Tối Cường Sinh Hóa Thể

Quyển 1 - Chương 11: Con trời sinh bản chất đẹp tự nhiên




Đôi tay nóng bỏng của anh nhanh chóng cởi nút khóa quần cô, bàn tay tiến vào giữa hai chân trơn mượt của cô. Khi đi tới phần bên ngoài nội y mơn trớn, đột nhiên, ngón tay anh thâm nhập sâu vào phần trung tâm của cô, những ngón tay xoa nhẹ vùng ngoài. Tôn Phật Nhi thở hắt ra, theo phản xạ cô kẹp hai chân lại, không ngừng vặn vẹo để thoát ra, trong trắng như cô căn bản không thể chịu nổi cảm giác bị kích thích.

“Không cần!” Đôi mắt cô mở to hoảng hốt, ngăn chặn đôi tay điên cuồng của anh.

“Uhm, đừng sợ anh sẽ khiến cho em khoái lạc rất nhanh thôi, em tuyệt đối không thể hối hận.” Quan Sơn Nguyệt cũng không thả đôi tay cô đang bị anh nắm chặt ra, liếm một vòng, liền ngậm đôi nhũ hoa vừa thanh tân vừa mềm mại, giống như đứa trẻ đói sữa, nào mút, nào cắn.

Tôn Phật Nhi rên một tiếng, ưỡn ngực ngửa đầu ra sau, mái tóc dài mềm mượt như lụa đổ dài tựa dòng thác đen tuyệt mĩ, anh cắn nhẹ làm cho cô vừa tê dại vừa khổ sở, không biết tự lúc nào hai tay cô đã vòng qua cổ ôm chặt anh, cũng không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn kéo anh sát lại.

“Ngoan, đừng căng thẳng, anh biết rồi.” Miệng anh khẽ kêu lên, tay anh vội thả tay cô ra, đẩy cô nằm xuống giường, một tay giơ lên, chỉ hai ba lần đã cởi hết nhưng gì còn sót lại của cô. Mái tóc đen dài đổ xõa trên giường, càng làm tôn thêm da thịt mềm mại như băng như ngọc của cô, làm tăng thêm vẻ quyến rũ vô hạn của cơ thể cô, không chút giấu giếm mà phô bày dưới con mắt của anh.

Quan Sơn Nguyệt cảm thấy khí huyết toàn thân như sôi sục, tập trung tại một điểm, của anh vừa cứng rắn mạnh mẽ vừa căng tức, nóng bỏng, chỉ muốn bùng nổ.

Tôn Phật Nhi bị ngọn lửa thiêu đốt muốn kêu hét lên, cảm thấy rất khó chịu không ngừng cử động ở trên giường, dường như cô đã đi đến sát ranh giới của sự sụp đổ, cô không biết rằng những động tác của mình có biết bao nhiêu gợi tình. Răng cắn đôi môi đào, đôi mắt khép hờ gợi cảm xiết bao, đôi tay cô dang ra như mời gọi người đang ngây ra ngắm nhìn, cô khẩn thiết gọi: “Quan…”

Anh vội vã cởi bỏ những gì còn sót lại trên người mình, thân thể mạnh mẽ của anh bao phủ lấy cơ thể mềm mại của cô, giọng anh trầm trầm đầy gợi cảm: “Anh rất thích em gọi anh như vậy, gọi tên anh một lần nữa.”

“Quan…” Chất giọng ngọt ngào của cô trở nên khàn khàn càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

“Phật Nhi, Phật Nhi của anh.” Biết bản thân mình cũng không thể chờ đợi được nữa, anh đi vào giữa hai chân trắng muốt của cô, đưa phần cương cứng của mình tiến sâu vào phần trung tâm êm mượt của cô, đẩy thật mạnh…

“A…” Cô đau đớn không nhịn được bật ra tiếng kêu như xé, nhưng lập tức bị đôi môi gợi cảm của anh bịt chặt.

Da thịt mềm mại bao bọc xong quanh phần to lớn của anh, anh phát ra tiếng rên khe khẽ, hận bản thân không thể lập tức giục ngựa chạy như điên. Nhưng vì sợ cô chưa thích ứng được, anh buộc phải kìm mình lại, bất động.

“Đau quá, em không muốn, anh mau đứng lên!” Cô biết lần đầu rất đau, nhưng không ngờ rằng lại đau đến thế, cô không nhịn được bật khóc, đau đến chảy nước mắt, cô giãy giụa muốn làm cho cái người ở phía trên rời ra, nhưng càng như thế lại càng làm cho anh tiến sâu hơn.

Giọng anh vang lên, “Không, đừng cử động!” Anh dùng trọng lượng của toàn thân để chế ngự cô, khiến cho cô không thể cử động được. “Phật Nhi ngoan, lát nữa sẽ hết đau, anh xin em đừng cử động nữa.”

“Đau quá! Ra đi, tên lừa đảo này.” Cô cũng cảm thấy càng giãy giụa sẽ càng làm bản thân thêm khó chịu, chỉ hận là không thể bóp chết tên ác ma trên người mình lúc này.

“Anh đã nói anh không làm đau em, đồ lừa đảo.”

“Lần đầu tiên đều như thế, ngoan, chút nữa sẽ hết đau.” Giọng anh vang lên, hôn đi những giọt nước mắt của cô. Bàn tay như có dòng điện bắt đầu di chuyển mơn trớn, vuốt ve cơ thể cô, làm cho những chống cự của cô yếu dần đi, xóa đi những đau đớn của cô.

Quả nhiên, ngọn lửa dục vọng trong cô lại một lần nữa được khơi dậy, những đau đớn trở thành cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến người ta phát cuồng, giống như có những đợt sóng trên người lan dần ra tứ chi, cô khẽ cắn môi như cánh đào, rồi phát ra tiếng rên khẽ.

Quan Sơn Nguyệt đã phải kiềm chế đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, tiếng kêu rên của cô như tiếng nói tháo bỏ lệnh cấm: “Hư, Phật Nhi, Phật Nhi ngoan của anh.” Giọng anh như reo vui, anh hôn cô say đắm, phần hông đẩy mạnh, bắt đầu nhịp điệu ra vào trong cơ thể cô. Động tác chậm rãi chuyển sang nhanh dần, càng lúc càng dũng mãnh, càng lúc càng mạnh thêm.

Cô như bị tiếng sét hoan lạc đánh trúng, cơ thể mềm mại yêu kiều cử động không ngừng như đón chờ sự giải phóng mãnh liệt của anh.

Khí dương ngập tràn trong phòng ngủ, nhiệt độ càng lúc càng nóng lên, tiếng rên hòa cùng tiếng thở dốc lãng đãng quẩn quanh phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.