Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 41: Chúng ta đâu có vụng trộm




Dưới ánh nắng giữa trưa, một thiếu nữ mặc bộ quần áo vàng nhạt đang xem mấy cuộn sách lụa chăm chú.

Đôi mắt của nàng cũng không phải là to nhưng sóng mắt mềm mại giống như một dòng suối nhỏ. Đồng thời ngũ quan của nàng hết sức tinh tế, hài hòa. Ánh nắng chiếu qua tán cây xuống người khiến cho sắc mặt nàng lại càng thêm trắng.

Bất chợt nàng nhíu mày, thu hồi quyển sách lụa rồi nở một nụ cười.

Cách đó trăm trượng, tiếng bước chân mặc dù gần như không có âm thanh, đồng thời hơi thở được che giấu nhưng do trời sinh khiến cho nàng có cảm nhận với xung quanh vì vậy mà vẫn phát hiện ra hơi thở của người đó.

- Hôm nay sao ngươi lại tới đây?

Âm thanh của thiếu nữ vừa mới vang lên thì Lạc Bắc mặc thanh sam cũng từ trong rừng xuyên qua. Mũi chân hắn điểm nhẹ vào một gốc cây rồi từ từ hạ xuống bên cạnh nàng, trên mặt hắn nở một nụ cười:

- Tiểu Trà! Không thể ngờ được là bị ngươi phát hiện ra nhanh như vậy.

- Ngươi bị phạt tới đây đốn củi?

Thấy trên người Lạc Bắc có sợi dây thừng và cây búa, tiểu Trà hơi cong môi:

- Ngươi lại đội sổ từ dưới lên?

Nhìn thấy tiểu Trà không còn nói lắp, Lạc Bắc hơi cười cười rồi lấy trong người ra một quyển sách lụa rồi đưa cho nàng:

- Chẳng có cách nào khác. Xem ra tạm thời bây giờ họ có thể an tâm bởi vì không cần phải lo lắng đếm ngược từ số một.

- Ngươi mang quyển sách này cho ta để đọc và biết chữ, lại còn giảng đạo lý và điển cố. Ta vẫn chưa xem xong. Đây là cái gì vậy? - Tiểu Trà liếc mắt nhìn:

- Chữ trên quyển sách này sao lại khó coi như thế?

- Cái này...

Lạc Bắc ngượng ngùng gãi đầu:

- Chữ trên này là do ta viết.

- A!

Tiểu Trà bật cười, nét mặt hơi ửng Hồng:

- Viết cái gì đây?

- Đây là Cốc Thần huyền nguyên quyết mà ta hỏi Thái Thúc.

Lạc Bắc nhìn tiểu Trà rồi nói:

- Đây là pháp quyết mà cha mẹ của cô ấy đã để cho cô ấy tu luyện từ rất sớm. Thái Thúc nói mặc dù nó không phải là pháp quyết cao thâm không thể so được với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết nhưng hai loại pháp quyết mà ta tu luyện lại không thể truyền ra ngoài. Vì vậy mà ngươi thử xem nó có tác dụng không.

- Thái Thúc... Lạn Hàng... Thật ra ta muốn được gặp những người bằng hữu của ngươi xem thế nào.

- Ta cũng hơi do dự, không biết có nên nói chuyện của ngươi cho họ biết không. - Lạc Bắc nhìn tiểu Trà rồi lắc đầu:

- Hay là thôi. Thái Thúc và Lạn Hàng mặc dù cũng sẽ coi ngươi là bạn tốt nhưng nếu chúng ta kéo tới đây đông thì cũng dễ bị người ta phát hiện. Đợi sau này khi nào ra khỏi Thục Sơn thì sẽ có cơ hội gặp mặt.

Nhìn nét chữ xiêu vẹo trên tấm lụa, tưởng tượng cảnh Lạc Bắc cố gắng viết, tiểu Trà gật đầu:

- Mặc dù ta không hiểu lễ nghi nhưng cũng biết pháp quyết huyền môn đối với chúng ta có ý nghĩ rất nhiều. Ngươi cấp cho ta một bộ pháp quyết tu luyện như vậy, đối với ta đúng là có đại ân. Ngươi lại còn có ân cứu mạng đối với ta, ta còn chưa trả xong.

Sau khi gật đầu một cái, tiểu Trà lấy ra một cái túi nhỏ màu lục:

- Ta cũng có một thứ cho ngươi.

- Đây là cái gì?

Lạc Bắc ngửi thấy mùi hương rồi lại nhìn thấy thấy trong cái túi thấp thoáng là một viên gì đó màu tím sẫm.

- Đây là rễ của Bảo mạn chu quả có chứa rất nhiều dược lực. Sau khi ngươi nuốt rồi luyện hóa nó có tác dụng gia tăng tu vi của ngươi rất nhiều.

- Bảo Mãn chu quả?

Lạc Bắc ngẩn người. Trước đó vài ngày, hắn có xem trong sách cổ thấy có loại linh dược như vậy. Sở dĩ nó nổi danh là vì đây là một loại trái cây mà thần thú Kỳ Lân từ thời thượng cổ rất thích. Nhưng hiện tại Kỳ Lân và thứ trái cây đó đã biến mất từ lâu, không ngờ lại có thể nhìn thấy nó ở Thục Sơn.

Nhìn thấy Lạc Bắc ngẩn người, tiểu Trà lại hỏi Lạc Bắc:

- Ba tháng nữa có phải chính là lần thử thách sau hai năm của đệ tử mới vào Thục Sơn như các ngươi không? Qua lần này hình như các ngươi có thể có được một thanh kiếm thai thích hợp cho mình đúng không?

- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu.

Kiếm thai của pháp bảo phi kiếm.

Cái này đối với Lạc Bắc không chỉ là một thanh pháp bảo đầu đời mà nó còn có một ý nghĩa gần thêm một bước tới cái nơi mà hắn vẫn luôn trông ngóng.

- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút. - Tiểu Trà nói với Lạc Bắc:

- Dược lực của Bảo Mạn chu quả chủ yếu tập trung vào quả của nó. Cái cây này sinh trưởng trong núi Thiên Thương không lộ ra khí tức, mãi cho tới nửa tháng trước khi nó sắp chín ta mới phát hiện ra. Hôm trước khi Bảo Mạn chu quả chín, ta chuẩn bị hái thì đệ tử của Thục Sơn các ngươi lại phát hiện ra mà hái đi quả của nó. Chỉ có điều người đó cũng không biết rằng gốc của Bảo Mãn chu quả cũng ẩn chứa dược lực nên không lấy. Vốn ta không định đào nó lên nhưng nghĩ nếu người đó lấy được quả rồi để sư trưởng của Thục Sơn phát hiện ra thì cũng sẽ tới đào. Vì vậy mà ta liền đào nó cho ngươi.

dừng lại một chút, tiểu Trà nói tiếp:

- Ta nhìn y phục của người đó thì hình như là đệ tử mới vào của Kinh Thần. Dược lực của Bảo Mạn chu quả tương đương với một nửa viên nội đan của Ô Cầu. Nếu như người đó luyện hóa thì tu vi chắc chắn sẽ tiến nhanh.

- Đấy là cơ duyên.

Lạc Bắc hơi trầm ngâm. Thứ linh dược như Bảo Mạn chu quả cho dù là ở Thiên Chúc cũng chưa chắc đã tìm được cây thứ hai. Loại dược thảo này có thể tương đương với nhân sâm ngàn năm trong trời đất. Mà trong mắt của các vị sư trưởng Thục Sơn chắc chắn là bảo vật hiếm có. Nhưng không ngờ một cái cây như vậy lại lớn lên ở núi Thiên Thương không có ai để ý. Nếu không người ta đã biết được trên núi Thiên Thương có tiểu Trà. Mà cái cây đó sau khi bị tiểu Trà phát hiện lại bị một tên đệ tử của Thục Sơn gặp phải rồi hái lúc nó chín.

- Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng.

Biết được cơ duyên tu đạo không thể cưỡng cầu, Lạc Bắc rất thoải mái nên cười cười:

- Dù sao thì trong thí luyện cũng không phải là trận đấu sinh tử nên nguy hiểm không nhiều. Đúng rồi, tiểu Ô Cầu đâu?

- Nó không có ở đây. Nó cố ý trốn tránh để chơi đùa với ngươi. - Tiểu Trà cười cười rồi nhìn xuống cái hố sâu trong dòng suối nhỏ.

- A?

Lạc Bắc đảo mắt nhìn thì thấy trong dòng suối đột nhiên có ánh kim quang lóe lên. Trong lúc hắn đang tập trung thì trong dòng suối chợt có một dòng nước vọt lên, rồi một con rắn nhỏ dài ba xích có hoa văn màu vàng lao thẳng vào trong lòng Lạc Bắc khiến cho nước bắn cả lên mặt hắn.

- Tiểu tử này càng lúc càng nghịch, có điều sức lực dường như cũng lớn hơn nhiều.

Lạc Bắc trừng mắt rồi không nhịn được cười, đồng thời trong đầu cũng xuất hiện suy nghĩ đó.

Khoảng cách từ cái hồ kia tới chỗ hắn cũng phải hai trượng, vậy mà tiểu Ô Cầu có thể lao thẳng từ trong đó ra mà tới tận ngực hắn.

- A? Tại sao lớn lên lại có hình dạng như thế này?

Lạc Bắc nhìn lại thì thấy đôi mắt của tiểu Ô Cầu giống như bảo thạch, đồng thời hoa văn trên người nó càng đậm, giống như những áng mây. Hơn nữa trên trán nó không ngờ lại có hai cái sừng nhỏ màu vàng nhạt.

- Do từ nhỏ nó được hưởng một phần long tức từ nội đan của Ô Cầu cho nên thoát thai hoán cốt. Một thời gian nữa nó có thể một bước lên trời, hóa thành Giao long.

Lạc Bắc ngẩn người nhìn tiểu Trà một lúc rồi mới có phản ứng.

- Nếu một ngày tên tiểu tử này mà có thể hóa thành Giao long bay lượn trên chín tầng trời thì cũng coi như đại Ô Cầu toại nguyện.

Lạc Bắc đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Ô cầu mà nghĩ thầm. Sau đó, ánh mắt hắn lại nhìn xuống cái hồ sâu.

Lạc Bắc lẳng lặng cảm giác, thần thức của hắn giống như những cái vòi xâm nhập vào trong đầm nước mà cảm nhận áp lực của nó. Càng xuống sâu, Lạc Bắc càng thấy khó xâm nhập. Cuối cùng được chừng bốn, năm thước, Lạc Bắc không còn cảm nhận được nữa.

“ Tiểu Trà có sự cảm ứng đối với núi rừng. Điểm này ta kém cô ấy. Nếu như chơi trò trốn tìm với cô ấy thì ta thua.”

“ Tu vi càng cao, cảm giác của thần thức càng mạnh. Hiện tại nếu ta đối địch với người khác mà địch nhân nấp sâu trong đầm thì ta không cảm nhận được. Có điều nếu tu vi của ta đột phát thêm một tầng, phạm vi cảm nhận của thần thức chắc chắn mở rộng. Giống như sư phụ, chỉ cần thần thức đảo qua có tới mấy trăm dặm, thậm chí là những ự thay đổi rất nhỏ cũng không tránh khỏi. Chỉ có điều, tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đúng là thật sự quá khó khăn. Nhưng tiểu Trà cho ta rễ của Bảo Mạn chu quả, có thể khiến cho Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của ta đạt tới tầng thứ tư.”

Phần lớn người tu đạo vào lúc tu luyện đều không tự chủ trầm mê vào việc học pháp thuật mới, say mê nghiên cứu uy lực của pháp thuật. Nhưng còn Lạc Bắc thì trong lòng hắn chỉ nghĩ làm thế nào sử dụng pháp thuật khi đối địch với người khác.

Bởi vì quy tắc của La Phù đó là cá lớn nuốt cá bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.