Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 43: Người đó không muốn gần cô?




- Có lẽ hiện giờ Lạc Bắc đã bắt đầu thí luyện. Tiểu Ô Cầu! Ta có chút lo lắng cho hắn.

Trong ngọn Thiên Thương, tiểu Trà mặc bộ trang phụ màu vàng nhạt vừa vuốt ve tiểu Ô cầu vừa nói với nó.

Mà lúc này, một vầng mặt trời màu đỏ từ trên đỉnh Thiên Trượng nhô lên chiếu ánh dương quang xuống dưới. Đừng từ sườn tây của nhìn xuống, cả ngọn Thiên Kình rơi hết vào trong tầm mắt.

Hóa ra vị trí của cái quảng trường này có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình thí luyện.

Hơn bảy mươi đệ tử tham dự thí luyện đều có suy nghĩ của mình nên người nào người nấy giống như những viên đạn lao đi.

- Cái gì?

Tằng Nhất Thành may mắn có được Bảo mạn chu quả rồi luyện hóa dược lực của nó khiến cho tu vi gần như đứng cao nhất trong số đệ tử tham dự thí luyện. Y đang chạy như điên trong đám đệ tử, với mới ra khỏi ngọn Thiên Kình không lâu liền phát hiện có ba bóng người lao thẳng về phía ngọn Thiên Dao.

- Là ba đứa chúng nó, lại còn sử dụng thần hành phù?

Tằng Nhất Thành liếc mắt liền phát hiện ra trên đùi ba người Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng đều có ánh sáng của thần hành phù.

“ Bọn chúng muốn dựa vào rừng núi để cản trở thân hình to lớn của Kim giáp thần tướng?”

Vốn Tằng Nhất Thành cũng không suy nghĩ nhiều chỉ định đi theo con đường ngắn nhất nhưng khi nhìn thấy ba người Lạc Bắc lao ra, trong đầu y liền xuất hiện suy nghĩ đó. Ngay lập tức, Tằng Nhất Thành cũng thúc giục Tử Huyền khí quyết tới mức cao nhất rồi đuổi theo ba người Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng.

- Thần hành phù? Kẻ này gặp nguy không rối loạn, suy nghĩ nhạy bén. Đáng tiếc tu vi tăng lên quá chậm nếu không chắc chắn là kỳ tài.

Trên quảng trường, nhiều vị sư trưởng cũng nhìn thấy trong lúc Lạc Bắc đang chạy như điên chợt lấy ra mấy tấm Thần hành phù mà Tử Huyền Cốc cho mình rồi đưa cho Thái Thúc và Lạn Hàng. Ngay lập tức bọn họ đều có suy nghĩ như vậy.

Thần hành phù mà Tử Huyền Cốc đưa cho Lạc Bắc cũng không phải là loại bùa tuyệt phẩm nhưng nếu dán trên chân thì có thể giúp cho người ta đi trong hai canh giờ với tốc độ rất nhanh. Lúc ấy, Lạc Bắc đã đưa cho Lạn Hàng một ít và tới bây giờ thì dùng hết. Thật ra hắn cũng không lo tốc độ của mình mà lo Lạn Hàng đi lại không tiện nên không theo kịp.

Mặc dù Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của hắn mới chỉ tu luyện tới tầng thứ hai nhưng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đã đạt tới tầng thứ tư có thể cảm ứng được một chút. Nếu thật ra dùng hết sức thì chỉ sợ trong số bảy mươi đệ tử không ai có thể sánh được với hắn.

Vì vậy mà khi đi với Lạn hàng và Thái Thúc, hắn cũng sợ Lạn Hàng không tới được núi Thiên Kiếm khiến cho sự tự tin của y vừa mới hồi phục lại mất đi.

- Không hay! Đám Kim Giáp thần tướng không chỉ là cơ quan ảo diệu bằng sắt thép mà còn có năng lực ngự không.

Sau khi dán thần hành phù, Lạc Bắc chạy nhảy cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng vừa mới cùng với Thái Thúc và Lạn Hàng chạy trên sơn đạo của núi Thiên Dao chưa được năm dặm, hắn cảm nhận được trong không trung tản xuống sát khí lạnh thấu xương.

Vạn trượng kim quang!

Lúc này, ánh dương quang chiếu lên người đám Kim giáp thần tướng khiến cho chúng gây cho người ta một thứ áp lực.

- Đám Kim Giáp thần tướng chắc chắn đã được sư thúc làm phép nên có thể cảm nhận được hơi thở của chúng ta.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, Lạc Bắc nheo mắt lại thì phát hiện đám Kim Giác thần tướng trên bầu trời đã chia làm năm, sáu nhóm mà phi xuống. Nơi nào có nhiều đệ tử thì số lượng Kim giáp thần tướng cũng nhiều. Nơi nào có ít thì số lượng chúng cũng ít. Mà đám người Lạc Bắc ở xa cho nên Lạc Bắc nhìn thấy đám Kim Giáp thần tướng đang lao tới mình thật ra có bốn, năm tên.

- Tằng Nhất Thành?

Trong lúc đang run sợ, Lạc Bắc liền phát hiện trên sơn đạo phia sau có một bóng người đang chạy với tốc độ cực nhanh. Rõ ràng đó chính là Tằng Nhất Thành khiêu khích sinh sự rồi bị hắn dậy cho một bài học.

“ Tu vi của y làm sao mà tiến nhanh như vậy? Nếu không có thần hành phù, ngay cả Thái Thúc cũng không có được tốc độ như thế.”

“ Chẳng lẽ y có được Bảo Mạn chu quả?”

Sau khi ngẩn ra một chút, Lạc Bắc mới sực nghĩ tới.

- Nhanh thật! Nếu giờ phút này ta dốc hết sức không biết có nhanh hơn đám Kim Giáp thần tướng này không?

Gần trăm Kim giáp thần tướng từ trên cao lao xuống, mặc dù tốc độ kém hơn phi kiếm nhưng so với đám đệ tử mới biết ngự không thì nhanh hơn nhiều.

Một số tiếng nổ vang lên. Trong lúc đám người Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng đang chạy như điên thì nhìn thấy ở xa, trên người của đám Kim Giáp thần tướng có tên nổ bung một chút sóng khí bắn ra ánh lửa.

Đó là chỗ có đông đệ tử nhất. Vốn chỗ đó cũng là chỗ của Tằng Nhất Thành. Mà trên sơn đạo cũng có đệ tử bị chậm lại, hiển nhiên là bị Kim Giáp thần tướng áp sát.

Trong hai năm tu luyện, đám đệ tử Qua Ly chủ yếu thu thập dược thảo và đan dược để tăng tu vi. Còn do lấy luyện khí, luyện bùa làm chính nên đệ tử của Kinh Thần và Thiên Chú đã từ lâu có thể chế tạo được một vài pháp bảo cấp thấp cho mình. Hai năm trôi qua, trên người một vài đệ tử đã trữ được rất nhiều. Vào lúc này, đám đệ tử cũng không kiềm chế được mà thi triển, ngăn đám Kim Giáp thần tướng.

“ Cách...cách...” Một tiếng động lớn vang lên. Một quả lôi cầu màu lam và hơn mười vầng lửa cùng ới một cơn lốc xoáy đánh trúng một tên Kim Giáp thần tướng. Chỉ thấy Kim Giáp thần tướng bị đánh bay ra ngoài, giống như diều đứt dây mà rơi xuống sơn cốc.

- Tốt!

Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng nhìn thấy cảnh đó thì đều hưng phấn. Mà trên các con đường khác cũng bắt đầu vang lên những tiếng hoan hô của đám đệ tử mới.

Nhưng tiếng hoan hô vừa mới vang lên cùng với Kim Giáp thần tướng bị đánh bay, mười mấy Kim Giáp thần tướng chợt thu đôi cánh trên lưng mà rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

Mấy tiếng nổ nhỏ vang lên, bốn, năm vầng ánh sáng màu đỏ cũng bùng lên trên sơn đạo.

Đã có bốn, năm đệ tử bị Kim Giáp thần tướng đuổi được, không thể trốn thoát liền bóp nát ngọc bài mảu đỏ trong tay.

- Tới rồi.

Chỉ trong thời gian chừng một hơi thở đó, Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng chỉ thấy trước mặt sáng lên ánh sáng màu vàng, đồng thời trên bầu trời cũng vọng tới tiếng gió rít.

Ba tên Kim Giáp thần tướng đã tiếp cận trên đỉnh đầu của Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng.

Hai tiếng rít gió vang lên. Lạc Bắc chẳng hề do dự, hai tay đấm mạnh một cái xuống đường rồi nắm lấy hai viên đá mà ném vào một tên Kim giáp thần tướng.

Do có kinh nghiệm đánh nhau với Ô Cầu cho nên một đòn này của Lạc Bắc hoàn toàn là ngựa quen đường cũ.

Hai tiếng động vang lên, nhưng Kim Giáp thần tướng chỉ vung đao đã đánh nát hai viên đá của Lạc Bắc.

“ Kim Giáp thần tướng không hề nặng nề và ngu ngốc như bề ngoài.”

Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu Lạc Bắc thì ánh sáng màu hồng chợt lóe lên trong mắt của ba tên Kim Giáp thần tướng rồi chúng giống như ba viên thiên thạch lao xuống ba người.

- Chạy vào trong rừng.

Lạc Bắc hét to một tiếng rồi nháy lên tránh được hai đao, đồng thời cũng nhìn thấy Thái Thúc và Lạn Hàng đã xông vào trong rừng.

Ngay lập tức Lạc Bắc quay sang nhìn cái gốc cây to như thùng nước bị một đao cắt gọn.

Ba tên Kim giáp thần tướng giống như nổi điên mà lao đi.

Thân hình của Thái Thúc nhanh thoăn thoắt xuyên qua rừng cây khiến cho Kim giáp thần tướng đuổi theo nàng không làm gì được. Nhưng Lạc Bắc phát hiện ra Lạn Hàng đi đứng không tiện vì vậy mà Kim Giáp thần tướng đuổi theo cũng chỉ còn cách có ba trượng.

Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng gió rít. Hắn liếc mắt thì thấy Tằng Nhất Thành đang vọt về phía mình với nét mặt âm trầm. Đột nhiên tốc độ của y tăng lên, đồng thời ánh sáng màu tím trên người cũng tản ra rực rỡ vọt qua chỗ Lạc Bắc. Mà sau lưng y, Kim Giáp thần tướng cũng vung song đao lao tới.

- Y lợi dụng ta để thu hút Kim giáp thần tướng đang đuổi theo mình.

Trong nháy mắt Lạc Bắc tỉnh táo liền lăn sang một bên rồi ném hai viên đá. Một viên thì ném về phía Kim giáp thần tướng còn một viên thì ném vào lưng của Tằng Nhất Thành.

“ Không ngờ dám động thủ với ta? Lạc Bắc! Chẳng nhẽ ngươi cho rằng chống lại ta có thể thắng sao?”

Tinh thần của Tằng Nhất Thành cảm ứng được cũng chẳng thèm xoay người, hai tay kết một cái pháp quyết. Năm tia điện to bằng ngón cái quay xung quanh người y bảo vệ khiến cho hòn đá bay tới lưng mình nổ tung. Nhưng đúng vào lúc này, khóe mắt y lại nhìn thấy hai tia sáng màu vang kim chém về phía mình.

“ Ngươi đã muốn giằng co với ta thì trước tiên ta cho ngươi rời khỏi thí luyện rồi tới núi Thiên Kiếm sau.”

Trên người Tằng Nhất Thành, ánh sáng màu tím tản ra rực rỡ tới khoảng cách cả mấy chục trượng. Y nhìn Lạc Bắc với ánh mắt đầy sát khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.