Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 671: Đoàn thể ăn bữa sáng




Jarod thất kinh, tự cổ chí kim công thành chiến chỉ cần tường thành bị đánh đổ xem như thắng lợi đã nằm chắc trong tay. Thế nhưng cái mà hắn thấy bây giờ là gì? Binh sĩ liên tục bị phục kích, cứ một lúc lại bị thương vong vài người, tuy so với hai mươi vạn đại quân chết mất vài ngàn người không phải là việc gì quá lớn thế nhưng nếu tình thế cứ kéo dài con số thương vong sẽ ngày càng tăng lên. Bất đắc dĩ Jarod đành ra lệnh đại quân kết hợp thành từng đại đội theo đường lớn tiến đến trung tâm của pháo đài, từ bỏ việc kiểm soát toàn bộ pháo đài. Trước mắt phải đánh hạ bộ chỉ huy của địch trước.

Chỉ một canh giờ sau gần hai mươi vạn đại quân Tinh Hà đế quốc đã bao vây chặt lấy phủ thành chủ. Nằm ở trung tâm Bridge, phủ thành chủ như một pháo đài mini vươn mình lên trời cao, tường thành còn cao hơn cả thành ngoài pháo đài, đường dẫn đến cổng pháo đài chỉ có một con đường rộng chừng hai mét ba chật hẹp cao dần đều, khi đến được cổng thì đã đạt đến độ cao gần mười mét so với mặt đất.

“Mọi người trong thành nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, hãy mau mở cổng thành đầu hàng, đại đế nhân từ sẽ tha cho các ngươi tội chết, có vinh hạnh được trở thành con dân của Tinh Hà…”.

“Phốc”.

Tên lính chiêu an chưa nói hết câu thì đã bị một mũi tên bắn xuyên táo ngã gục xuống đất. Trên đầu thành liền vang lên tiếng mắng chửi của binh sĩ Ala.

“Cút cmm đi”.

“Ai thèm làm con dân chó má của các ngươi”.

“Lấy vương miện trên đầu Tinh Hà đại đế làm cái bô đi i** còn được”.

Quá đáng hơn còn có binh sĩ trèo lên đầu tường tụt quân móc tiểu đệ đệ ra xả nước xuống phía dưới. Jarod vẻ mặt trở nên âm trầm khẽ vẩy tay một cái.

“Giết”.

“Xung phong”.

Binh sĩ Tinh Hà đế quốc xông lên thế nhưng khác với bên ngoài thành, trong nội thành rất chật hẹp, thêm con đường dẫn đến phủ thành chủ dần cao lên làm nó trở nên dễ thủ khó công, hai mươi vạn đại quân dần dần trở nên chen chúc xuống dưới.

Bỗng nhiên Jarod phát hiện trên đầu thành bỗng lộ ra từng cái ống kim loại màu đen hướng xuống phía dưới, đầu nòng bắt đầu tỏa ra quang mang, Jarod biến sắc mặt hô lên.

“Ma pháp sư, lập lá chắn”.

Thế nhưng đã muộn, chỉ nghe oanh oanh vài tiếng, từng đoàn ma pháp năng lượng từ trong ma tinh pháo bắn xuống xới tung mặt đất, biến những binh sĩ Tinh Hà chen chúc phía dưới trở thành tro bụi. Ma pháp năng lượng đi qua tất cả đều biến mất, thứ nó để lại có chăn chỉ là một cái hố to. Thế nhưng dù sao số lượng ma tinh pháo cũng rất ít ỏi, lượt pháo đầu qua đi ma pháp sư đoàn của Tinh Hà đã lập lên một tầng lá chắn che chở cho đại quân. Kể từ đó cuộc chiến công thành thảm khốc chính thức bắt đầu.

------------------------Phân cách----------------------

Trong lúc đó bên trong phủ thành chủ Franz vẫn nằm bất tỉnh trên giường, chỉ là cơ thể hắn bây giờ bỗng phát ra quang mang ngũ sắc. Quay trở lại vài ngày trước khi Franz chiến đấu với hai vị thánh cấp trở về trên người đầy vết thương. Trong đầu hệ thống vang lên tiếng ông…ông báo động.

“Ký chủ bị thương quá nặng, hệ thống tự động mở ra chế độ điều trị bị động”.

“Tổn thương cơ thể 80% năng lượng tiêu hao quá lớn, hệ thống tạm thời bảo trì, ký chủ sẽ không thể sử dụng bất kỳ chức năng nào của hệ thống”.

“Hệ thống bảo trì bắt đầu 3...2…1”.

Mà lúc này tinh thần của Franz không ở trong hệ thống mà lại nằm ở một mảnh không gian màu trắng tinh. Franz nhận ra mảnh không gian này, rất quen thuộc, đó là lúc hắn gặp Phara. Quả nhiên một bạch quang lóe lên Phara vẫn là một bộ dáng trí sĩ như ngày nào ngồi lơ lửng trên thiên không nhìn hắn cười nói.

“Chúng ta lại gặp nhau”.

Franz ồ lên một tiếng nói.

“Không phải ngươi đã vẫn lạc rồi sao? Còn nữa, có gì xuống đây nói, ta chán ghét có ai bay trên đầu ta”.

Quả thực Franz rất ghét ai bay trên đỉnh đầu của hắn bởi vì hắn…không biết bay. Phara cũng không nói gì, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống ngồi trước mặt hắn nói.

“Đúng là ta đã vẫn lạc, đây cũng chỉ là một tia ý thức còn lại của ta tồn tại trong ngươi mà thôi”.

“Ế, ngươi tồn tại trong ý thức của ta, vậy lúc ta làm… ngươi thấy hết rồi hả?”

“Khục…khục…”.

Phara bị tên tiểu tử này học ho lên hai tiếng quả quyết đổi chủ đề nói.

“Hôm nay ta gặp ngươi là để nói cho ngươi biết ta cảm nhận được phong ấn đã nhạt đi rất nhiều, Zenky hắn sẽ sớm xuất thế”.

“Nói nhảm, ta còn đoán được năm năm sau hắn sẽ xuất thế đây này”.

Franz khinh thường nói, Phara cũng không để ý đến hắn nói tiếp.

“Thế nhưng với tình hình hiện tại ngươi làm sao có thể đánh thắng hắn đây?”

Franz lâm vào trầm mặc. Hệ thống đột nhiên đóng cửa bảo trì không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại, còn hắn bản thể vẫn còn hôn mê, chỉ còn ý thức ở nơi này. Chiến trường bên ngoài khốc liệt, tuy hắn đã định ra sẳn kế hoạch nhưng kế hoạch có thực hiện được hay không lại là một chuyện khác. Franz nói.

“Vậy ngươi nói làm sao ta có thể đánh bại được hắn?”.

Phara lắc lắc đầu nói.

“Ngươi không thể đánh bại được hắn, dù là ta thời kỳ đỉnh cao cũng đồng dạng không đánh bại được hắn”.

Franz la lên một tiếng nói.

“Vậy ngươi nói ta phải làm gì chứ? Vậy thì hắn đánh đến ta nhất quyết mở cổng thành đầu hàng là được rồi”.

Phara vẫn một bộ ta đã tính trước trên mặt làm Franz có cảm giác muốn đấm hắn vài phát.

“Zenky thực ra bản tính không xấu, chỉ là từ khi tiểu sư muội vẫn lạc đã làm con đường của hắn thay đổi. Nếu nói lực lượng của hắn là mạnh nhất thì trong tâm của hắn là yếu nhất. Đó là cơ hội duy nhất để ngươi có thể đánh bại được Zenky”.

“Vậy làm sao ta có thể lợi dụng được điểm đó đây?”

“Điều đó tự ngươi phải tìm ra. Năm đó sư phụ ta binh lâm Địa Cầu mặc dù không gặp phải bất cứ vị Thần nào thế nhưng cũng phải đại bại mà quay về. Theo như hắn nói thì ý chí của Thần ở Địa Cầu đã hòa vào mỗi sinh linh trên tinh cầu đó. Đồng dạng trên người của ngươi cũng mang ý chí của bọn hắn. Tìm ra ý chí đó ngươi sẽ biết như thế nào đánh bại Zenky”.

Nói rồi không đợi Franz phản ứng Phara tiếp lời.

“Thời gian của ta không còn nhiều, năng lượng còn lại ta sẽ giúp ngươi một lần”.

Nói rồi thân hình của Phara hóa ra thành hàng vạn điểm sáng màu vàng bay trên không trung chậm rãi dung nhập vào cơ thể của Franz. Thế giới trắng sáng cũng dần dần ảm đạm đến khi điểm sáng cuối cùng dung nhập vào Franz thì thế giới cũng sụp đổ, mà lúc này trong đầu Franz lại vang lên tiếng thông báo.

“Nhận được nguồn năng lượng không xác định, hệ thống tiến hành nâng cấp”.

-----------------------------Phân cách---------------------------

Lúc này cuộc chiến ở Bridge đã bước vào giai đoạn thảm thiết nhất. Không còn ma pháp, không còn ma tinh pháo, không còn cung tiễn thủ. Tất cả đều liều mạng lao vào chém giết nhau trên đầu thành. Tường thành chật hẹp không dung nhập được nhiều người, binh sĩ Ala dựa vào tường thành đánh bật Tinh Hà binh sĩ rơi xuống.

“Điện hạ, thám báo phát hiện tám vạn binh sĩ Ala đang tiến về phía chúng ta, dựa trên tốc độ tầm nửa ngày nữa sẽ đến Bridge”.

Nghe báo cáo Jarod liền biến sắc hỏi.

“Đã xác định là quân đội từ đâu tới chưa?”.

“Đã xác nhận là quân đoàn Hùng Ưng từ phía bắc tiến đến”.

“Bọn Zenit phế vật”.

Tướng lĩnh bên cạnh không ngừng chửi bới. Vốn theo kế hoạch thì Zenit đại quân phải kiếm hãm hai quân đoàn phía bắc của Ala, cùng lúc đó Tinh Hà đế quốc sẽ cử đại quân đâm xuyên vào quốc nội của Ala bắt giữ lấy hoàng thất Ala. Thế nhưng không theo kế hoạch là Duss quả quyết từ bỏ hai tòa pháo đài phía Bắc tập trung mười sáu vạn quân dựa vào hai tòa pháo đài phía sau ngăn chặn lấy đại quân Zenit mà trong quốc nội Tinh Hà đế quốc cũng bị Franz cầm chân. Lúc này mối quan hệ giữa hai đế quốc cũng đã bắt đầu rạn nứt, mỗi người đều cố gắng giữ lại lực lượng cho mình mà tiêu hao lực lượng của đối phương. Zenit đại quân thả lỏng ngay lập tức Duss đã cử Hùng Ưng quân đoàn tiếp viện cho Bridge. Rize thở dài một tiếng, đại cục đã định, từ trước đến giờ giữa các đế quốc hợp tác, mấy ai là đồng lòng. Lão tướng quân nói.

“Điện hạ, chúng ta phải rút quân thôi, nếu bây giờ rút quân chúng ta còn có thể chiếm được Etihad, nếu còn chậm trễ chúng ta sẽ bị bao vây”.

Jarod nhìn về hướng chiến trường thảm thiết bốc lên khói lửa, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, tại sao hắn lại có thể bị ngăn cản ở tòa pháo đài này cơ chứ. Hắn hết nhìn chiến trường rồi lại nhìn vị Thần cấp cường giả đang ngồi tịnh tu bên cạnh cắn răng nói.

“Cử hai vạn đại quân chặn đường quân Ala tiếp viện, còn lại binh sĩ toàn lực công thành, ta muốn đến trưa trong tòa pháo đài này không còn một người sống”.

Rize lắc lắc đầu lui xuống, hắn biết đã không ngăn cản được Jarod, tòa pháo đài này là cái bóng quá lớn, nếu không thể đánh hạ nó sẽ trở thành tâm ma trong Jarod. Đồng thời Rize cũng khâm phục người đã đưa ra chiến lược này, hắn đã nghiên cứu rất kỹ về đại quân Tinh Hà cũng như người chỉ huy quân đội, hắn dùng chính Jarod để đánh bại Jarod.

“Giết”.

Trên đầu thành chiến đấu thảm thiết, một vạn binh sĩ còn lại của Sư đoàn đều đã được tung vào chiến đấu. Elena tự mình lên ma pháp tháp cùng Leona chỉ huy ma pháp sư đoàn chiến đấu, cả hai trên mặt giờ cũng là một vẻ trắng bệch, chiến đấu từ sáng đến giờ ma pháp lực cũng tiêu hao đầu như không còn. Nếu không phải là Leona hỏa hệ ma pháp cao cường thiêu cháy mất vài tên ma đạo sư của Tinh Hà thì có lẽ bây giờ đầu thành đã thất thủ. Trên bầu trời cường giả cũng lao vào chiến đấu. Javid đối chiến với Tam trưởng lão, thế nhưng chỉ là thủ mà không công, ai cũng nhận ra nếu Javid đánh toàn lực thì Tam trưởng lão đã sớm bại lui. Mà những người còn lại trong tiểu đội Tử thần thì hợp lực kiềm chế vị Thánh cấp hậu kỳ của Tinh Hà, thế nhưng tình hình lại không khả quan cho lắm, bại trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Phu nhân, cửa thành không còn trụ được nữa, ngài cùng Leona tiểu thư hãy nhanh chóng rời khỏi pháo đài”.

Karla trên người quấn băng, tay cầm kiếm nhuốm máu thở dốc nói. Leona gật đầu nói.

“Ngươi hãy mau đưa Elena và Franz thoát ra khỏi pháo đài, ta sẽ ở lại đoạn hậu”.

“Không được chị Leona, nếu ta là thành chủ phu nhân thì cũng phải chết sống cùng pháo đài, làm sao có thể chạy một mình”.

Elena pháp lực tiêu hao quá độ, giọng nói hơi suy yếu nhưng lại tỏa ra ý chí kiên cường. Leona lắc đầu nói.

“Em đi đi thôi, không phải là không chết sống với pháo đài mà trong người em đang mang hậu duệ của gia tộc Bonaparte. Nên em phải sống. Franz cũng phải sống”.

Nhắc đến thai nhi Elena hơi sững người, cô biết bản thân cạn kiệt ma pháp lực đã không còn giúp gì được trong chiến đấu, có chăng chỉ là ủng hộ tinh thần cho binh sĩ mà thôi. Thế nhưng thế cục bây giờ đã bại, trong người cô còn mang lấy cốt nhục của Franz, liệu điều nào quan trọng hơn? Mạng sống cô không quan trọng nhưng còn đứa con còn chưa ra đời của cô?

“Đi đi thôi”.

Leona thở dài nói, Karla liền tiến lên vịn Elena bước xuống ma pháp tháp, Elena quay lại nói.

“Chị Leona, chị nhất định phải sống”.

Leona khẽ quay đầu lại cười nói.

“Yên tâm đi”.

Rồi không nói gì nữa bắt đầu ngâm tụng ma pháp. Elena được Karla dìu đi xuống bậc thang bỗng nhiên dừng lại. Karla ngạc nhiên hỏi.

“Phu nhân, làm sao vậy?”

“Ta sắp sinh rồi”.

20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.