tiêu hao hết sạch.

Móc bình ngọc ra, hắn không hề lựa chọn mà dùng ngay một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan.

Trải qua mấy ngày thí nghiệm và nghiên cứu, hắn phát hiện ra tình trạng tiêu hao chân khí như lúc này cũng không tệ lắm. Dưới tình huống như mà thế dùng đan dược, ngược lại còn có thể phát huy dược hiệu của nó một cách tốt nhất.

Sau một tháng kể từ khi ở Bàn Long Trấn trở về, hắn đã dùng hơn mười lăm viên Dưỡng Sinh đan. Những viên thuốc này toàn bộ đều hóa thành chân khí làm thực lực của hắn tăng lên một khoảng rất lớn. Đây cũng chính là nguyên nhân thực sự hắn có thể duy trì suốt một canh giờ. Hơn nữa, có lẽ vì dược hiệu chồng chất nên biên độ tiến bộ của chân khí hắn đã vượt qua xa tính toán của Trí Linh.

Có lẽ, qua một tháng nữa thì hắn sẽ có cơ hội đánh sâu vào chân khí tầng thứ ba.

Trong bụng chợt tuôn ra một luồng nhiệt khí cuồn cuộn, nó thông qua kinh mạch mà tiến vào đan điền. Dưới sự khống chế của ý chí hắn, dược hiệu từ từ biến thành chân khí, càng làm cho tu vi của hắn vững vàng tiến bước.

Kiểm tra khôi giáp trong tay một lượt, hắn mới hài lòng gật đầu rồi đạp lên ánh chiều tà trở về nhà.

--o0o--

Trong gian phòng ưu nhã, có thể thấy được nơi nơi đều nhuộm một sắc vàng nhạt.

Trầm Ngọc Kỳ thích nhất chính là màu sắc nhàn nhạt hiển lộ một hơi thở mang sự cao quí lẫn cổ điển như thế này. Bất luận là trang phục hay cả khuê phòng của nàng cho đến bây giờ cũng tuyền một sắc thái như thế.

Một mình một người ngồi trên nghế, nàng đưa tay vịn chặt thành ghế mà trong lòng phiền não không thôi.

“Quái vật! Biến thái! Làm sao học nhanh như vậy chứ? Ngày mai lại phải dạy hắn nữa, thế này là tốt hay không đây?” Nàng vươn tay nắm lấy chéo áo bằng lụa rồi xoắn nó thành một cái bánh quai chèo. Nhưng hiển nhiên, cái bánh quai chèo này cũng không thể giúp nàng giải quyết bài toán khó này được.

Than khẽ một tiếng, nàng rốt cuộc đã quyết định, rời khỏi phòng rất nhanh.

Chỉ một chốc sau, nàng đã đến thư phòng của cữu cữu gõ nhẹ hai tiếng. Thanh âm Trương Minh Vân tức thì vang lên.

“Vào đi!”

“Cữu cữu!”

“Ối chà! Là Ngọc Kỳ à? Thật hiếm thấy con đến thư phòng tìm ta đây!” Trương Minh Vân buông quyển sách trên tay xuống, cười khà khà rồi nói.

“Cữu cữu…” Trầm Ngọc Kỳ dài giọng làm nũng: “Vì sao người có thể nói con như vậy đây?”

Trương Minh Vân vẫn cười khà khà mà nói: “Được, được, được! Ngọc Kỳ thông minh nhất, học giỏi nhất! Con tìm ta làm chi vậy?”

Trầm Ngọc Kỳ trầm ngâm thoáng chốc rồi đáp: “Cữu cữu, con muốn học thêm một chút kiến thức linh văn, xin người chỉ điểm!”

“Hở?” Trương Minh Vân sửng sốt một lúc nhưng trong lòng lại thầm vui sướng.

Đứa cháu bên ngoại này mặc dù trời sinh thông tuệ, hơn nữa còn có thiên phú trở thành một Linh sĩ. Nhưng bởi vì có thể nhận được mọi thứ quá dễ dàng nên con bé cũng không để ý đến việc học tập linh văn một chút nào cả.

Nhưng hôm nay nó lại chủ động đến đây muốn học thêm kiến thức về linh văn, chuyện này tự nhiên khiến cho Trương Minh Vân mừng vui khôn xiết.

“Ngọc Kỳ, học tập linh văn có phần gian khổ, con cần phải chịu đựng vượt qua đó!”

“Xin cữu cữu yên tâm, Ngọc Kỳ hiểu được!” Trầm Ngọc Kỳ đáp đầy nghiêm túc.

Trong quả tim bé bỏng của nàng đã phát ra lời thề: Mình nhất định không để thua sút cái đồ biến thái kia được!

“Tốt! Trước tiên, ta phải kiểm tra những kiến thức cũ của con một lượt!” Trương Minh Vân trầm giọng nói: “Bởi vì điều gọi là ôn cố tri tân* nên phải nắm vững và củng cố thật tốt kiến thức đã học, ngàn vạn lần không thể quên lãng và rơi rớt mất!”
*Ôn cố tri tân: ôn chuyện cũ để hiểu chuyện mới.

“Dạ…”

Một canh giờ sau thì Trương Minh Vân mới gật đầu hài lòng và rất ư tán thưởng biểu hiện của Trầm Ngọc Kỳ, mà trong lòng nàng thì luôn thầm kêu may mắn. Nếu như không có tên tiểu biến thái cứ hay đưa ra hàng loạt vấn đề trăm gian ngàn khó đến mức nàng không chịu nổi trong mấy ngày này, khiến nàng cũng nhân cơ hội mà ôn tập một lần nữa mà nói… thì chỉ sợ hiện thời nàng đã phải mất mặt trước cữu cữu rồi.

“Không tệ! Không tệ! Ngọc Kỳ, biểu hiện của con đã vượt qua dự liệu của ta rồi. Ừm… lấy căn bản của con hiện nay thì đã có thể học thêm một tầng kiến thức càng tinh thâm hơn.” Trương Minh Vân ngần ngừ một chốc rồi nói: “Con muốn học tập kiến thức về mặt nào trước đây?”

Trầm Ngọc Kỳ suy tư trong chốc lát, trong đầu chẳng biết vì sao lại đột nhiên hiện lên cái đồ án linh văn mà kẻ không biết tự lượng sức kia đã cải tạo lại.

Khóe miệng nàng như ẩn chứa một nụ cười mỉm, giống như bị quỷ thần xui khiến mà nói: “Cữu cữu, con muốn học tập một vài phương pháp xử lí cơ bản dùng để cải tiến linh văn phòng ngự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.